Hắn mang theo Lý Tiện Ngư một đường đi thẳng đến cuối dãy hành lang.
Dưới cung tường màu son, bóng cây rậm rạp, một ngôi nhà nhỏ ẩn hiện ở chỗ sâu trong bóng cây.
Xung quanh yên tĩnh, không có tiếng người.
Lý Tiện Ngư kinh ngạc: “Lâm Uyên, đây không phải là nhà phụ của ngươi sao?”
Lâm Uyên gật đầu: “Công chúa không phải muốn tìm một nơi yên lặng sao?”
Ở trong Điện Phi Hương, không có nơi nào càng yên lặng hơn so với nơi này.
Lý Tiện Ngư cong mi: “Bây giờ ta không biết nó có yên lặng không, nhưng, chúng ta có lộc ăn rồi ——”
Nàng nói, theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn về phía bậc cửa.
Chuyện khiến nàng ngạc nhiên là, lần này trên bậc cửa sạch sẽ, không có một đống thức ăn màu sắc rực rỡ giống như lần trước nàng ghé qua.
Không hề có bất cứ thứ gì.
Lý Tiện Ngư khó hiểu, kinh ngạc nói: “Đồ vật đặt ở trên bậc cửa đâu?”
Nàng chỉ cho Lâm Uyên xem: “Lần trước khi ta tới đây, nơi này còn có rất nhiều đồ vật.
Điểm tâm, trái cây, kẹo, cái gì cũng đều có hết.”
Lâm Uyên trả lời ngắn gọn: “Ta ném.”
Lý Tiện Ngư kinh ngạc nhìn về phía hắn, lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hắn: “Ta không thích nơi lộn xộn.”
Nhà phụ này ngẫu nhiên hắn sẽ trở về, tắm gội, thay quần áo, hay là đặt một ít đồ vật, hắn không thể chịu đựng được, mỗi lần khi bản thân trở về, đều đối mặt với một đống đồ vật lộn xộn như vậy.
Lý Tiện Ngư có chút tiếc nuối: “Vốn dĩ, ta còn nghĩ nhìn xem có cái gì ăn ngon, rồi bỏ thêm một ít vào trong đĩa.”
Nàng nói, lại cong mi cười rộ lên, đem cái đĩa khoai sọ cầm trong tay đặt ở giữa bậc cửa.
“Còn may, bây giờ chúng ta còn có khoai sọ.”
Lâm Uyên cũng cầm chén đũa lên đặt ở trên bậc cửa, giọng điệu nhàn nhạt: “Khoai sọ là được rồi.”
Hai người ngồi xuống đối diện nhau cách một đĩa khoai sọ.
Lý Tiện Ngư từ trong đó lấy ra một củ khoai sọ nhỏ, từng chút từng chút lột vỏ khoai sọ và nhìn ánh trăng bên ngoài hành lang.
Ánh trăng sáng tỏ, mặt trăng ở trên bầu trời đã tròn trịa như một cái đĩa tròn.
“Sắp tới trung thu.” Lý Tiện Ngư nhấp môi mỉm cười, bên môi hiện ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Sắp có bánh trung thu để ăn rồi.
Lúc này ta nhất định phải kêu nhóm Nguyệt Kiến làm nhân ngọt nhiều một chút, lần trước đưa cho nhóm tiểu cung nữ, suýt chút nữa là không đủ ăn rồi.”
Lâm Uyên thuận tay đem một củ khoai sọ đã lột xong đưa cho nàng, lông mi nhàn nhạt rũ xuống: “Công chúa ngay cả khoai sọ còn không có để ăn, mà đã đến nghĩ bánh trung thu rồi.”
Lý Tiện Ngư có chút ngượng ngùng cười khẽ thành tiếng.
Nàng thuận tay đem khoai sọ còn chưa lột xong đưa cho hắn, lại đem khoai sọ Lâm Uyên lột xong chấm một chút đường trắng, khẽ cắn một ngụm.
Khoai sọ vừa mới luộc xong vừa xốp vừa mềm, chấm đường trắng ăn đặc biệt ngọt.
Rất nhanh đã ăn xong một đĩa khoai sọ.
Gió đêm dần dần chuyển sang mát lạnh.
