Người hầu của Đông Cung đang chờ ở trước cửa điện, thấy Lý Tiện Ngư đến, lập tức khom người bước lên.
“Công chúa.” Người hầu từ trong tay áo lấy ra phần bài tập lúc trước giao trả lại cho Lý Tiện Ngư, khom người nói: “Công chúa làm điện hạ chuyển giao bài tập, thái phó đã xem qua.”
Lý Tiện Ngư cầm lấy, mong đợi nói: “Thái phó trả lời như thế nào? Có nhìn ra được là thư pháp của ai không?”
Người hầu tiếc nuối nói: “Thái phó làm thuộc hạ nói lại với ngài, nói là có lẽ là học quá nhiều, quá nhiều thứ, hoặc là dấu vết của bản thân quá nặng, không thể nhìn ra được sư phụ là ai.”
Lý Tiện Ngư có chút mất mát, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Thay ta cảm ơn thái phó.”
Người hầu gật đầu, lại nói: “Tuy nhiên, Thái Tử điện hạ làm nô tài nhắn lại cho ngài, nói nếu thật sự sư phụ là danh gia vậy thì tám chín phần là con cháu thế gia.
Nếu là con cháu thế gia, thì Thái Tử điện hạ có cách.”
Lý Tiện Ngư vội vàng hỏi: “Hoàng huynh có nói là cách gì không?”
Người hầu nói: “Trước buổi tiệc tối trung thu, Thái Tử điện hạ sẽ tổ chức buổi yến tiệc nhỏ ở Đông Cung trước, đến lúc đó các nhân vật thế gia nổi tiếng đều sẽ tới tham dự.”
Hắn nói, sau đó từ trong túi tay áo lấy ra mấy cái thiệp mời, đưa cho Lý Tiện Ngư: “Điện hạ nói, làm ngài mang theo bạn đi cùng, lấy danh nghĩa huynh muội Khương gia tham dự.
Nếu thật sự là con cháu thế gia, tự nhiên sẽ có quen biết tiến lên nói chuyện”
Đôi mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi sáng lên.
Cách này rất tốt, đến lúc đó nàng mang một khăn che mặt, cứ nói là đi Đông Cung chơi.
Nếu có người quen biết Lâm Uyên thì tốt, nếu là không có thì cũng có thể xem như là đi ra ngoài giải sầu.
Nàng vui vẻ cầm lấy thiệp mời, rồi lại là hơi sửng sốt một chút.
“Tại sao lại có ba cái thiệp mời?”
Nhiều thêm một cái, là cho ai? Chẳng lẽ là cho nhóm Trúc Từ?
Người hầu khẽ cười, lập tức giải đáp câu hỏi của nàng: “Thái Tử điện hạ muốn nhờ ngài đem cái thiệp mời này đưa cho công chúa Ninh Ý.”
Lý Tiện Ngư lập tức cảm thấy thiệp mời trong tay giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Nàng lập tức đem cái thiệp mời còn lại đưa trở về: “Nếu là cho hoàng tỷ, vậy ngươi tự mình đưa đi, không phải càng có vẻ chân thành hơn sao?”
Người hầu khép tay lại và bỏ vào trong tay áo, chỉ cúi người chắp tay thi lễ, cũng không cầm lấy.
Hắn vẻ mặt đau khổ nói: “Nô tài không có cái bản lĩnh kia.
Ngài cũng biết, quan hệ của điện hạ và công chúa Ninh Ý từ trước đến nay không được tốt.
Nếu để người của Đông Cung đưa qua, cái thiệp mời này sẽ ngay lập tức bị ném ra ngoài.
Lúc này mới nghĩ đến nhờ ngài đưa cho công chúa Ninh Ý.”
Hắn nhìn về phía Lý Tiện Ngư, nói một cách sâu kín: “Coi như là xem phần điện hạ giúp ngài, cũng xin ngài giúp Thái Tử một việc nhỏ này đi.”
Lý Tiện Ngư nghe hiểu lời nói sâu xa của hắn.
Nếu nàng không đồng ý, vậy thì hai cái thiệp mời còn lại, có lẽ cũng không thể đưa cho nàng.
Lý Tiện Ngư nắm chặt cái thiệp mời trong tay, đành phải gật đầu đồng ý: “Vậy, ta sẽ nói với hoàng tỷ Ninh Ý ——”
Nàng suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Là chỉ cần có mặt là được rồi đúng không?”
“Chỉ sợ còn muốn ở lại thêm một lúc.” Người hầu nhìn xung quanh, đến gần một chút.
Hắn nhỏ giọng: “Điện hạ là muốn mượn yến hội này giúp công chúa Ninh Ý lựa chọn phò mã.”
