Sau hai ngày liên tiếp đi thuyền, buổi trưa ngày thứ ba bọn họ đã đến Giang Lăng.
Lý Tiện Ngư bước xuống từ trên thuyền rồng, nắm Tuyết Lang của nàng, mang theo Lâm Uyên và mẫu phi một đường nghiêm túc hỏi đường hàng xóm láng giềng, rất nhanh thuận lợi tìm được phố Bạch Quả nơi ông ngoại đang ở.
Cố phủ được xây ở cuối con đường dài.
Bởi vì là nhà cửa của quan gia, nên nhìn hoành tráng hơn so với nhà người dân bình thường.
Chỉ là giờ phút này cánh cửa lớn màu đỏ đóng chặt lại, trước cửa cũng không có người canh gác, chỉ có hai tượng sư tử đá lẻ loi đặt trước cửa.
Nhìn hơi quạnh quẽ.
Giống như có thể quăng lưới bắt chim trước cửa.
Có lẽ là bởi vì cận hương tình khiếp.
(cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.)
Lý Tiện Ngư đứng bên cạnh sư tử đá một lúc lâu, mới lấy hất can đảm tiến lên nắm lấy cái vòng tròn bằng đồng trên cánh cửa, nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa đang đóng chặt kia.
“Là ai vậy?”
Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng người hỏi chuyện.
Cánh cửa đang đóng chặt cũng được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ gia phó nhô đầu ra từ kẹt cửa, nhìn Lý Tiện Ngư từ trên xuống dưới: “Cô nương tới tìm ai vậy?” Lý Tiện Ngư đang muốn mở miệng, lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng bánh xe dừng lại.
Là xe ngựa chở Thục phi dừng ngoài cửa Cố phủ.
Cung nữ đi theo nhẹ nhàng vén màn xe lên, đặt ghế nhỏ xuống và đỡ Thục phi bước xuống xe ngựa.
Người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng động, ánh mắt cũng ngước lên nhìn về phía sau lưng Lý Tiện Ngư.
Vừa nhìn thấy Cố Thanh Hiểu, vẻ mặt của hắn lập tức chấn động.
Tiếp theo cũng không đóng cửa lớn lại, cất bước chạy vào bên trong.
Vừa chạy vừa hô lớn nói: “Lão gia, phu nhân, đại cô nương đã trở lại rồi!” Giọng nói này vừa rơi xuống, giống như một viên đá rơi xuống hồ sâu.
Toàn bộ Cố phủ vốn dĩ yên tĩnh đều bị kinh động.
Lý Tiện Ngư còn chưa kịp bước lên thì thấy cánh cửa lớn màu đỏ vốn dĩ đóng chặt lại bị nhóm tôi tớ đi tới mở rộng lớn ra.
Hai ông lão bà lão sợi tóc hoa râm được nha hoàn nâng đỡ, run rẩy đi dọc theo con đường mòn đá xanh di đến trước cửa có giàn hoa.
“Ông ngoại.” Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng kêu một tiếng, cất bước đi về phía bọn họ, ở trước bức tường đá xanh điêu khắc mây cuộn mây tan hành lễ với bọn họ.
Mày đẹp của nàng cong lên, trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng bị sương mù lấp đầy: “Ông ngoại, bà ngoại.
Chiêu Chiêu dẫn mẫu phi về thăm hai người.” Hai người già nhẹ nhàng sửng sốt.
Tiếp theo, bà ngoại Thích thị của nàng nhận ra nàng trước.
Bà đang muốn hành lễ lại bị Lý Tiện Ngư kịp thời ngăn lại, cho nên cứ lôi kéo cánh tay của Lý Tiện Ngư và bật khóc nức nở: “Con là con gái của Niên Niên, ta nhận ra được.
Khi Niên Niên rời khỏi nhà, cũng bằng tuổi con vậy......”
Nước mắt của Cố Thế Văn cũng làm ướt đẫm hai mắt.
Giống như đã rất lâu không thể tiêu tan được việc năm đó Thục phi bị bắt vào trong cung.
