Lý Tiện Ngư ở lại Cố phủ suốt ba ngày.
Mỗi ngày nàng đều đi đến khuê phòng của Cố Thanh Hiểu, cố gắng nói với bà một chút về những chuyện đã xảy ra.
Nhưng Cố Thanh Hiểu lại trước sau không thể nhớ ra Lý Tiện Ngư.
Thời gian của bà giống như không hề trôi đi, vĩnh viễn dừng lại ở cái ngày đi dự tiệc ngắm hoa kia.
Mà Lý Tiện Ngư lại tới lúc không thể không hồi kinh.
Hoàng hôn ngày thứ ba.
Mưa xuân vừa tạnh.
Lý Tiện Ngư thay cái váy đỏ thêu chỉ vàng đẹp nhất của nàng đi đến khuê phòng của Cố Thanh Hiểu để tìm bà.
Sau khi gõ cửa, tấm bình phong bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra.
Phong cảnh sáng đẹp của mùa xuân tiến vào trong phòng.
Lý Tiện Ngư nhìn thấy Cố Thanh Hiểu đang ngồi trước bàn trang điểm, tự trang điểm cho bản thân trước chiếc gương đồng to có hoa văn hình quả nho.
Không biết từ khi nào bộ cung trang phức tạp trên người bà cũng đã bị thay ra.
Búi tóc được nhóm cung nữ chải tốt cũng đã bị gỡ ra.
Thay thế là chiếc váy lụa vàng nhạt có màu sắc tươi đẹp và búi tóc thiếu nữ linh động hoạt bát.
Lúc này, bà đang nhẹ nhàng tô son môi mà thị nữ mới mua.
Trên mặt mang theo biểu cảm vừa vui vẻ vừa có một chút thẹn thùng, giống như thiếu nữ vừa mới biết yêu.
Nàng rut re hỏi Đào ma ma đang đứng phía sau, người đã từng chăm sóc bà khi còn nhỏ: “Ngày mai là Lễ Hội Hoa, tiểu tướng quân Hoắc gia mời ta đi ngắm đèn.”
“Ma ma, ngươi nói ta nên mặc quần áo gì thì sẽ đẹp mắt hơn?”
Hốc mắt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ.
Nàng làm bộ như bị tơ liễu bay vào mắt, cúi đầu lấy khăn lau đi vệt nước trên khóe mắt và ngồi xuống trên ghế gỗ nhỏ bên cạnh Cố Thanh Hiểu.
Từ trong rương cũ của bà, lấy ra một cái váy đỏ thạch lựu thêu hoa hải đường đưa cho bà, giọng nói rất nhẹ mà nói với bà: “Người mặc cái này nhất định rất đẹp.”
Cố Thanh Hiểu nhẹ nhàng nhìn về phía nàng.
Có lẽ là cảm thấy nàng cũng không có ác ý gì, nên mím môi mỉm cười, từ trong tay nàng cầm lấy cái váy đỏ thạch lựu.
Bà đứng dậy đi đến sau tấm bình phong thêu hoa chuông vàng, tay chân nhẹ nhàng bắt đầu thay quần áo.
Lý Tiện Ngư ngồi trên ghế hoa hồng và yên tĩnh chờ đợi.
Cho đến khi Cố Thanh Hiểu thay váy xong, lần thứ hai đi ra từ sau tấm bình phong.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn.
Nàng nhìn về phía mẫu phi trang điểm kiểu thiếu nữ và nở nụ cười tươi đẹp trước mắt, nước mắt cuối cùng tuôn rơi như vòng tay bị đứt.
Trong phút chốc, thời gian giống như bị đảo ngược.
Trở lại Lễ Hội Hoa 21 năm trước.
Khi phong cảnh mùa xuân tươi đẹp đích nữ Cố gia vừa mới trang điểm xong, muốn lén ma ma trộm chuồn ra khỏi phủ từ cửa bên hông.
Đến Lễ Hội Hoa, đi gặp người trong lòng của nàng.
Cố Thanh Hiểu cũng đang nhìn nàng, giống như không hiểu là tại sao nàng khóc.
