Lý Tiện Ngư sững sờ trong giây lát.
Nàng vốn nghĩ là, chơi bắt mèo trước, sau đó lại đánh bài song lục, rút thẻ bài, đấu bách thảo.
(Trung Quốc thời cổ có tập tục “đấu thảo” 斗草 còn gọi là “đấu bách thảo” 斗百草, đây là một trò chơi lưu hành chốn dân gian, trò chơi dân gian này từ việc hái thuốc diễn biến mà thành, thuộc dân tục Đoan Ngọ 端午, nguồn gốc ban đầu của tập tục này hiện không thể tra cứu, trước đời Hán không thấy ghi chép, có lẽ trước đời Hán tục này chưa lưu hành ở trung nguyên phương bắc.
Sớm nhất thấy ghi chép ở thời Nguỵ Tấn Nam Bắc triều.
Hàng năm vào ngày Đoan Ngọ, mọi người gắn cành thù du lên cửa để giải trừ độc dịch, cùng nhau kết bạn ra ngoài hái thuốc, sau dần thành tục, hái được nhiều sẽ tổ chức thi đấu, dùng hình thức đối trượng báo tên hoa tên cỏ, người nào được nhiều sẽ thắng, rất thú vị về tri thức thực vật và tri thức văn học.
Trẻ em thì lấy cuống lá móc vào nhau rồi cùng kéo, cuống lá nào đứt là thua, đổi lá khác để đấu.)
Nhiều trò chơi như vậy, nàng luôn có thể thắng một trò chơi.
Nhưng những lời này của Lâm Uyên lại đập tan tất cả đường lui của nàng.
Lý Tiện Ngư do dự.
Nàng thử thương lượng với hắn: “Có thể đổi tiền cược hay không?”
Lâm Uyên rũ mắt: “Không thể.”
Hắn nói: “Nếu công chúa không dám đánh cuộc, vậy trò chơi bắt mèo này cũng có thể không cần phần thưởng nữa.”
Lý Tiện Ngư càng do dự.
Nàng có thể nhìn ra, Lâm Uyên cũng không muốn dẫn nàng đi Minh Nguyệt Dạ.
Có thể đáp ứng đánh cuộc với nàng, đã vô cùng không dễ dàng.
Nếu nàng lại từ bỏ như vậy.
Sau này, chỉ sợ cũng không còn cơ hội như vậy nữa.
Trong lòng nàng đấu tranh rất lâu.
Cuối cùng, may mắn đã thắng.
Nàng nghĩ, mặc dù Lâm Uyên có thể nghe thanh âm để phát hiện vị trí.
Nhưng dù sao, hắn cũng bị bịt mắt.
Chỉ cần mình không phát ra tiếng động, lẻn tới bắt hắn.
Trong khoảng mười năm phút đồng hồ, hẳn là không đến mức không bắt được.
Vì thế nàng chớp chớp mắt, đồng ý, nói: “Vậy thì được.
Nếu ta thắng, thời điểm ngươi đi Minh Nguyệt Dạ, nhất định phải dẫn ta theo.
Không thể từ chối.”
Lâm Uyên cũng lên tiếng: “Được.”
Hắn tùy ý lấy ra một mảnh vải đen, che hai mắt mình lại: “Hiện tại bắt đầu?”
Lý Tiện Ngư vội vàng đứng dậy: “Ngươi chờ một chút.”
Nàng vừa nói vừa gỡ xuống toàn bộ ngọc bội, trang sức trâm cài, khuyên tai có khả năng phát ra tiếng động, để lên trên bài dài.
Lúc này mới nói với Lâm Uyên: “Có thể, hiện tại bắt đầu, lấy thời gian mười lăm phút đồng hồ làm giới hạn.”
Lâm Uyên gật đầu, lại không trốn đi, chỉ đứng yên tại chỗ.
Lý Tiện Ngư khẽ bước qua, thận trọng như một con bướm bay giữa bụi hoa.
Động tác nàng rất nhẹ, toàn bộ trang sức trên người đã tháo xuống, trên đầu chỉ mang duy nhất một cây trâm ngọc không phát ra tiếng động.
