Mềm Mại Đối Lạnh Lùng FULL


Hà ma ma…… Đã chết? Lý Tiện Ngư giật mình, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Nàng nhỏ giọng: “Nguyệt Kiến, ngươi nghe ai nói? Chuyện như vậy, cũng không thể nói bậy bạ được.”
Nguyệt KIến nói: “Bên ngoài đều đang nói về chuyện này, nói đây là chuyện xảy ra ở mấy canh giờ trước.

Hà ma ma được vớt lên từ trong hồ nước, có rất nhiều cung nhân đều nhìn thấy, nghe nói bộ dáng rất dọa người, làm sao có thể là giả được chứ.”
Nguyệt Kiến nói xong thì quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt của Lý Tiện Ngư trắng bệch, vội nói: “Công chúa, công chúa, ngài làm sao vậy? Ngài có muốn nô tỳ sắc một chén thuốc an thần cho ngài không?”
Lý Tiện Ngư khẽ lắc đầu: “Nguyệt Kiến, ngươi đi làm việc khác trước đi, ta nghỉ ngơi một lúc thì tốt rồi.”
“Vâng.” Nguyệt Kiến lo lắng liếc mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng là hành lễ và cầm đèn rời đi.
Chờ đến khi Nguyệt Kiến đi xa, Lý Tiện Ngư đi vào phía sau tấm bình phong, nhẹ giọng nhìn lên trên xà nhà kêu: “Lâm Uyên.”
Lâm Uyên từ trên xà nhà xuống, giống như bình thường hỏi nàng: “Chuyện gì?”
Lý Tiện Ngư ngước mắt nhìn về phía hắn.
Lâm Uyên đứng trước cửa sổ cách xa nàng ba bước chân, phía sau là bóng đêm vô tận ở bên ngoài, một đôi mắt phượng giống như hồ nước lạnh lẽo ở trong bóng tối lộ ra vẻ âm u lạnh nhạt và thâm thúy.
Lý Tiện Ngư nhẹ giọng hỏi: “Lâm Uyên, chuyện của Hà ma ma có liên quan tới ngươi đúng không?”
Lâm Uyên gật đầu, không chút nào che giấu: “Đúng vậy.”
Hắn nhìn về phía Lý Tiện Ngư, giống như nhận ra nàng rốt cuộc muốn hỏi cái gì, giọng nói bình tĩnh, ở ban đêm từng chữ từng chữ đặc biệt rõ ràng: “Ta giết bà ta.”
Trái tim của Lý Tiện Ngư chợt đập nhanh hơn.
Mặc dù nàng đã loáng thoáng đoán được, nhưng đột nhiên nghe thấy từ chính miệng của Lâm Uyên, cảm giác chấn động vẫn rất mạnh mẽ.
Nàng nhẹ nắm lấy tay áo, hoảng loạn nhẹ giọng: “Ngươi, tại sao ngươi lại muốn giết bà ta.

Ta nói rồi, mặc dù là giết Hà ma ma, cũng sẽ có Trương ma ma, Lý ma ma ——”
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm chặt lấy chuôi kiếm, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng, mang theo một tia sắc bén: “Vậy thì giết cho đến khi không còn đưa đến người như vậy nữa.”
Lý Tiện Ngư ngạc nhiên, còn chưa biết nên nói cái gì.
Lâm Uyên đã rũ mắt nhìn về phía nàng, giọng điệu bình tĩnh: “Bà ta đã chết, công chúa không cần phải làm những bài tập đó nữa.”
“Sẽ không còn ai có thể làm khó công chúa.”
Gió đêm thổi qua, thổi tan mây mù ở trên bầu trời.

Ánh trăng sáng rực rỡ dừng lại ở trên hàng lông mi dài của thiếu niên, nhạt như vàng tan chảy.
Lý Tiện Ngư khẽ ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với nàng.
Kỳ lạ như vậy, đột ngột như vậy, hoàn toàn đi ngược lại với tất cả những lời dạy dỗ mà nàng đã được học.
Giống như một tia chớp vừa nhọn vừa sắc bén chợt lóe lên ở trên bầu trời đen nhánh, sáng ngời đến mức làm người không dám đến gần để ngắm nhìn.
Trong tẩm điện yên tĩnh, Lý Tiện Ngư nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của bản thân, vừa hoảng hốt vừa bối rối, giống như là sau tia chớp sẽ có một trận mưa to.
Đem suy nghĩ của nàng cọ rửa thành một đống rối loạn.