Lý Tiện Ngư kéo áo choàng chỉ thêu ở trên người lại, lại từ trong túi tay áo lấy ra một đồ vật nhỏ màu vàng đỏ đưa cho hắn: “Lâm Uyên, cái này cho ngươi.”
Lâm Uyên duỗi tay cầm lấy, mới phát hiện là một cái bùa bình an đã được thêu tốt.
Nhìn màu sắc, là một vật cũ rất nhiều năm.
Lâm Uyên hỏi: “Cho ta cái này làm cái gì?”
Lý Tiện Ngư nghiêm túc nói: “Bảo vệ ngươi bình an nha.”
Nàng cong mi: “Cái bùa bình an này, là khi ta còn nhỏ Liễu ma ma làm cho ta, ta vẫn luôn mang ở trên người, rất linh nghiệm.
Hiện tại tặng cho ngươi, chúc ngươi bình an hỉ nhạc, bách tà bất xâm.”
Lâm Uyên cầm cái bùa bình an trong tay, trầm mặc trong chớp mắt, sau đó trả nó về nguyên vẹn cho Lý Tiện Ngư.
Hắn nói: “Nếu đã linh nghiệm, công chúa lại càng không nên dễ dàng tặng cho người khác.”
Hắn không tin mấy chuyện quỷ thần.
Cho dù có lá bùa bình an đặt ở chỗ của hắn, cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng gì hết.
Nhưng thật ra ở chỗ của Lý Tiên Ngư ít nhất có thể làm nàng an tâm.
Lông mi của Lý Tiện Ngư nhẹ chớp, không có duỗi tay cầm lấy.
“Không tính là dễ dàng tặng cho người khác.” Nàng nói: “Là ngươi tặng cho ta một thanh kiếm phòng thân trước, ta mới đem nó tặng cho ngươi.”
Ngoài ra, nàng cảm thấy so với nàng thì Lâm Uyên càng cần cái bùa bình an này hơn.
Rốt cuộc nàng suốt ngày ở trong Điện Phi Hương, cũng không đi chỗ nào, cho nên cũng sẽ không gặp bất kỳ chuyện nguy hiểm nào.
Nhưng Lâm Uyên thì khác.
Hắn luôn muốn trả thù, vào ban đêm hắn luôn đi ra ngoài.
Cho dù là đề phòng người hay đề phòng quỷ, cũng không có lý do gì mà không cần cái bùa hộ mệnh này.
Nàng suy nghĩ, ngẩng mặt nhìn về phía hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi ghét bỏ nó cũ rồi sao?”
Nàng còn nhớ rõ, Lâm Uyên từng nói qua, không thích ăn đồ vật người khác ăn dư lại.
Đó có phải là cũng không nhận cái bùa bình an cũ này hay không?
Lý Tiện Ngư giống như đang suy nghĩ gì đó, đem bùa bình an ở trong lòng bàn tay của hắn cầm trở về, lông mày cong cong: “Vậy chờ thêm mấy ngày nữa, ta làm một cái mới đưa cho ngươi.” ( truyện trên app T Y T)
Lâm Uyên rũ mắt nhìn về phía nàng, muốn nói cho nàng biết, đối với người không tin quỷ thần mà nói, thì bùa bình an cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ trước mắt, đã bắt đầu nghiêm túc dò hỏi hắn về chi tiết lá bùa bình an của hắn.
Nàng hỏi: “Ngươi thích bùa bình an có màu sắc gì? Mặt trên thêu chữ vạn tốt hơn, hay vẫn là thêu tứ hợp mây như ý tốt hơn? Ở phía dưới có muốn dây tua không, thích dây tua có màu sắc gì?”
Lý Tiện Ngư hứng thú rất cao, khiến người khác không để từ chối được.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, thiếu niên hơi nghiêng mặt đi, tránh đi ánh mắt sáng ngời của nàng.
Gió đêm thổi qua làm lá cây phượng hoàng lay động vang lên tiếng xào xạc, hắn nhỏ giọng trả lời: “Đơn giản một chút là được.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng xoa xoa cẳng chân ngồi có chút mệt mỏi của mình, đứng dậy từ trên bậc cửa: “Chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đi.”
“Chờ ngày mai, nếu là không có mưa, ta muốn đi Điện Lưu Vân thăm hoàng tỷ Nhã Thiện.”
Lâm Uyên đứng dậy theo.