Giọng nói của ông cay chát: “Niên Niên cũng đi theo con về đây?”
Lý Tiện Ngư gật đầu: “Chiêu Chiêu lập tức đi mời mẫu phi lại đây.”
Nàng buông tay bà ngoại ra, trở về đi đón mẫu phi của mình.
Đi đến trước cửa Cố phủ, lại nhìn thấy Cố Thanh Hiểu đang được cung nữ nâng đỡ lẵng lặng đứng yên trước cửa.
Nàng hơi hơi ngẩng mặt lên ở trong cảnh xuân ấm áp, yên tĩnh nhìn tấm bảng được làm bằng gỗ đàn, nhìn nét chữ to do chính tay Cố Thế Văn viết lên trên đó.
Bà đã rất lâu không nói chuyện, nhưng trong đôi mắt hạnh hoa giống hệt Lý Tiện Ngư vẫn luôn trống rỗng, giống như một vũng nước sẽ không bao giờ xuất hiện bất kỳ gợn sóng gì.
Khi cách nửa đời.
Khi lần thứ hai trở lại quê nhà, bà đã không còn nhận ra đây là quê hương xa cách đã lâu.
Lý Tiện Ngư nhịn xuống tiếng khóc nghẹn ngào, nhấc váy đi về phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: “Mẫu phi, ông ngoại bà ngoại đang ở bên trong bức tường chờ chúng ta.”
Cố Thanh Hiểu không hề phản ứng.
Chỉ theo bản năng cất bước đi theo nàng, đờ đẫn đi về phía trước.
Bước qua ngạch cửa cũ xưa, vòng qua bức tường đá xanh, Cố Thanh Hiểu cuối cùng dừng lại trước cái ghế đu dây bà thường hay chơi lúc nhỏ, gặp được cha mẹ xa cách đã lâu.
Cố Thế Văn và Thích thị cùng nhau tiến lên.
Bọn họ gọi nhũ danh của bà, hỏi bà mấy năm nay sống ở trong cung như thế nào, cuối cùng lại nhịn không được ôm bà khóc không thành tiếng.
Cố Thanh Hiểu lại chỉ có thể yên tĩnh đứng ở đó.
Quần áo gấm lộng lẫy, khuôn mặt trang điểm tỉnh xảo, lại giống như một con búp bê được trang điểm xinh đẹp vậy.
Cố Thế Văn và Thích thị càng trở nên cực kỳ bi ai.
Cố Thế Văn dừng chân, râu tóc bạc trắng run rẩy trong gió: “Sớm biết như vậy, năm đó ta tình nguyện không thi khoa cử, không làm quan.
Tình nguyện cả đời làm người không có công danh, ở Giang Lăng suốt đời canh giữ vài mẫu ruộng đất.
Cũng tốt hơn bây giờ......”
Ông nói không được.
Thích thị càng khóc nức nở.
Hốc mắt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, mắt thấy bọn họ sắp gào thét thảm thiết, nàng chỉ có thể nhịn xuống nước mắt, khó khăn ra lệnh cho Trúc Từ: “Trúc Từ, mẫu phi hơi mệt mỏi.
Ngươi đưa mẫu phi về phòng trước đi.”
Trúc Từ hành lễ và cùng với nhóm nha hoàn của Cố phủ đỡ Cố Thanh Hiểu đứng lên, dẫn bà đi về phía cái cửa có giàn hoa.
Đi dọc theo hành lang, đưa bà về khuê phòng ngày xưa.
Theo bóng dáng của Cố Thanh Hiểu càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất sau bức tường trắng dài hẹp.
Hai vị người già cũng dần dần từ trong cực kỳ bi ai mà bình tĩnh lại.
Bọn họ tạ ơn bệ hạ ban ân để Thục phi có thể quay về quê hương, sau đó ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên đi theo phía sau Lý Tiện Ngư.
Thích thị do dự hỏi: “Chiêu Chiêu, vị này là?”
Gương mặt của Lý Tiện Ngư hơi nóng lên, trong một lúc không biết nên giới thiệu như thế nào.