Nhưng điều nàng không biết là, thiếu niên có thể nghe thấy âm thanh rất nhỏ.
Tiếng đế giày thêu của nàng nhẹ nhàng bước trên gạch trong cung điện, tiếng y phục cọ xát khi di chuyển, thậm chí là tiếng áo choàng bị gió mùa thu thổi bay, cực kỳ nhỏ.
Hết thanh âm này đến thanh âm khác, nghe cực kỳ rõ ràng.
Cho nên, ở vào thời khắc Lý Tiện Ngư sắp chạm tới hắn, Lâm Uyên lắc mình tránh đi.
Bàn tay Lý Tiện Ngư dừng giữa không trung, thậm chí ngay cả tay áo hắn cũng chưa chạm tới.
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người, lại thử tiếp cận hắn lần nữa.
Nhưng liên tiếp mấy lần, đều là như thế.
Mỗi lần đều là sắp bắt được, lại bị hắn tránh sáng một bên, lùi lại ba bước.
Lý Tiện Ngư phồng má, không nhịn được hỏi: “Lâm Uyên, có phải ngươi nhìn lén hay không?”
Lâm Uyên nói: “Chưa từng.”
Lý Tiện Ngư cẩn thận nhìn hắn, cũng cảm thấy hắn không giống như đang nhìn lén, chỉ có thể cố gắng thử lại lần nữa.
Nhưng thời gian đồng hồ nước chảy từng giọt từng giọt trôi qua, thấy sắp đến thời hạn mười năm phút, nàng vẫn không thể bắt được dù chỉ là góc áo Lâm Uyên.
Mắt thấy sắp thua trò chơi này.
Lý Tiện Ngư có chút hoảng sợ.
Trong lúc vội vàng, nàng đột nhiên nhớ tới lần trước khi chơi bắt mèo, mình bắt được Lâm Uyên như thế nào.
Nhưng là chuyện lần trước hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Nếu nàng lặp lại thủ đoạn cũ, đó chính là cố tình lừa Lâm Uyên.
Nàng nghĩ, nói dối luôn là sai.
Nhưng, nhưng là, điều này có vẻ tốt hơn việc để một mình Lâm Uyên đi vào nguy hiểm.
Lý Tiện Ngư do dự một chút, lại ngước mắt nhìn thiếu niên đứng cách đó không xa, nhưng vẫn luôn không thể bắt được.
Vết đao trên cánh tay hắn còn chưa khép lại, vẫn quấn băng vải trắng như cũ.
Làm cho nàng nhớ tới bộ dáng thiếu niên đang nói chuyện với nàng vào đêm trung thu, đột nhiên không tiếng động ngã vào trước ngực nàng.
Nhịp tim như đập chậm lại một nhịp.
Mà nàng trong lúc hỗn loạn ấy, tiếng đồng hồ nước nơi xa cũng vừa kết thúc.
Cuối cùng, Lý Tiện Ngư cũng hạ quyết tâm.
Nàng cụp mắt, lén tự dẫm tà váy bản thân.
Nghiêng người, sau đó nàng lập tức ngã xuống đất.
Lý Tiện Ngư duỗi tay che mắt cá chân, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng mang theo chút chột dạ: “Lâm Uyên, ta, mắt cá chân của ta bị trẹo rồi.”
Lời còn chưa dứt, thân hình thiếu niên đã động, bay vút lại đây.
Hắn nửa quỳ gối ở trước mặt nàng, một tay kéo mảnh vải đen che mắt, mày kiếm nhíu chặt, cúi đầu nhìn mắt cá chân của nàng: “Để ta nhìn xem.”
Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Lý Tiện Ngư buông bàn tay trắng muốt đang che mắt cá chân bản thân.
Nàng nhẹ nhàng nâng bàn tay, cầm cổ tay của hắn.
Động tác Lâm Uyên hơi dừng lại, lập tức ngước mắt nhìn nàng.
Lý Tiện Ngư ngã ngồi trên mặt đất, gương mặt đỏ ửng, cũng bởi vì chuyện mình làm mà chột dạ.
