Lý Tiện Ngư ngủ khoảng một canh giờ, tới tận khi mặt trời lên cao, mới mông lung đứng dậy.
“Công chúa tỉnh?”
Nguyệt Kiến canh giữ bên ngoài bức màn đỏ, nghe thấy động tĩnh, bước nhanh tới, lấy áo khoác ngoài sạch sẽ đã chuẩn bị sẵn, hầu hạ nàng mặc vào: “Bữa sáng và bữa trưa đã được hâm nóng trong phòng bếp nhỏ.
Nô tỳ đã phân phó các nàng nấu chút cháo nóng, hiện tại hẳn đã xong.
Ngài có muốn cùng bưng hết lên không?”
Lý Tiện Ngư mông lung gật đầu: “Vậy mang hết lên đi.”
Nàng đứng dậy đi giày.
Nguyệt Kiến lại đưa một vật vào trong tay nàng: “Đây là đồ vật rơi ra khi nô tỳ cởi y phục cho ngài.
Nô tỳ cũng không biết mấy chữ, không hiểu bên trên viết gì.
Nhưng thế nào lại vẽ một con thỏ chết?”
Lỗ tai Lý Tiện Ngư đỏ bừng, vò vò giấy Tuyên Thành trong tay thành một cục, ném thật xa vào sọt rác.
Nàng chột dạ nói: “Không có gì đâu.
Chỉ là thời điểm ma ma giảng bài, ta cảm thấy nhàm chán, thuận tay vẽ thôi.
Ngươi đừng để ý, mau đi chuẩn bị đồ ăn đi.”
Nguyệt Kiến đáp ứng rồi đi vào phòng bếp nhỏ.
Thức ăn hôm nay rất nhanh được mang lên.
Bữa sáng và bữa trưa cùng được mang lên, xếp đầy thành một bàn dài, nhìn vô cùng phong phú.
Lý Tiện Ngư cho mọi người thối lui, chính mình ngồi ở phía sau bàn dài, lấy thêm một bộ chén đũa, nhỏ giọng gọi trên xà ngang: “Lâm Uyên.”
Thiếu niên mặc y phục màu đen nhảy từ trên xà ngang xuống, theo thói quen hỏi nàng: “Chuyện gì?”
Lý Tiện Ngư đưa chén đũa cho hắn: “Dùng bữa nha.”
Nàng nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ngươi vẫn còn giận ta sao?”
Ngón tay dài của Lâm Uyên nhận chén đũa hơi ngừng, rũ mắt nhìn nàng.
Thiếu nữ trước mắt, tay cầm chén, hơi ngước lên nhìn hắn.
Nàng vừa mới tỉnh dậy.
Trên gò má trắng như tuyết còn hơi ửng đỏ, lông mi dài và rậm, trong đôi mắt lấp lánh như hoa mai còn phản chiếu bóng dáng hắn.
Ngây thơ, ngoan ngoãn, mềm mại và đáng yêu.
Lâm Uyên siết chặt bàn tay đang cầm chén đũa.
Cuối cùng, sau một lúc lâu hắn quay mặt đi, ngồi ở một chỗ trên bàn dài cách xa nàng nhất, thuận tay lấy một miếng bánh gạo đen nàng không thích ăn.
Hắn nhỏ giọng nói: “Không có.”
Lý Tiện Ngư cong mi, cười rộ lên.
Nàng múc một muỗng cháo nóng bỏ vào chén của mình, ăn từng miếng nhỏ.
Ánh nắng lọt vào từ khung cửa sổ khép hờ, chiếu vào trên mái tóc thiếu niên ngồi bên cửa sổ.
Ánh sáng và bóng tối như những đường kẻ, theo đuôi tóc của hắn rơi xuống, từ từ phác thảo đường nét rõ ràng như vàng của thiếu niên.
Mày đen như kiếm, mắt phượng thon dài, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng màu nhạt, đường viền môi rõ ràng.
Ánh nắng dịu dàng làm dịu đi những đường sét sắc sảo.
Như thanh kiếm sắc bén đã được tra vào vỏ, kiềm chế tính hiếu thắng.
Chỉ còn lại trên người thiếu niên vẻ tuấn lãng và anh khí.
Lý Tiện Ngư quay đầu lại nhìn, chậm rãi đặt cái thìa bạc nhỏ trong tay xuống.
Nàng suy nghĩ xuất thần: Kỳ thật Lâm Uyên trời sinh rất đẹp.
So với những thị vệ nàng từng gặp, thậm chí so với vài vị hoàng huynh của nàng còn đẹp hơn.