Bà tự tay đưa khăn tay cho Lý Tiện Ngư, giọng nói dịu dàng hỏi: “Đúng rồi, ngươi là cô nương nhà ai? Tên gọi là gì?”
Lý Tiện Ngư cong đôi mắt hạnh hoa giống hệt đôi mắt của bà, mở đôi mắt ngấn lệ kia ra và mỉm cười xinh đẹp.
“Con cũng là cô nương của Cố gia.
Người gọi con một tiếng Chiêu Chiêu là được rồi.”
Cố Thanh Hiểu nhìn dung mạo có vài phần giống mình của Lý Tiện Ngư.
Giống như là tin tưởng lời nói của nàng, thật sự cho rằng nàng là họ hàng xa của Cố gia.
Bà cầm quạt tròn đặt dưới cằm, hơi đỏ mặt nói với Lý Tiện Ngư: “Nhưng...!chút nữa ta sẽ đi ra ngoài.
Hôm nay chắc không thể trò chuyện với ngươi được.”
Giọng điệu của bà dịu dàng hỏi: “Sau này ngươi còn sẽ đến Cố gia tìm ta chơi sao?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng cũng mỉm cười với Cố Thanh Hiểu, giọng nói rất nhỏ bảo đảm nói: “Sẽ.
Lần sau khi con đến, sẽ mang cho người đèn lồng đẹp nhất, sáng ngời nhất.”
“Người cầm theo nó, người muốn gặp có thể chỉ liếc mắt một cái thì sẽ nhìn thấy được người.”
Cố Thanh Hiểu cười rộ lên.
Bà đem quạt tròn đang cầm trong tay đưa cho Lý Tiện Ngư, cuối cùng nhìn khuôn mặt trang điểm của mình qua gương đồng rồi nhẹ nhàng đứng dậy đi ra bên ngoài.
“Sắp tới thời gian diễn ra Lễ Hội Hoa rồi.
Ta phải đi đây.” Bà đi trên hành lang gỗ, rồi lại hơi dừng bước trước tấm bình phong, mỉm cười địu dàng với nàng: “Chiêu Chiêu, cảm ơn ngươi nha.”
Lý Tiện Ngư ngậm nước mắt cười rộ lên với bà: “Con cũng cảm ơn người nha.” Mẫu phi.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nắm cái quạt tròn Cố Thanh Hiểu để lại cho nàng.
Nhìn Cố Thanh Hiểu mi mắt cong cong, nhấc váy đi về phía trước với cõi lòng đầy tâm tư thiếu nữ.
Bà bước qua con đường mòn đá xanh uốn lượn, đi qua hành lang gỗ quanh co, cuối cùng đi vào cái cửa có giàn hoa tử đằng đang nở rộ, bóng dáng cũng biến mất trong cảnh xuân tươi đẹp.
Cuối cùng nước mắt của Lý Tiện Ngư rơi xuống như chuỗi hạt châu bị đứt.
Nàng chôn mặt vào trong lòng ngực của thiếu niên luôn đi theo bên cạnh, ôm cái quạt tròn hơi lạnh này rồi nghẹn ngào lên tiếng: “Lâm Uyên, chúng ta để mẫu phi ở lại nơi này đi.”
Để bà ở lại Giang Lăng.
Ở lại mùa xuân Giang Nam thuộc về bà.
Ngày trời mưa hôm ấy ở Giang Lăng, Lý Tiện Ngư cuối cùng quyết định để mẫu phi của nàng ở lại Giang lăng.
Một bức thư cầu xin hoàng huynh ban cho mẫu phi quay về quê cũ được thám báo từ từ mang đi, ngày đêm cấp tốc đưa tới Nguyệt Kinh Thành giao cho bệ hạ nhìn xem.
Tính toán theo tốc độ của ngựa đi, chắc trong vòng 10 ngày là có thể nhận được ý kiến phúc đáp của hoàng huynh.
Lý Tiện Ngư lại không thể chờ đợi thánh chỉ ban xuống.
Dù sao quốc tang sắp trôi qua, Lâm Uyên cũng sắp quay trở về Dận Triều, thời gian sẽ không đợi người.
Hôm sau là một ngày mưa, Lý Tiện Ngư nắm Tuyết Lang của nàng, một lần nữa bước lên trên đường về.