Mấy câu muốn nói đến bên môi, lại hấp tấp nuốt xuống.

Cuối cùng, nàng từ trong đó lấy ra một câu yếu ớt nhất, cũng là một câu thích hợp nhất.
“Lâm Uyên, giết hại ma ma giáo dưỡng chính là tội lớn, nếu bị Kim Ngô Vệ phát hiện, là muốn bắt ngươi vào Thận Hình Tư.”
Nàng quay mặt đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt tay áo, sợ Lâm Uyên nhìn ra vẻ hoảng loạn và chột dạ của nàng.
Cũng may, Lâm Uyên chỉ bình tĩnh trả lời nàng: “Bọn họ sẽ không phát hiện.”
Giết người đối hắn mà nói, chỉ là một chuyện bình thường và đơn giản nhất.
Hắn có một ngàn phương pháp khác nhau có thể không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Huống hồ, nước trong hồ sen, đá vụn, nước bùn cũng đã đủ rửa sạch tất cả dấu vết.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng xoa xoa tay áo, khẽ rũ lông mi đang chớp chớp xuống.
Lâm Uyên không có phát hiện.
Nỗi lòng hỗn loạn dần dần lắng xuống giống như thủy triều rút đi, nàng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, giống như trốn tránh mà nhỏ giọng: “Ta đi ngủ đây, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Dứt lời, lập tức xoay người lại, bước đi vội vàng mà đi vào trong bức màn đỏ.
*
Thời gian ban đêm chậm chạp trôi qua, bóng đêm tối dần.
Lý Tiện Ngư nằm ở trong chăn gấm lăn qua lộn lại, nhưng vẫn mở to mắt không dám ngủ.
Từ nhỏ nàng đã có chút sợ hãi đối với mấy chuyện quỷ thần.
Bây giờ cũng nhớ rõ chuyện lần trước bị bóng đè, Hà ma ma biến thành lệ quỷ như thế nào, muốn bắt và lấy mạng của nàng và Lâm Uyên.
Nàng sợ tối nay khi bản thân nhắm mắt lại, thì nó sẽ trở thành sự thật.
Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, rốt cuộc ngồi dậy từ trong chăn gấm, tìm thanh kiếm ở dưới gối, cách bóng đêm nhìn vỏ kiếm tinh xảo.

( truyện đăng trên app TᎽT)
Lâm Uyên nói qua, kiếm có thể trấn tà, không dễ bị bóng đè.
Đó có phải hay không, đem kiếm rút ra khỏi vỏ, thấy một chút kiếm khí thì sẽ càng an toàn hơn?
Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, thử dùng sức đem thanh kiếm ở trong tay nhẹ nhàng rút ra bên ngoài.
Một tiếng keng như rồng ngâm vang lên, thanh kiếm rút ra khỏi vỏ được nửa tấc, lưỡi kiếm sắc bén, chiếu rõ khuôn mặt của người đang cầm nó.
Lý Tiện Ngư không hề đề phòng, nhẹ nhàng kinh hô thành tiếng.
Cùng lúc đó, bức màn đỏ đột nhiên được vén lên, Lâm Uyên xuất hiện ở bên cạnh nàng, một tay nắm lấy chuôi kiếm của nàng, lớn tiếng nói: “Công chúa!”
Lý Tiện Ngư sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Tầm mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau.
Thiếu niên mặc bộ võ bào màu đen mang bội kiếm, tư thế hiên ngang mạnh mẽ.
Mà nàng mặc áo ngủ ngồi quỳ ở trên giường, đầu tóc màu đen rối tung, trong tay còn cầm chuôi kiếm.

Nếu như người không hiểu rõ nhìn thấy, chỉ sợ còn nghĩ rằng nàng là muốn cầm kiếm tự sát ở trong đêm.
Lý Tiện Ngư đỏ mặt, lập tức buông thanh kiếm trong tay ra, kéo chăn gấm ở bên cạnh qua và che người lại: “Lâm Uyên!”
Thân hình Lâm Uyên cũng cứng đờ, lập tức rũ mắt xoay người lại, dời ánh mắt sang chỗ khác.
“Ta nghe thấy âm thanh công chúa rút kiếm ra.”
Lý Tiện Ngư nghe vậy, đỏ ửng ở trên mặt đã giảm đi một chút.
Nàng nhẹ giọng giải thích: “Ta chỉ là nghĩ đến, ngươi từng nói qua với ta, kiếm có thể trấn tà, không dễ bị bóng đè.