“Chọn phò mã cho hoàng tỷ?”
Lý Tiện Ngư kinh ngạc la lớn đến mất tiếng, sau đó vội vàng che miệng của mình lại, nhìn xung quanh và hỏi người hầu kia: “Về chuyện này, còn có người nào biết nữa không?”
Người hầu mỉm cười, đáp: “Chỉ có Thái Tử điện hạ, công chúa và thuộc hạ biết.
Mong rằng công chúa đừng nói cho người khác biết.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, lại ngước mắt lên nhìn, thì một đôi mắt hạnh đặc biệt sáng ngời.
Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, có chuyện lựa chọn phò mã cho công chúa như vậy.
Rốt cuộc, đa số công chúa của Đại Nguyệt đều là được phụ hoàng hứa hôn, gả đến nước láng giềng.
Nếu hoàng tỷ có thể ở trong yến hội nhìn trúng một vị phò mã, có phải là có thể ở lại Đại Nguyệt hay không?
Nếu thật sự là như vậy, nàng vẫn rất nguyện giúp đỡ chuyện này, cho dù là không thiệp mời.
“Ta sẽ giữ bí mật.”
Lý Tiện Ngư cong cong mi, nghiêm túc đem thiệp mời giấu vào trong túi tay áo: “Ngươi về Đông Cung phục mệnh trước đi, hôm nay ta sẽ mang thiệp mời đưa cho hoàng tỷ.” (phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh)
Người hầu mừng rỡ khi nghe những lời đó, liên tục nói lời cảm ơn với Lý Tiện Ngư, chắp tay cúi chào rồi rời đi.
Lý Tiện Ngư nhìn theo bóng dáng của hắn biến mất ở bên ngoài Điện Phi Hương, nàng cũng xoay người lại và đi về phía Đông Thiên Điện.
Chờ khi nàng đi tới Đông Thiên Điện, Cố Mẫn Chi đã bắt mạch bình an xong cho Thục phi, cũng viết xong đơn thuốc mới.
Lý Tiện Ngư nhấc váy đi qua, nhẹ giọng hỏi: “Cố đại nhân, mẫu phi bà ấy như thế nào?”
Cố Mẫn Chi nhíu mày rất sâu.
Đơn thuốc mới đổi lúc trước có hiệu quả rất tốt, tốt đến mức gần như có chút kỳ lạ, làm người cảm thấy lo lắng rằng có phải là do lượng thuốc quá nhiều gây ra hay không.
Có thể thấy được đã nhiều năm qua chưa bao giờ có đơn thuốc nào có hiệu quả tốt như vậy, nếu giờ phút này đổi sang một đơn thuốc khác chỉ sợ là sẽ thất bại trong gang tấc.
Sau khi suy nghĩ một lúc rất lâu, cuối cùng hắn vẫn đem đơn thuốc mới vừa viết xong gấp lại và đưa cho Lý Tiện Ngư: “Nếu không có việc gì, thì cứ tiếp tục dùng đơn thuốc lúc trước để xem hiệu quả sau này.
Nếu thân thể của Thục phi nương nương cảm thấy không khỏe, thì xin công chúa hãy dùng đơn thuốc mới này, đồng thời sai người đến Thái Y Viện tìm thần.”
Lý Tiện Ngư nghe xong thì nghiêm túc gật đầu, lại từ trong túi tiền lấy ra đơn thuốc cũ, sau đó cất vào trong hộp gỗ nhỏ ở bên cạnh cùng với đơn đơn thuốc mới.
Bên trong còn có rất nhiều đơn thuốc cũ được gấp lại và xếp theo thứ tự, mấy năm qua vậy mà cũng đã gom góp được một xấp dày như vậy.
Ánh mắt của Cố Mẫn Chi dừng ở trên túi tiền mà Lý Tiện Ngư lấy ra.
Túi tiền màu bạc được làm bằng lụa, dùng chỉ đỏ thêu hai con cá chép tung tăng bơi lội.
Cá chép màu đỏ trông linh hoạt, nhưng thêu không được đẹp lắm, nhìn cũng không giống là đồ vật mà dệt tư sẽ đưa cho công chúa, cũng không giống tay nghề của Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư thấy được tầm mắt của hắn, trên mặt hơi hơi đỏ lên, lén lút đem túi tiền giấu ra phía sau.
Nàng đứng dậy, chột dạ mà nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, hôm nay phòng bếp nhỏ không biết lại làm điểm tâm gì, ta làm nhóm Nguyệt Kiến gói một chút để cho Cố đại nhân mang về.”
Cố Mẫn Chi cũng thu hồi ánh mắt lại, cười khẽ gật đầu: “Làm phiền công chúa.”
Bởi vì sắp tới giờ ăn trưa, phòng bếp nhỏ làm điểm tâm cũng không nhiều lắm.
Chỉ hai loại là bánh bách hợp hạt thông và bánh mứt táo.
Lý Tiện Ngư lựa chọn một chút rồi đưa cho Cố Mẫn Chi mang về, lại tự mình đưa hắn ra tới cửa điện.
Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa điện, Cố Mẫn Chi dừng bước chân lại, nhẹ giọng dặn dò: “Vài ngày nữa là đến trung thu.
Công chúa nếu muốn đi dự tiệc đêm trung thu, thì lấy phục linh, thược dược, gừng, phụ tử nấu canh Huyền Vũ uống, để phòng ngừa bị cảm.”
Hắn suy nghĩ một lát, sợ nàng sơ sót, cho nên lại lần nữa viết đơn thuốc canh Huyền Vũ đưa cho nàng.
Lý Tiện Ngư cảm ơn hắn, đem đơn thuốc cất vào trong túi tiền, nhìn hắn rời đi theo hướng Thái Y Viện.
( truyện trên app T Y T)
Khi trở về, Nguyệt Kiến cười nói: “Hôm nay Điện Phi Hương xem như náo nhiệt, ngài đi ra ngoài một chuyến, còn liên tiếp tiễn hai người ra về.”
Lý Tiện Ngư cũng cười khẽ đẩy đẩy nàng: “Nếu không có việc gì, thì đi nhắc nhở bọn họ chuẩn bị bữa trưa đi.
Chờ dùng bữa trưa xong, ta còn muốn đi gặp hoàng tỷ Ninh Ý đấy.”
Nguyệt Kiến lên tiếng trả lời, đi về phía phòng bếp nhỏ.
*
Bữa trưa ở Điện Phi Hương được đưa lên rất nhanh.
Bởi vì là ngày mùa thu khô ráo, ngoại trừ đồ ăn thường thấy ngày thường, phòng bếp nhỏ còn đặc biệt đưa lên một chén lê hấp đường phèn.
Quả lê được cắt thành những miếng tròn vo được ngâm ở trong nước đường màu vàng, bên cạnh còn rải rác ba năm trái cẩu kỷ, nhìn cũng khá vui mắt.
Tâm trạng của Lý Tiện Ngư rất tốt mà ngồi ở cuối chiếc bàn dài, nhỏ giọng nhìn lên trên xà nhà và kêu: “Lâm Uyên.”
Nàng cong mi: “Đến giờ dùng bữa trưa rồi.”
Thiếu niên mặc áo đen nhảy xuống từ trên xà nhà, im lặng ngồi ở một đầu khác trên chiếc bàn dài.
Hôm nay không biết tại sao, giống như tâm trạng của hắn không được tốt, môi mỏng mím chặt, mặt mày đầy vẻ lạnh băng.
“Ngươi làm sao vậy?” Lý Tiện Ngư chống cằm nhìn hắn: “Là đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao?”
“Không có.” Lâm Uyên trả lời ngắn gọn.
Lý Tiện Ngư tò mò mà nhìn chén đũa gác ở trước mặt của hắn: “Vậy tại sao ngươi lại không động đũa?”
Lâm Uyên hỏi: “Không phải là có người khác tới sao?”
“Có khách tới?”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt một chút, một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, hiểu rõ người mà hắn đang nói đến chính là Cố đại nhân.
Nàng cong mi cười rộ lên: “Cố đại nhân đã đi trở về nha, ta làm Nguyệt Kiến gói điểm tâm lại đưa cho hắn.”
Lâm Uyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái: “Tại sao công chúa không giữ hắn ở lại dùng bữa?”
Đôi mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi mở to ra, nhẹ nhàng lắc đầu: “Lâm Uyên, thái y là không thể dùng bữa ở trong tẩm cung của công chúa.”
Chuyện này không hợp quy củ.
Nàng vừa dứt lời, thiếu niên ngồi ở phía đối diện nhấc mí mắt hơi mỏng lên nhìn về phía nàng: “Vậy công chúa dùng bữa cùng với ta, là hợp quy củ sao?”
Câu hỏi của hắn làm Lý Tiện Ngư ngây người.
Nàng cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, có chút bối rối.
Trong cung giống như không có quy củ nói không thể dùng bữa cùng với ảnh vệ.
Đương nhiên, cũng không có quy củ nói có thể.
Sau khi Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc lâu, nàng ngước mắt lên, mi mắt cong cong mà nhìn về phía hắn: “Có hay không có quy củ này đều không quan trọng.”
Nàng nói: “Bởi vì ta muốn dùng bữa cùng với ngươi.”.