Tới khi thuyền rồng giương buồm lần thứ hai, đi ngược dòng sông đi về phía Nguyệt Kinh Thành.
Thời gian trên sông yên bình dài lâu.
Đêm trước khi sắp cập bờ, trên sông lại rơi một trận mưa xuân.
Âm thanh nước mưa dừng ở trên đỉnh thuyền gỗ róc rách như tiếng suối chảy, khiến thiếu nữ đang ở trong khoang thuyền nghe thoại bản nhẹ nhàng nhướng mày lên.
Nàng chống cằm nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, hơi ngẩn người một chút.
“Lâm Uyên, sắp đến Nguyệt Kinh Thành rồi.”
Lâm Uyên ngước mắt lên, nhận ra nàng đang ngẩn người trong chốc lát: “Công chúa đang suy nghĩ cái gì?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng trả lời trong tiếng mưa rơi: “Ta đang suy nghĩ, bây giờ mọi người trong hoàng cung đang làm cái gì.
Trong hoàng cung có phải cũng yên bình giống như lúc chúng ta rời đi hay không?”
Lâm Uyên thản nhiên rũ mắt xuống, khép thoại bản trong tay lại: “Nếu thần không đoán sai.
Giờ phút này tam tỉnh lục bộ của Nguyệt Kinh Thành chắc chắn đều đang hối hả vì hôn sự của công chúa.”
Hai chữ hôn sự vừa rơi xuống, hai má của Lý Tiện Ngư cũng lập tức được nhuộm màu đỏ nhạt.
“Làm gì khoa trương như vậy......” Nàng nhẹ nhàng nghiêng mặt đi, thẹn thùng nhắc nhở hắn: “Lâm Uyên, chúng ta đã rời Nguyệt Kinh Thành hơn nửa tháng rồi.” Cho dù là lúc hoàng tỷ Thuần An hay là Khang Nhạc xuất giá.
Lễ Bộ và Công Bộ cũng không đến mức chuẩn bị quá vội vàng.
Từ khi thánh chỉ ban xuống đến khi công chúa bước lên xe loan, phía trước phía sau còn không đến bảy ngày thì đã chuẩn bị xong việc công chúa xuất giá.
Nàng nghĩ nếu vẫn làm theo lệ cũ, chắc là chờ khi nàng quay về Điện Phi Hương thì có thể nhìn thấy được mũ phượng và áo cưới đã làm xong.
Lâm Uyên lại không nghĩ giống như nàng vậy.
Trong lời nói của hắn mang theo sự sắc bén không dễ phát hiện: “Đây là việc quan trọng giữa Đại Nguyệt và Dận Triều.
Nếu Đại Nguyệt chuẩn bị không ổn thì giao cho Dận Triều của ta chuẩn bị.”
Lý Tiện Ngư một lần nữa nghiêng mặt đi, mím môi khẽ mỉm cười: “Thật ra với ta mà nói thì khi xuất giá có hoành tráng hay không, của hồi môn có nhiều hay không thì đều không quan trọng.”
Quan trọng là người tới đón dâu, có phải là chàng thiếu niên trong lòng nàng hay không?
Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, nói một cách chắc chắn: “Công chúa có thể không cần.
Nhưng thần không thể không cho.”
Hắn và Lý Tiện Ngư khác nhau.
Khi hắn yêu một người thì muốn mang tất cả đồ vật tốt nhất ở trên đời ôm đến trước mặt nàng và tất cả đều thuộc về nàng.
Lý Tiện Ngư thẹn thùng nhỏ giọng: “Chàng đã cho ta sính lễ rồi.”
Một hành lang tràn đầy thoại bản.
Nàng cũng không biết cả đời này có thể đọc hết được không nữa?
Lâm Uyên bật cười.
Hắn cuối cùng nhượng bộ: “Vậy chờ trở lại Nguyệt Kinh Thành, nhìn xem Lục Bộ chuẩn bị như thế nào rồi lại kết luận.” Nếu bọn họ chuẩn bị không ổn, hắn vẫn sẽ vì Lý Tiện Ngư chuẩn bị một lần nữa.