Nếu không phải suốt ngày mang khuôn mặt lạnh, với bộ dáng cự tuyệt người ngàn dặm, hẳn là sẽ càng đẹp mắt hơn.
Đang suy nghĩ miên man, thiếu niên ngồi ở cuối bàn dài cảm nhận được tầm mắt nàng, khẽ nâng hàng mi dày lên.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Lỗ tai Lý Tiện Ngư ửng đỏ, vội vàng rũ mắt xuống, lại chỉ vào đĩa điểm tâm trước mặt hắn để che giấu: “Lâm Uyên, đĩa bánh hoa hòe kia để quá xa, ta không với tới nó.”
Ngay khi nàng vừa dứt lời, một đĩa bánh hoa hòe đã được thiếu niên đặt ở trước mặt.
Lý Tiện Ngư hơi đỏ mặt, dùng đũa bạc gắp một khối, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Ngọt ngào đến bất ngờ.
Một bữa trưa nhanh chóng ăn xong.
Sau khi ăn cơm, hai người chia ra.
Lý Tiện Ngư ôm Tiểu Miên Hoa, đi Điện Đông Thiên bồi mẫu phi mình.
Mà Lâm Uyên đi sang phòng bên cạnh, chuyển giá đựng kiếm đã làm xong đến tẩm cung của Lý Tiện Ngư.
Lại gặp nhau là khi trời tối đã lên đèn.
Lý Tiện Ngư mang theo hơi nước sau khi tắm gội về.
Liếc mắt nhìn thấy thiếu niên cũng vừa với tắm gội trở về.
Sau đó mặt hơi đỏ, lặng lẽ dời tầm mắt, hướng về phía trên giường.
( truyện đăng trên app TᎽT)
Chăn gấm đã được đổi cái mới.
Sơ với cái cũ thì dày hơn một chút, còn mang theo chút ấm áp sau khi phơi nắng, làm người ta buồn ngủ.
Lý Tiện Ngư nhắm mắt, mờ mịt hỏi: “Lâm Uyên, hôm nay ngươi đọc sách gì?”
Thiếu niên ngồi dựa vào xà ngang, ngón tay dài lật trang sách, nhìn thoáng qua cái tên viết trên đó: “Ba từ hai nhịp, Tư Mã Mạo náo loạn bị xử án.”
Lý Tiện Ngư không nghe rõ.
Nàng có chút mệt mỏi, ôm gối gấm từ từ chìm vào giấc ngủ.
*
Màn đêm buông xuống, Lý Tiện Ngư vì không nghe rõ tên sách mà gặp ác mộng.
Nàng mơ thấy hôm nay lúc Lâm Uyên nhặt quả cầu hương cho nàng, có người báo cho Hà ma ma biết.
Sau khi Hà ma ma nghe xong lập tức biến thành ác ma mặt xanh, răng nanh dài, đi khắp nơi tìm nàng và Lâm Uyên lấy mạng.
Lý Tiện Ngư bị dọa không nhẹ, ngồi bật dậy trên giường, lung tung mặc áo choàng, vén bức màn đỏ lên: “Lâm Uyên, Hà ma ma nàng ——”
Giọng nói nàng chưa dứt, đã bắt gặp ánh mắt của Lâm Uyên.
Thiếu niên mặc y phục màu đen, đứng bên cạnh giường của nàng.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, bên hông đeo một thanh bội kiếm, mà ánh sáng từ một thanh kiếm khác trong tay hắn, khí thế sắc bén hướng về phía nàng.
Lý Tiện Ngư sửng sốt.
Động tác của Lâm Uyên cũng đột nhiên dừng lại.
Hắn không nghĩ đến Lý Tiện Ngư sẽ đột nhiên tỉnh dậy vào giờ phút này.
Vốn định đặt thanh kiếm ở trên đầu giường nàng cũng suýt chút nữa chạm vào yết hầu nàng.
Đối mặt với tình huống dễ làm người hiểu lầm như vậy, tay cầm kiếm của Lâm Uyên vô thức siết chặt, sau đó lập tức buông ra.
Hắn nói: “Không phải muốn giết ngươi.”
Lý Tiện Ngư ngẩn người, do dự một chút, duỗi tay chỉ chỉ mấy quả lê đặt ở trên bàn cách đó không xa: “Vậy, ngươi đang muốn gọt một quả cho ta ăn sao?”
Nàng nhỏ giọng: “Ban đêm ta không ăn cái gì.”
Lâm Uyên im lặng.
Hắn nói: “Kiếm có thể xua đuổi tà ma, đặt ở chỗ này thì sẽ không mơ thấy ác mộng nữa.
Nếu có người đến khi ta không ở đây, công chúa cũng có thể cầm kiếm tự vệ.”
