Lâm Uyên dừng một chút, bình tĩnh nói: “Ta đã đồng ý bảo vệ công chúa, công chúa không cần nói lời cảm ơn với ta.”
Hắn nói, tựa hồ như nhớ tới cái gì.
Lấy một vật từ trong túi áo ra đưa cho nàng: “Trả lại cho công chúa.”
Lý Tiện Ngư ngước mắt nhìn, thấy chính là chuỗi chuông vàng lần trước mình đeo ở cổ tay khi chơi trò “bắt mèo”, lắc đầu: “Lâm Uyên, ngươi cứ cầm đi.”
Nàng mỉm cười: “Lần sau lúc chơi Bắt mèo, còn dùng tới.”
Nàng vẫn muốn theo Lâm Uyên học nghe tiếng đoán chỗ.
Nếu học được, về sau ban đêm đi ra ngoài sẽ không ngã bong gân vì không thấy rõ đường.
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn cất chuỗi chuông vàng đi:“Công chúa nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Uyên để lại những lời này rồi quay trở lại xà ngang, nhẹ nhàng nhắm mắt.
*
Mặt trăng dần dần khuất bóng, một đêm nhanh chóng trôi qua.
Lý Tiện Ngư hiếm khi ngủ tới giữa trưa mới tỉnh dậy.
Khi nàng mơ màng tỉnh lại, Trúc Từ đã lo lắng canh giữ bên ngoài hồi lâu, nghe thấy động tĩnh, lập tức vén rèm đi vào, đỡ Lý Tiện Ngư, nhẹ giọng nói: “Thân thể công chúa không khỏe sao, như thế nào ngay cả bữa sáng cũng không cần? Có cần nô tỳ đi mời thái y tới bắt mạch bình an không ạ?”
Lý Tiện Ngư dĩ nhiên biết.
Là do nàng đêm qua lẻn ra ngoài chơi, trở về ngủ muộn.
Chỉ là không tiện nói với Trúc Từ nên chỉ lắc đầu, nói: “Không cần.
Ngươi đi chuẩn bị cơm trưa là được.”
Nàng nói, hình như nhớ tới cái gì, có chút chột dạ, nhỏ giọng: “Đúng rồi, hiện tại thời tiết ngày một lạnh.
Hai người Tiểu Đại Tử và Tiểu Anh Tử canh giữ ở cửa điện rất vất vả.
Ngươi đi phát cho bọn hắn chút tiền tiêu vặt để mua quần áo mùa đông đi.”
Trúc Từ nhẹ nhàng đáp lại rồi vén bức màn đỏ lên cho nàng treo vào chiếc móc vàng bên cạnh.
Đang định lui ra, tầm mắt rơi xuống, lại sửng sốt.
Nàng nói: “Công chúa, thanh kiếm này?”
Lý Tiện Ngư nhìn theo ánh mắt nàng, lập tức thấy trường kiếm nàng để dưới gối, còn chưa kịp cất đi.
Nàng có chút chột dạ, nắm lấy chuôi kiếm.
Trong lúc nhất thời, giấu cũng không được mà không giấu cũng không được.
Một lúc lâu sau, nàng mới tránh nặng tìm nhẹ nói: “Mấy ngày nay, ta đều bị bóng đè.
Nghe nói kiếm có thể trừ tà nên mới lấy chuôi kiếm thử một lần.”
Nàng cố ý tránh đi không nói chuyện lấy thanh kiếm này từ đâu, nhưng Trúc Từ cũng có thể đoán được tám chín phần.
Nỗi lo lắng ở đáy mắt nàng ấy càng sâu.
Lý Tiện Ngư đỏ mặt, nhỏ giọng thúc giục nàng: “Trúc Từ, ta có chút đói bụng, ngươi nhanh đi chuẩn bị cơm trưa đi.”
Trúc Từ do dự, cuối cùng vẫn chỉ có thể hành lễ đi ra.
Thời điểm, Trúc Từ đi đến phòng bếp nhỏ, thì thấy mọi người trong phòng bếp nhỏ đang bận rộn.
Đồ ăn sáng vẫn còn giữ ấm trên bếp, mà cơm trưa cũng đã làm được bày tám phần.
Chỉ đợi nốt vài món ăn nóng trong nồi thì có thể cất vào hộp mang cho Lý Tiện Ngư.