Nàng nhỏ giọng nói: “Lâm Uyên, ta bắt được ngươi.”
Lâm Uyên ngước mắt lên, môi mỏng mím chặt: “Công chúa lừa thần.”
Hai má Lý Tiện Ngư càng nóng.
Nàng cũng cảm thấy mình làm như vậy không quang minh chính đại.
Nàng rõ ràng không phải người thích chơi xấu khác.
Trước đó chơi bắt mèo, đánh song bài với nhóm tiểu cung nữ, thua chính là thua, tiền thưởng cái gì thì chính là cái đó, chưa bao giờ lật lọng, chống chế.
Nàng hơi gật đầu, cũng biết chuyện mình là sai, rũ mắt xuống không dám nhìn hắn, chỉ nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Nếu không, ta cũng thua ngươi một chút tiền thưởng đi.”
Nàng hỏi: “Lâm Uyên, ngươi có muốn cái gì không?”
Lâm Uyên nâng mắt lên, dừng ở trên mặt nàng.
Mặt Lý Tiện Ngư đỏ vô cùng lợi hại.
So với thời điểm chưa hạ nhiệt độ hôm qua còn đỏ hơn, màu đỏ rực rỡ tươi đẹp như ngọn lửa đỏ nhanh chóng lan tràn sang hai má, ngay cả vành tai vốn trắng nõn cũng ửng đỏ.
Ánh mắt hắn dừng lại, cuối cùng rũ mi xuống: “Vậy ta với công chúa coi như hòa nhau, bỏ tiền cược đi.”
Lý Tiện Ngư càng co quắp hơn, giọng nói nhỏ nhẹ: “Lâm Uyên, ngươi có thể đổi cái khác hay không?”
Lâm Uyên không trả lời, biểu thị từ chối.
Hắn đứng dậy, muốn quay trở lại xà ngang.
Lý Tiện Ngư có chút mất mát, cũng muốn đứng dậy theo.
Nhưng đụng tới vết thương do vừa rồi ngã, lại khẽ hừ một tiếng, thân thể hơi lắc lư.
Lâm Uyên dừng lại, theo bản năng duỗi tay đỡ lấy nàng.
Hắn bế ngang Lý Tiện Ngư lên, để nàng ngồi lên trên chiếc ghế bên cạnh, thay nàng cởi giày và tất ra.
Hắn cau mày: “Cho dù công chúa muốn lừa thần cũng không cần thật sự ngã xuống.”
Lý Tiện Ngư bình tĩnh lại, lập tức giấu đôi chân trần trắng nõn như tuyết sau vạt váy, trên mặt nóng như sắp chảy máu.
Nàng nói: “Ta không bị trật chân.
Ta, ta chỉ là bị ngã đau.”
Lâm Uyên dừng động tác lại.
Một lúc sau, hắn rút tay về, nhỏ giọng hỏi: “Cho nên công chúa muốn đi Minh Nguyệt Dạ?”
Lý Tiện Ngư lại lắc đầu: “Ta không muốn.”
Nàng nói: “Nghe ngươi nói thì đó không phải một nơi tốt lành gì.”
Lâm Uyên có chút ngoài ý muốn, sau đó hỏi: “Vậy vì sao công chúa còn khăng khăng muốn đi?”
Lý Tiện Ngư do dự một chút, nhẹ giọng đáp: “Bởi vì, ta không muốn ngươi lại bị thương.”
Lâm Uyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Công chúa nói cái gì?”
Lý Tiện Ngư hồi tưởng lại, nhẹ giọng nói: “Bởi vì lần đầu tiên ta cứu ngươi, ngươi bị thương lòng bàn tay.
Sau lại vì thêu túi tiền cho ta, lại bị thương đầu ngón tay.
Hiện tại sau khi trở lại từ Minh Dạ Nguyệt, lại thêm vết thương mới.”
Nàng rũ xuống đôi mắt hạnh trong veo nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng mà chân thành: “Lâm Uyên, ta không muốn ngươi lại bị thương.”.