Lý Tiện Ngư cái hiểu cái không, nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía thanh kiếm trong tay hắn.
Chuôi kiếm này mỏng hơn bội kiếm, cũng ngắn hơn bội kiếm rất nhiều: “Vậy, ngươi sợ kiếm nặng, ta không cầm nổi.
Cho nên mới mua một cây kiếm mới đến đây sao?”
Lâm Uyên khẽ gật đầu.
Lý Tiện Ngư cảm thấy cực kỳ mới lạ, nàng thử vươn tay ra: “Ta chưa từng cầm kiếm —— thật sự có thể cầm được sao?”
Lâm Uyên nói: “Thanh kiếm này làm bằng vật liệu đặc biệt, hẳn là có thể.”
Hắn đưa thanh kiếm tới.
Đôi mắt mơ màng của Lý Tiện Ngư sáng lên, thật cẩn thận cầm lấy thanh kiếm từ tay hắn.
Không giống nàng tưởng tượng, thanh kiếm này không giống như một thanh sắt nặng nề, mà giống như một vật trang trí đẹp mắt.
Cầm trong tay, cũng không nặng bằng cục bông tròn nhỏ như Tiểu Miên Hoa.
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, sau đó tràn đầy mong đợi nhìn hắn: “Vậy mỗi ngày ta đều đặt nó ở đầu giường, có phải sẽ không gặp ác mộng nữa hay không?”
Có phải sẽ không lại mơ thấy Hà ma ma nữa hay không?
Lâm Uyên nói: “Nếu công chúa thích thì giữ lại đi.”
Lý Tiện Ngư mỉm cười, lập tức để thanh trường kiếm bên cạnh gối của mình.
Khi nàng quay lại, thấy y phục của Lâm Uyên, lúc này nàng mới hoàn toàn tỉnh táo.
“Đã trễ thế này ngươi muốn đi đâu? Đi ra ngoài Điện Phi Hương sao?”
Nàng lo lắng ngước mắt lên, nhỏ giọng khuyên hắn: “Trong cung, ban đêm không thể ra khỏi điện.
Nếu bị Kim Ngô Vệ bắt được, ngươi sẽ bị đưa đến Thận Hình Tư.
Ta nghe nói, các ma ma trong đó cực kỳ đáng sợ, một đám còn hung ác hơn dạ xoa.
Họ tra tấn người cũng không hề nương tay.”
Thanh âm Lâm Uyên bình tĩnh: “Ta sẽ không để bọn họ phát hiện.” Hắn có thể nắm chắc điều này.
Mà Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, tựa hồ như đã hiểu cái gì, lông mi khẽ rung rung.
“Lâm Uyên, buổi tối ngươi đi ra ngoài sao?”
Nàng ngồi bật dậy từ trên giường, không nhịn được nhỏ giọng hỏi hắn: “Hoàng cung ban đêm trông như thế nào? Ngươi đã đi những nơi nào? Có thấy chỗ nào thú vị không?”
Lâm Uyên hơi nhướng mi, nhìn biểu tình của Lý Tiện Ngư.
Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, thân hình mảnh khảnh nghiêng về phía hắn, không che giấu được vẻ tò mò và khát vọng.
Lâm Uyên suy nghĩ một chút, hỏi: “Công chúa muốn đi?”
Lý Tiện Ngư tựa hồ ý thức được vừa rồi mình lỡ lời, có chút ngượng ngùng.
Nàng xoa xoa ống tay áo mình, ngập ngừng nói: “Kỳ thật, kỳ thật ta chỉ là có chút tò mò ——”
Lâm Uyên gật đầu, lại hỏi: “Công chúa muốn đi sao?”
Lý Tiện Ngư khẽ nâng đôi mi đang rũ xuống, siết chặt bàn tay đang xoa xoa ống táy áo mình đến trắng bạch, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Như vậy không hợp quy củ……”
Lâm Uyên đợi một lúc, thấy nàng khó xử, không chút do dự xoay người rời đi: “Công chúa nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Khi hắn bước đi, ống tay áo bị người túm lấy.
Lâm Uyên nghiêng người, thấy thiếu nữ khoác áo choàng lông cừu vội vàng đứng dậy, đầu ngón tay gắt gao nắm chặt ống tay áo hắn, hai má ửng đỏ, giọng nói nhẹ nhàng như muỗi kêu.
“Ngươi, sao ngươi không hỏi tiếp?”
Nàng đỏ mặt, không dám nhìn hắn, giọng nói nhỏ nhẹ, giống như sợ hắn nghe thấy.
“Ngươi hỏi lại một lần nữa, nói không chừng, ta sẽ đáp ứng thì sao?”.