Nguyệt Kiến cũng đang chờ ở đây, còn đang xin các ma ma một khối bánh gạo ăn, nhìn thấy Trúc Từ thì đi lên đón tiếp nàng: “Trúc Từ, công chúa tỉnh rồi sao?”
Trúc Từ gật đầu, trả lời: “Tỉnh rồi, công chúa bảo ta tới đây lấy cơm trưa.”
Đang nói chuyện, rèm cửa lại vang lên, là Tiểu Tố Tử, phụ trách thu mua cho Điện Phi Hương đang đi vào từ bên ngoài.
Hắn để một đống lớn đồ mới mua lên trên mặt kệ bếp, vừa ngước mặt, thấy Trúc Từ thì cười nói: “Trúc Từ cô nương, công chúa kêu ta mua thoại bản, ngài xem qua?”
Trúc Từ đáp lại, đi đến bồn rửa bên cạnh rửa tay.
Nàng ngồi trên ghế trúc, nhận lấy thoại bản đặt trên đầu gối, lật từng từng trang cẩn thận đọc.
Rất nhanh chia thành hai chồng.
Một chồng để sách công chúa có thể xem, đặt ở bên phải.
Một chồng không thể đưa cho công chúa, đặt ở bên trái.
Chờ lần sau Tiểu Tô Tử lại ra ngoài thu mua, sẽ đổi sách mới với chủ quán.
Nguyệt Kiến cầm bánh gạo thò đầu qua, nói: “Sao ngươi lại lấy đi nhiều sách như vậy? Đến lúc đó, công chúa lại oán giận thoại bản không đủ để đọc.”
Trúc Từ khẽ thở dài: “Ta cũng không muốn, cũng không biết vì sao, thoại bản gần đây đưa tới, luôn nói về chuyện tình ái.
Nếu chỉ có một hai lần, còn có thể rút ra một hai quyển.
Nhưng đây tất cả đều thế nên cũng chỉ có thể trả về.”
Nguyệt Kiến không để bụng: “Có quan hệ gì, công chúa cũng đã cập kê rồi mà? Xem một ít cũng không sao.”
Trúc Từ khẽ rũ mi, thật lâu sau nhẹ giọng: “Nguyệt Kiến, công chúa cuối cùng cũng phải gả ra ngoài.”
Nguyệt Kiến nghe xong, cười khanh khách, nói: “Cũng đúng, chờ gả ra ngoài, thì cái gì nên biết cũng biết.”
Trúc Từ liếc nàng một cái, nói: “Miệng ngươi hư như vậy, cẩn thận ăn cái gì cũng chảy ra ngoài.”
Giữa tiếng cười giòn giã của Nguyệt Kiến, nàng lại cúi đầu, dưới đáy mắt vẫn luôn mang vẻ lo lắng.
Nàng còn nhớ rõ chuyện Thuần An công chúa xảy ra vào mùa đông năm ngoái.
Khi đó, sứ thần Bối Thuật tới triều đình.
Bệ hạ mở tiệc đón gió tẩy trần, tự mình định ra hôn ước cho Thuần An công chúa và Khả Hãn Bối Thuật.
Tuy nhiên, khi đó Thuần An công chúa đã có người trong lòng.
Sau khi biết tin, Thuần An công chúa khóc suốt đêm.
Sau khi tỉnh lại thì tuyệt thực, còn lấy kéo cắt tóc, lấy cái chết để uy hiếp, nháo vô cùng lớn.
( truyện trên app T Y T)
Nhưng cuối cùng, vẫn bị ép lên xe loan gả đi.
Công chúa Đại Nguyệt, luôn phải gả cho nước láng giềng, không có lựa chọn nào khác.
So với để công chúa thống khổ như Thuần An công chúa, chi bằng, cái gì cũng không biết thì tốt hơn.
Trúc Từ nghĩ như vậy, lại lấy chồng thoại bản đã chọn xong, kiểm tra thêm một lần nữa, bảo đảm không bỏ sót quyển nào.
*
Lý Tiện Ngư cũng không biết suy nghĩ của Trúc Từ.
Nàng dùng cơm trưa xong thì ngồi ở trường án sát cửa sổ, vô cùng hứng thú lật cuốn thoại bản mới đưa tới.
Sau một đêm, vết sưng ở mắt cá chân nàng đã giảm bớt, chỉ là khi đi lại vẫn còn chút đau đớn.