Nhưng Lâm Uyên lại cúi đầu và chắp tay hành lễ vãn bối với bà, giọng nói bình tĩnh giải thích nói: “Vẫn bối Tạ Uyên.
Là vị hôn phu của Chiêu Chiêu.”
Lời vừa nói ra, gương mặt của Lý Tiện Ngư hoàn toàn đỏ bừng.
Cố Thế Văn và Thích thị cũng trong giây lát thoát khỏi đau buồn, hơi kinh ngạc nhìn kỹ thiếu niên trước mắt.
Trên dung mạo không gì để chê.
Còn về thân thế tài học 一一
Đương nhiên còn phải xem xét cẩn thận.
Cố Thế Văn một lần nữa bình tĩnh lại, nói khẽ với Thích thị: “Bà cháu đã lâu không gặp.
Phu nhân mang theo công chúa đi vào trong phòng của phu nhân trò chuyện đi.”
Thích thị gật đầu, vỗ nhẹ mu bàn tay của Lý Tiện Ngư nói: “Chiêu Chiêu, lại đây với bà ngoại.
Bà ngoại thật sự có rất nhiều chuyện riêng muốn nói với con.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, đi theo bà ngoại đi vào trong phòng của bà.
Ngoan ngoãn ngồi xuống trên ghế gỗ nhỏ bên cạnh cửa sổ sát đất.
Ánh nắng mùa xuân dịu nhẹ dừng trên ấn đường của nàng, vừa ấm áp vừa mơ hồ.
Thích thị đứng ở phía trước cửa sổ nhìn chăm chú nàng, cũng giống như từ trên người nàng nhìn thấy bóng dáng của Cố Thanh Hiểu lúc còn trẻ.
Bà nhịn không được quay người đi, lấy mu bàn tay lau lau nước mắt, lại nhỏ giọng ra lệnh nha hoàn đứng bên cạnh: “Thúy Nhị, đi vào trong phòng bếp lấy một chút điểm tâm lại đây, đặc biệt là lấy bánh củ ấu nhiều một chút.”
Bà buồn bã nói: “Lúc trước khi Niên Niên còn ở trong phủ thì thích ăn bánh củ ấu do mẹ Vương làm nhất.
Cũng không biết, ở trong cung có món này không? Chắc là hương vị không giống như trong phủ làm.”
Lý Tiện Ngư thấy bà lại giống như muốn khóc, vội vàng dịu dàng nói: “Bà ngoại, trong cung cũng có bánh củ ấu.
Tay nghề của nhóm ngự trù cũng rất tốt, khi mẫu phi nhớ nhà thì sẽ ăn một chút.”
“Phải không?” Thích thị hơi buồn bã tự lẩm bẩm một mình.
Bà nhẹ nhàng ngẩng khuôn mặt bị năm tháng khắc đầy nếp nhăn lên, giống như muốn hỏi một chút chuyện trong cung của Cố Thanh Hiểu.
Nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén tránh đi cái đề tài khiến mọi người càng cảm thấy đau lòng hơn.
Bà nắm lấy tay của Lý Tiện Ngư, hỏi chuyện của nàng.
Hỏi nàng ở trong cung sống như thế nào, có kết bạn với ai không.
Hỏi nàng và Lâm Uyên quen biết như thế nào, có phải là thật lòng muốn gả cho cho hắn không?
Chắc bởi vì người già luôn thích nói nhiều.
Thích thị lải nhải hỏi rất nhiều.
Trí nhớ của bà đã không được tốt, có rất nhiều câu bà đã hỏi đi hỏi lại Lý Tiện Ngư rất nhiều lần.
Lý Tiện Ngư lại không hề cảm thấy phiền lòng.
Mà ngược lại, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện nhiều như vậy với trưởng bối của mình.
Nàng nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của Thích thị.
Cho đến khi bà hỏi đến Lâm Uyên, Lý Tiện Ngư mới hơi cảm thấy lo lắng một chút.
Lo lắng tính tình của Lâm Uyên quá lạnh nhạt xa cách, không biết hắn có chọc giận ông ngoại có xuất thân là quan văn của nàng không nữa?.