Giọng nói Lý Tiện Ngư rất nhẹ nhàng, như một đóa phù dung hoa nhẹ nhàng rơi từ trên cành cây xuống, rơi xuống vực sâu lạnh lẽo không đáy, rất nhanh bị nước lạnh bao phủ, lưu lại gợn sóng nhàn nhạt.
Thiếu niên thường ngày ít nói mím chặt môi mỏng, càng thêm im lặng.
Đây là điều kỳ quái nhất hắn từng nghe.
Hắn ở trong Minh Nguyệt Dạ nửa năm.
Ban ngày ôm đao mà ngủ, chờ đến khi trăng lên, lại phải liên tục chém giết.
Ngày qua ngày, vết thương mới chồng vết thương cũ, cơ thể chưa bao giờ lành lặn. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được có người nói với hắn những lời như vậy.
Giọng điệu mềm mại, ngây thơ lại chân thành, sạch sẽ như viên đá hồng ngọc tốt nhất của Đại Nguyệt, trong trẻo sạch sẽ, không chút tạp chất.
Hắn nhắm chặt mắt lại, đè nén cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt.
Dường như lần đầu tiên hắn hiểu được tại sao nhóm quyền quý Đại Nguyệt lại rất thích đá hồng ngọc.
Đó là một loại bản năng.
Con người đối với sự vật tốt đẹp luôn tới gần theo bản năng và rồi…… muốn chiếm hữu.
“Lâm Uyên?” Lý Tiện Ngư đợi thật lâu, cũng không thấy hắn trả lời nên nhẹ giọng gọi tên hắn.
Lâm Uyên ngước mắt lên theo tiếng gọi.
Ánh nắng chiếu vào trong điện, từng dải sáng vàng nhạt đan xen nhau rơi xuống.
Thiếu nữ ngồi ở đầu dải ánh sáng, nghiêng đầu nhìn hắn với ánh mắt trong veo.
Mà ánh mắt đất thiếu niên nửa quỳ trên mặt càng thêm sâu, như bóng đêm muốn nuốt chửng ánh mặt trời.
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.
Mà Lâm Uyên rũ mắt xuống trong ánh mắt nàng, nhìn tà váy đỏ kéo dài trên mặt đất của Lý Tiện Ngư.
Tà váy xòe như những cánh hoa, nở rộ như những bông hoa thược dược trên nền gạch cung điện, bàn tay trắng nõn, thon thả của nàng đang nắm chặt váy, như tuyết đầu mùa rơi trên những cành hoa.
Ánh mắt Lâm Uyên dừng ở chỗ này, sau một lúc thì dời đi.
Hắn nhỏ giọng: “Làm mặt nạ sẽ mất một khoảng thời gian.”
“Hơn nữa, lần này ta đã rút dây động rừng, tạm thời sẽ không đi nữa.”
Lý Tiện Ngư nghe được manh mối từ những lời hắn nói, hơi cúi người, trong lòng có chút mong đợi.
“Vậy, có phải chờ thêm một đoạn thời gian, khi ngươi lại muốn đi, sẽ dẫn ta cùng đi đúng không?”
Lâm Uyên im lặng một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng:“Nếu công chúa nhất định muốn đi.”
Lý Tiện Ngư cười ngọt ngào: “Quyết định như vậy đi, ta đi lấy trang sức cho ngươi.”
Nàng nói xong thì muốn đứng dậy.
Nhưng khi mũi chân chạm tới viên gạch mát lạnh, nàng mới ý thức được mình còn chưa xỏ giày tất.
Hai má nàng đỏ ửng, vội vàng cúi người, xỏ tất và đi giày cho bản thân.
Khi ngước mắt lên, lại thấy Lâm Uyên đã thay nàng cất hết trang sức trên bàn dài vào hòm trang sức rồi.
Trong ánh mắt của Lý Tiện Ngư, hắn đóng hòm trang sức lại, không động đến một cái nào.
Lý Tiện Ngư hơi khó hiểu.
“Lâm Uyên, nếu ngươi không đem những trang sức này đi nung, sao có thể làm được mặt nạ đá hồng ngọc?”
Lâm Uyên thản nhiên mở miệng: “Thần còn không đến mức không có năng lực mà phải dùng đến trang sức của công chúa.”
Lý Tiện Ngư hơi chớp mi, còn muốn hỏi thêm vài câu, lại có người gõ lên tấm bình phong.
Trên hành lang Trúc Từ bẩm báo: “Công chúa, Cố thái y tới đây khám mạch bình an cho ngài.”
Lý Tiện Ngư nhàn nhạt đáp một tiếng.
Nhưng sau đó lại nhớ tới hôm nay tựa hồ không phải khám bạch bình an bình thường.
Nàng nghĩ, Cố đại nhân chắc là vẫn nhớ tới hai bình dược kia, muốn đến xem nàng đã hạ nhiệt độ chưa.