Mấy ngày này e rằng không thể ra khỏi cửa, may mắn, còn có những thoại bản này đỡ buồn chán.
Ngay khi đang tập trung xem, tấm bình phong bị gõ vang, truyền đến giọng nói Trúc Từ từ bên ngoài: “Công chúa, bài tập trong sách gấm Hà ma ma giao cho còn chưa làm.
Ngài dự định khi nào bắt đầu làm?”
Lúc này Lý Tiện Ngư mới nhớ tới chuyện này.
Nàng thở dài, đành phải nói: “Ngươi lại đây, lấy sách Gấm để lên trên trường án đi, một chút nữa ta sẽ làm.”
Trúc Từ đáp lời, đặt cuốn sách Gấm Hà ma ma giao cho để trên bài dài, lại lui ra.
Lý Tiện Ngư vẫn chưa lập tức đi xem sách Gấm.
Mà là trước tiên đọc tiếp cuốn thoại bản trên tay như là dư vị chưa đã thèm.
Lúc này mới không tình nguyện mà xoay người, duỗi tay lấy sách Gấm ra mở một góc.
Tầm mắt nàng đảo lên đảo xuống hai lần, đột nhiên dừng lại.
Sau đó, nàng lại nhanh chóng lật thêm vài tờ.
Đầu ngón tay cứng đờ, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Cuối cùng nàng cũng hiểu, tại sao hôm qua Hà ma ma không làm khó dễ đã rời đi rồi.
Nguyên lai là giấu chỗ làm khó ở đây.
Bài tập trong quyển sách Gấm này, ước chứng gấp đôi bình thường, coi như đã bù đủ cả vốn lẫn lời lần trước.
Hiện tại đã trì hoãn một ngày.
Cho dù có gọi Trúc Từ lại đây, ngày đêm làm không ngừng nghỉ, cũng chưa chắc có thể làm xong.
Trừ phi, trừ phi, lại tìm thêm một người cùng nhau làm.
Nhưng cung nhân biết chữ trong Điện Phi Hương cũng không nhiều, càng đừng nói là, có thể có chút học vấn.
Lý Tiện Ngư nhíu mày suy nghĩ, thử thăm dò gọi trên xà ngang: “Lâm Uyên?”
Thiếu niên mặc y phục màu đen từ trên xà ngang xuống, hỏi nàng: “Có chuyện gì vậy?”
Trong lòng Lý Tiện Ngư có chút thấp thỏm: “Lâm Uyên, ta nhớ rõ ngươi biết chữ, chữ nào cũng biết.
Vậy, hẳn là cũng có chút học vấn đi.”
Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn về phía nàng, hỏi: “Công chúa muốn làm cái gì?”
Lý Tiện Ngư đứng dậy từ sau trường án, cầm lấy sách Gấm đưa cho hắn: “Sách Gấm quá nhiều, một mình ta thật sự không làm xong.
Ngươi có thể giúp ta làm một chút hay không?”
Nàng mềm mại, nói: “Ta mời ngươi ăn bánh ngọt.”
Nàng nói, sợ Lâm Uyên không đồng ý, lại lấy vài tờ để lại cho Trúc Từ, còn lại đưa cho hắn xem: “Không nhiều lắm, chỉ cần chỗ này là được.
Ta làm cùng ngươi, rất nhanh có thể làm xong.”
Nhiều nhất, nhiều nhất cũng chỉ ba đến năm ngày là có thể làm xong rồi.
Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy sách Gấm.
Vừa ngẩng đầu lên, mày kiếm thiếu niên cau lại: “Đây là cái gì?”
Lý Tiện Ngư nói: “Là nữ tứ thư —— ngươi chưa từng đọc sao?”
Nàng ngước mắt lên, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Lý Tiện Ngư tự hiểu được, nói: “Đúng rồi, ngươi là nam tử, Tứ thư của nam tử và nữ tử không giống nhau.”
Tứ thư của nam tử là Luận Ngữ, Mạnh Tử, Đại Học, Trung Dung.
Tứ thư của nữ tử lại là Nữ Giới, Nội Huấn, Nữ Luận Ngữ, Nữ Phạm Tiệp Lục.
Tất cả không giống nhau.
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, cong mi nói: “Ta dạy ngươi.”.