“Được.”
*
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Lý Tiện Ngư ôm một bó hoa quế màu vàng, lại từ trong phòng bếp nhỏ cầm một hộp điểm tâm, mang theo Nguyệt Kiến và Trúc Từ đi đến Điện Lưu Vân của hoàng tỷ Nhã Thiện.
Chờ đón các nàng, là đại cung nữ Lưu Li của Điện Lưu Vân.
Lý Tiện Ngư để Trúc Từ đem điểm tâm mang đến đưa cho nàng, nhẹ giọng dò hỏi: “Lưu Li, sức khỏe của hoàng tỷ Nhã Thiên như thế nào, có khá hơn không? Ta có thể đi gặp tỷ ấy một cái không?”
Lưu Li hành lễ và cầm lấy hộp đồ ăn, dẫn mọi người đi vào bên trong điện, khuôn mặt tràn đầy lo lắng: “Làm phiền công chúa quan tâm.
Chỉ là sức khỏe công chúa nhà nô tỳ từ trước đến nay ốm yếu, vài ngày trước trời đổ mưa, thì càng không tốt.
Hôm nay nương nương mới cho mời các thái y tới đây khám bệnh, cũng không biết là có kết luận chưa nữa.”
Khi nói chuyện, bọn họ đã bước đến trước thiên điện.
Lý Tiện Ngư nhấc váy lên đi vào, thì nghe thấy ở trong thiên điện có vài tên thái y đang tranh cãi về tình trạng của hoàng tỷ Nhã Thiện.
Có người nói rằng nên dùng thuốc mạnh hơn, có người nói thân mình của công chúa chịu không nổi như vậy.
Cũng có người nói, nếu cứ kéo dài như vậy, chờ khi mùa đông bắt đầu thời tiết chuyển lạnh, thì sẽ càng khó điều trị.
Một đám người cãi nhau lộn xộn, tranh chấp nhau không thôi.
Mà Triệu Tiệp Dư mẹ đẻ của công chúa Nhã Thiện đang ngồi ở bên cạnh, nhịn không được mà lấy khăn lau nước mắt.
Trong điện hỗn loạn thành một đoàn.
Lý Tiện Ngư đành phải tránh ở phía sau tấm bình phong ở bên cạnh, muốn chờ bọn họ đưa ra kết luận.
Nàng tránh sang bên cạnh thì nhìn thấy ở trên chiếc ghế gần cửa sổ sát đất, còn có một vị thái y đang ngồi ở đó.
Người đó hai mươi tuổi, mặc bộ đồ đồng phục thái y màu xanh lơ đậm làm khuôn mặt của hắn càng lộ ra vẻ ôn hòa, đây chính là thái y Cố Mẫn Chi mà Lý Tiện Ngư rất quen thuộc.
Hắn không có tham dự vào trong trận tranh luận này, chỉ một mình ngồi ở đằng kia, yên tĩnh mà trải giấy mài mực, chậm rãi viết ra một cái đơn thuốc dưới ánh mặt trời.
Nhìn từ góc độ của Lý Tiện Ngư, giống như là một miếng ngọc bích rơi vào trong nước sôi.
Cho dù xung quanh ồn ào rối loạn như thế nào, hắn đều đều có độ ấm và đường vân của riêng mình.
Mà giờ phút này, đơn thuốc của Cố Mẫn Chi cũng đã viết đến hàng cuối cùng.
Chờ khi viết xong một chữ cuối cùng, hắn duỗi tay lấy một cái chặn giấy bằng bạch ngọc ở chỗ xa hơn một chút, tầm mắt khẽ ngước lên.
Lý Tiện Ngư sợ quấy rầy hắn viết đơn thuốc cho hoàng tỷ Nhã Thiện, thấy hắn nhìn về phía này, lập tức ôm bó hoa quế lặng lẽ lui cả người vào phía sau tấm bình phong.
Cho nên Cố Mẫn Chi nhìn thấy, chỉ là một cái góc váy vàng nhạt lộ ra ở bên ngoài tấm bình phong.
Mà chủ nhân của chiếc váy còn không biết hắn đã nhìn thấy, còn lo lắng tự mình len lén dò ra một đoạn ngón tay trắng như tuyết, cũng đem góc váy kéo vào bên trong, hoàn toàn che giấu vào trong..