Ta nghĩ đem kiếm rút ra khỏi vỏ có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.”
“Kiếm rút ra khỏi vỏ, sẽ dễ dàng làm công chúa bị thương.” Lâm Uyên yên lặng đem thanh kiếm cất lại vào trong vỏ, nghĩ nghĩ, dò hỏi: “Công chúa sợ quỷ?”
“Không, không có.” Hái má của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, ngượng ngùng thừa nhận: “Ta chỉ là ngủ không được thôi.”
Nàng suy nghĩ một lúc, tìm ra cái được một lý do hợp lý: “Bữa tối ta ăn không nhiều lắm, có chút đói bụng.”
Lâm Uyên gật đầu: “Ta đi phòng bếp nhỏ tìm một chút điểm tâm.”
Thân hình còn chưa di chuyển, thiếu nữ ở phía sau đã nắm chặt ống tay áo của hắn.
“Ngươi đừng đi.” Gương mặt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, đầu ngón tay nắm chặt tay áo của hắn lại có chút run rẩy.
Nàng hiện tại một chút cũng không muốn ở một mình trong tẩm điện.
Một lúc cũng không muốn.
Lâm Uyên cảm nhận được đầu ngón tay của nàng truyền đến run rẩy, thân hình dừng lại.
Hắn suy nghĩ một lúc, không có nói thẳng ra, chỉ là hỏi nàng: “Công chúa có muốn đi cùng với ta không?”
Lý Tiện Ngư có chút do dự.
Nàng nghiêng người qua, đem bức màn đỏ vén lên thành một đường, nhìn về phía bóng đêm càng lúc càng dày đặc ở bên ngoài cửa sổ dài, trong lòng có chút chột dạ.
Nhưng sau đó, nàng giương mắt, nhìn về phía Lâm Uyên.
Thiếu niên đưa lưng về phía nàng và ngồi ở trên cái giường gấm nhỏ, vai lưng rất rộng, thẳng tắp như cây tùng, bàn tay to mạnh mẽ có ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nắm lấy trường kiếm.
Có Lâm Uyên ở đây, giống như hồn ma của Hà ma ma cũng không còn đáng sợ như vậy.
Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, nhẹ nhàng buông lỏng đầu ngón tay ra.
“Vậy ngươi quay người sang chỗ khác trước đi, không thể nhìn ta.”
Nàng nói, mang giày rồi đứng dậy từ trên giường, mặc một chiếc áo choàng chỉ thêu màu đỏ và đem bản thân bọc kín mít, cột mái tóc xõa tung lại, lúc này mới khẽ chạm chạm vào tay áo của Lâm Uyên, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Vì vậy, hai người đốt một cái trản đèn lên, đi dọc theo hành lang, từ trong tẩm điện đi đến phòng bếp nhỏ ở Điện Phi Hương.
Giờ phút này đã hơn nửa đêm, nhà bếp ở trong phòng bếp nhỏ đã nghỉ ngơi, không có một bóng người.
Lý Tiện Ngư nhìn ở trên bệ bếp, chỉ tìm thấy một rổ khoai sọ vừa mới được luộc chín cách đây không lâu, thấy nó vẫn còn ấm thì đặt một ít vào trong đĩa, vừa cầm lấy hai chén đường trắng vừa mang theo Lâm Uyên đi ở trên hành lang.
Nàng nói: “Chúng ta tìm một chỗ ăn khoai sọ trước đi, không cần quay về tẩm điện.”
Lâm Uyên nhàn nhạt nhìn về phía nàng: “Công chúa muốn đi Ngự Hoa Viên?”
Lý Tiện Ngư lập tức muốn gật đầu, nhưng đột nhiên, lại nhớ đến chuyện của Hà ma ma.
Hôm nay trong cung ra mạng người, ban đêm binh lính canh gác sẽ đặc biệt nghiêm ngặt.

Nếu bị Kim Ngô Vệ bắt gặp được, chỉ sợ sẽ nghi ngờ chuyện xảy ra hôm nay đến trên người Lâm Uyên, vậy phải làm sao mới được đây.
Nàng đành phải nhẹ nhàng lắc đầu: “Vẫn là, vẫn là ngày khác rồi đi.

Hôm nay chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nào đó đi.”
Lâm Uyên lên tiếng trả lời được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui