Hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây.
Sau khi Tiết Mậu chết, hắn đến Tiết phủ lấy mặt nạ hồng ngọc.
Sau đó canh ngoài tiêu tốn thời gian rất lâu, rốt cuộc tìm được thời cơ, bắt cóc một tên quyền quý đeo mặt nạ hồng ngọc, định vào Minh Nguyệt Dạ mua vui.
Cũng bắt tên này dẫn hắn vào Minh Nguyệt Dạ.
Tuy nhiên, Ninh Nguyệt Dạ canh phòng nghiêm ngặt, ám tuyến vô số, cuối cùng vẫn bị người nọ tìm ra cơ hội, nói ra một câu cầu cứu bằng tiếng lóng mà hắn không hiểu được.
Vì vậy mà bị ám nô của Minh Nguyệt Dạ vây công.
Vết thương trên cánh tay chính là bị ngay lúc đó.
Lâm Uyên nắm chặt mặt nạ chiếc mặt nạ hồng ngọc kia, ánh mắt sâu thẳm: “Thần thất thủ ở Minh Nguyệt Dạ nên mới trúng độc.”
Khi đó hắn chỉ lo nhanh chóng thoát thân, không nghĩ tới trên đao lại bôi một loại độc lợi hại như vậy, chung quy vẫn không đủ cẩn thận.
Sai lầm như vậy, lần sau hắn sẽ không tái phạm.
Lý Tiện Ngư nghe xong trong lòng căng chặt.
“Minh Nguyệt Dạ là nơi nào?” Nàng khẩn trương nói: “Nghe có vẻ rất nguy hiểm.”
Nguy hiểm sao?
Lâm Uyên rũ mắt nhìn mặt nạ hồng ngọc.
Đó là nói với loại người như hắn mà nói Minh Nguyệt Dạ xưa nay có hai mặt.
Đối với người địa vị thấp hèn mà nói, là Tu La địa ngục, là thây sơn biển máu.
Mà đối với quyền quý, là ánh sáng nổi bật giữa màn đêm, là kích thích và cực lạc không thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Hắn nâng mắt, nhìn Lý Tiện Ngư.
Thiếu nữ trước mắt là công chúa Đại Nguyệt.
Là sự tồn tại so với quyền quý còn cao quý hơn.
Minh Nguyệt Dạ trong mắt nàng, đến tột cùng trở thành thứ gì?
Hắn trầm mặc thật lâu, rốt cuộc mở miệng nói: “Một nơi quyền quý hưởng lạc, còn kẻ thấp hèn phải đổ máu.”
Còn những việc ghê tởm khác hắn cũng không dám nói tỉ mỉ cho nàng.
Lông mi Lý Tiện Ngư nhẹ run, hình như ý thức được, đây cũng không phải một nơi tốt đẹp gì.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi……sao vẫn muốn đến đó?”
Lâm Uyên trầm mặc.
Rốt cuộc gật đầu.
Hắn không thể không đi, hắn còn có thù phải báo, còn chuyện muốn hỏi.
Tâm Lý Tiện Ngư cũng theo đó treo cao.
Địa phương này, Lâm Uyên chỉ đi một lần, suýt nữa đã toi mạng.
Nếu lại đi nữa, có khi nào sẽ không về được?
Nàng thử khuyên hắn: “Lâm Uyên, ngươi có thể đừng đến nơi đó nữa không?”
Nàng nhìn về phía mặt nạ hồng ngọc kia, duỗi tay cầm lấy: “Nếu không phải thứ tốt, chúng ta ném nó đi.”
Lâm Uyên lại duỗi tay, đè cổ tay của nàng xuống, cầm lấy mặt nạ hồng ngọc ném đến chỗ xa hơn, nơi mà nàng lấy không tới.
“Thần có lý do không thể không đi.”
Hắn hơi dừng, nhìn thiếu nữ trước mắt đang lo lắng mà nhìn hắn, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Lý Tiện Ngư nhẹ sửng sốt.
Nàng cụp mắt, nghiền ngẫm kỹ lời Lâm Uyên nói.
Thật lâu sau, nàng nhẹ nhàng mở miệng, giống như đã hạ quyết tâm rồi, nói: “Nếu nhất định phải đi, vậy, ngươi dẫn ta cùng đi nhé.”
Ngón tay thon dài đang cầm mặt nạ của Lâm Uyên siết chặt, bỗng dưng giương mắt nhìn nàng.
Lý Tiện Ngư cũng nâng mắt, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng hắn.
“Vừa rồi không phải ngươi nói đây là một nơi mà quyền quý hưởng lạc sao?” Nàng nhìn hắn, theo đạo lý này, đưa ra đáp án: “Ta là công chúa Đại Nguyệt hẳn cũng coi như là quyền quý đi.”
Lý Tiện Ngư nhìn hắn, nhẹ giọng lặp lại: “Nếu nhất định phải đi, vậy ngươi mang ta cùng đi thôi.”
Nàng nói nghiêm túc như vậy, từ lời nói của hắn nói tìm ra đạo lý của bản thân.
Đến nỗi Lâm Uyên nhất thời cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ nắm chặt mặt nạ hồng ngọc trong tay, môi mỏng mím chặt, sâu lắng nhìn nàng.
Ánh nắng vàng ngày thu chiếu vào thiên điện.
Lý Tiện Ngư ngồi một bên khác của Trường Án, da trắng tuyết tóc đen mun, ánh mắt rực rỡ như sao trời.
Nàng mày đẹp nhẹ cong, xinh đẹp mỉm cười với hắn, hồn nhiên mà chân thành.
“Ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi thật tốt.”
Nàng nói nghiêm túc như vậy, làm cho bàn tay đang cầm mặt nạ đá hồng ngọc của Lâm Uyên siết chặt.
Hắn lập tức từ chối: “Không được.”
Hắn nói: “Công chúa tuyệt đối không thể đi.”
Lý Tiện Ngư không ngờ Lâm Uyên từ chối thẳng thừng như vậy, hơi ngẩn người, lại hỏi hắn: “Vì sao?”
Nàng hỏi: “Chẳng lẽ công chúa không được coi là quyền quý sao?”
Đương nhiên được.
Lâm Uyên cau mày, không biết nên giải thích như thế nào cho nàng.
Hắn nhìn mặt nạ đá hồng ngọc trong tay, nghĩ ra một lý do.
“Mặt nạ đá hồng ngọc chỉ có một cái.”
Lý Tiện Ngư cũng nhìn về phía mặt nạ đá hồng ngọc kia, suy nghĩ một chút, lại đứng dậy: “Ngươi chờ ta một chút.”
Nàng đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, mở hộp đựng gương lược ra, từ trong đó tìm ra một ít đô trang sức bằng vàng và đá hồng ngọc.
Nàng ôm đống trang sức này tới chỗ Lâm Uyên, mắt hạnh hơi cong: “Đây đều là đồ trang sức ta không thích.
Ngươi mang nó đi đánh lại, hẳn là có thể làm thành một cái mặt nạ khảm đá hồng ngọc giống như đúc.”
Lâm Uyên cúi đầu nhìn nàng.
Trong lòng thiếu nữ ôm rất nhiều đồ trang sức.
Từ khuyên tai cho tới vòng tay, trâm cài tóc.
Tất cả đều được làm từ vàng hoặc là đá hồng ngọc, dưới ánh mặt trời, ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Những đồ trang sức đủ để làm một cái mặt nạ khảm đá hồng ngọc.
Nhưng, hắn vẫn không thể đáp ứng.
Minh Nguyệt Dạ phòng vệ nghiêm ngặt, vô số cạm bẫy, đi sai một bước, chính là khoảng cách sống chết.
Mà hắn vốn đi ra từ Minh Nguyệt Dạ.
Đã sớm quen giết chóc trong đó, quen đi dưới bóng kiếm, lưỡi đao, thói quen mỗi ngày đều phải chiến đấu với người khác để giành đường sống.
Nhưng Lý Tiện Ngư không giống như vậy.
Thiếu nữ trước mặt sạch sẽ mà tốt đẹp như vậy, như một gốc cây mẫu đơn được cắm trong bình ngọc, cánh hoa mềm mại, nụ hoa tinh tế, trong bình là nước trong tĩnh lặng, ngoài bình thì trắng sáng, so với huyết tinh, giết chóc trong Minh Nguyệt Dạ cách xa vạn dặm.
Hắn căn bản không muốn để Lý Tiện Ngư nhìn thấy dơ bẩn trong đó.
Càng không không muốn mang nàng vào nguy hiểm.
Vì thế, hắn cất mặt nạ đá hồng ngọc đi, hơi cụp mắt.
“Chỉ có chuyện này là không được.” Hắn từ chối rõ ràng như vậy, như là không chừa chút đường sống nào.
Lý Tiện Ngư ôm trang sức, quay đầu nhìn hắn, nhưng vẫn không cam tâm từ bỏ.
Nhưng mặt nạ đá hồng ngọc ở trong tay Lâm Uyên.
Đường đến Minh Nguyệt Dạ, nàng cũng hoàn toàn không biết.
Nếu Lâm Uyên nhất định không dẫn nàng theo, nàng cũng không còn biện pháp nào.
Trừ phi Lâm Uyên tự mình thay đổi ý định.
Vì thế Lý Tiện Ngư nghiêm túc suy nghĩ, đặt trang sức xuống trước, lại tiếp tục ngồi phía sau bàn dài: “Lâm Uyên, chúng ta hiện tại có thể tiếp tục chơi bắt mèo không?” Nàng mỉm cười, tựa như đã quên mất chuyện vừa rồi: “Ta còn muốn học cách lắng nghe để nhận biết vị trí.”
So với dẫn nàng tới Minh Nguyệt Dạ, đây bất quá chỉ là một yêu cầu quá đơn giản.
Vì thế Lâm Uyên gật đầu, không chút do dự đứng dậy: “Được.”
Dứt lời, hắn động thân hình, trở lại trên xà ngang.
Hắn bỏ mặt nạ đá hồng ngọc xuống, cầm chiếc chuông vàng để chơi bắt mèo kia, lại đứng trước mặt Lý Tiện Ngư.
Hắn hỏi: “Hiện tại, công chúa chơi luôn sao?”
Lý Tiện Ngư đứng dậy đi tới gần một chút chút, cúi đầu buộc vòng chuông vàng lên cổ tay hắn: “Bây giờ chơi luôn, nhưng—— lần này chơi bắt mèo cũng phải có phần thưởng.”
“Nếu ngươi bị ta bắt được thì phải đáp ứng ta một chuyện.”
Lâm Uyên cau mày, hiểu được ý đồ của nàng, lập tức rút tay lại: “Công chúa vẫn muốn đi Minh Nguyệt Dạ.”
Lý Tiện Ngư thấy mình bị nhìn thấu, vành tai hơi đỏ, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chỉ là một phần thưởng mà thôi, có sao đâu.”
Nàng khẽ chớp mi, trong giọng nói có chút chột dạ: “Dù sao, dù sao, thân thủ ngươi tốt như vậy, cũng sẽ không bị ta bắt được.”
Lâm Uyên mím môi nhìn nàng.
Lý Tiện Ngư nói cũng không sai.
Chỉ cần hắn không muốn, cho dù không bị bịt kín mắt, Lý Tiện Ngư cũng tuyệt đối không thể tới gần hắn.
Nhưng khi Lý Tiện Ngư chủ động nói ra, ngược lại làm cho người ta cảm giác có điểm khác biệt.
Hắn rũ mắt, vươn tay cởi vòng chuông vàng: “Thần không đánh cuộc với công chúa chuyện này.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt.
Một lúc sau, nàng cúi đầu, mím môi buông tay áo hắn ra.
( truyện đăng trên app TᎽT)
Nàng quay lưng lại với Lâm Uyên rồi đi về phía sau bàn dài ngồi xuống, chỉ ngước mắt nhìn cây phượng rậm rạp bên ngoài, bộ dáng uể oải, không vui.
Lâm Uyên dừng động tác lại, nhìn nàng.
“Công chúa?”
Lý Tiện Ngư vẫn không quay người lại, chỉ rầu rĩ nói: “Ngươi không dẫn ta tới Minh Nguyệt Dạ, không cùng ta đón tết trung thu, ngay cả bắt mèo cũng không muốn chơi với ta.”
Nàng oán giận nói có sách mách có chứng như vậy, mỗi một câu đều không thể cãi lại.
Lâm Uyên im lặng, cuối cùng vẫn đi tới phía trước.
Hắn lấy chuông vàng đã cởi xuống đưa cho nàng: “Nếu công chúa thật sự muốn chơi bắt mèo, vậy thì chơi đi.”
Lý Tiện Ngư quay nửa mặt lại, thử thăm dò: “Thật không? Ngươi đồng ý chơi với ta?”
Lâm Uyên nhỏ giọng đáp lại.
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Nhưng như vậy không công bằng.
Ngươi có võ công, ta căn bản không thể bắt được ngươi, càng đừng nói là bịt mắt.”
Bàn tay thon dài đang cầm chuông vàng của Lâm Uyên hơi dừng lại, rũ mắt nhìn nàng: “Công chúa muốn như thế nào?”
Lý Tiện Ngư hơi chớp mắt, như là sợ hắn đổi ý, vội vàng nhận lấy vòng chuông vàng rồi buộc lên cổ tay hắn.
Lúc này mới nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Hẳn là ngươi nên bịt kín mắt.
Sau đó ta bắt ngươi, như vậy mới công bằng.”
Ánh mắt Lâm Uyên nhàn nhạt.
Như vậy cũng không công bằng.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn tin tưởng, Lý Tiện Ngư cũng không bắt được hắn.
Vì thế hắn gật đầu.
Ngay khi đôi mắt hạnh Lý Tiện Ngư sáng lên, trong lòng vui mừng nhảy nhót, lại nghe thấy Lâm Uyên bình tĩnh nói: “Nếu đã có phần thưởng, vậy nếu thua, cũng phải có tiền cược tương ứng.”
Hắn nói: “Nếu công chúa thua, sau này không thể nhắc lại chuyện muốn đi Minh Nguyệt Dạ.”.