“Ta lập tức đi qua.” Lý Tiện Ngư nói với Trúc Từ: “Ngươi đi phân phó phòng bếp nhỏ đi hấp sữa đặc hấp anh đào trước, sau khi làm xong nhớ mang tới thiên điện.”
Nàng dặn dò: “Nhất định phải là Ngô ma ma tự tay làm, sữa đặc hấp anh đào nàng làm, ăn ngon nhất.”
Trúc Từ đáp lại rồi vội vàng rời đi.
Lý Tiện Ngư cũng đứng dậy, sửa tà váy bản thân, rồi đi ra ngoài hành lang.
Khi đi đến trước tấm bình phong lại thấy trước mặt hơi tối.
Thiếu niên phá lệ đi theo.
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người, sau đó quay lại, nói với hắn: “Lâm Uyên, ngươi chờ ta ở đây là được.”
Lâm Uyên lại không đáp ứng.
Hắn hỏi: “Khi thần trúng độc, chắc hẳn công chúa mời Cố Mẫn Chi tới xem bệnh cho ta.”
“Sao ngươi biết ——” Lý Tiện Ngư có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu: “Ngày ấy, vừa vặn là ngày Cố đại nhân trực ban.”
Lâm Uyên khẽ cụp mặt, bước một bước về phía Lý Tiện Ngư trước tấm bình phong.
“Nếu đã từng gặp thì cũng không có gì phải cố ý tránh mặt.”
Lý Tiện Ngư có chút khiếp sợ.
Nàng theo bản năng ngước mặt lên, lại phát hiện Lâm Uyên cách quá gần.
Hơn nữa, vóc dáng lại cao như vậy, không thể không ngửa đầu nhìn hắn: “Nhưng, nhưng người và Cố đại nhân cũng hoàn toàn không quen biết nhau? Ngươi đi gặp Cố đại nhân làm cái gì?”
Nàng càng từ chối, ánh mắt thiếu niên càng sâu thẳm.
Cuối cùng, hắn nhìn đôi mắt Lý Tiện Ngư, gằn từng chữ một mà phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Lý Tiện Ngư sững sờ trong giây lát.
Cảm ơn?
Hình như nàng cũng không tìm ra được lý do nào để phản bác, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
Ví dụ như, sắc mặt Lâm Uyên lạnh lùng như vậy, một chút cũng không giống bộ dáng muốn đi cảm ơn người khác.
Lại ví dụ như, cuối cùng rõ ràng là Khương Không giải độc cho Lâm Uyên.
Cho dù hắn muốn cảm ơn, cũng nên đi cảm ơn Khương Không trước mới đúng.
Nàng do dự, thử thương lượng với hắn: “Nếu không, ta truyền đạt giúp ngươi nhé?”
Nàng trấn an Lâm Uyên: “Cố đại nhân cũng không phải người tính toán chi li, ta truyền đạt thay cũng được.”
Lâm Uyên chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt: “Không cần làm phiền công chúa.”
“Thần tự mình đến thì tốt hơn.” Ánh mặt trời chiếu xiên, chiếu lên bóng dáng thon dài của hắn lên trên tấm bình phong, giam chặt Lý Tiện Ngư trong đó.
Ẩn ẩn có chút bức người. ( truyện đăng trên app TᎽT)
Lý Tiện Ngư lùi về phía sau theo bản năng, không biết tại sao, nàng tự hồ có chút chột dạ.
“Ngươi thật sự muốn đi?”
Lâm Uyên nói: “Đúng vậy.”
Hắn hỏi: “Công chúa không muốn?”
Lý Tiện Ngư bị hắn hỏi chặn lại.
Nàng nghĩ, Lâm Uyên muốn nói lời cảm ơn Cố đại nhân.
Hình như cũng không có quan hệ gì với nàng ——
Nàng tựa hồ cũng không lập trường gì để từ chối.
Vì thế nàng chỉ có thể gật đầu: “Ta dẫn ngươi theo.”
*
Trong thiên điện, mùi thơm đàn hương, ánh sáng mông lung.
Cố Mẫn Chi chờ nàng ở đây.
Lý Tiện Ngư cất bước, đi vào từ sau tấm bình phong đang mở rộng, nói với hắn: “Cố đại nhân.”
Cố Mẫn Chi đứng dậy hành lễ với nàng: “Công chúa.”
Sau khi nói xong, hắn thấy phía sau Lý Tiện Ngư, còn một người thiếu niên.
Thiếu niên mặc y phục màu đen ôm kiếm, dáng người đĩnh đạc.
Cố Mẫn Chi hơi dừng lại, nhớ tới đây là ảnh vệ của nàng.
Hắn đã từng khám bệnh vào ban đêm, nhưng vẫn chưa từng cố tình chú ý dung mạo thiếu niên.
Hiện giờ gặp mặt vào ban ngày, mới phát hiện diện mạo thiếu niên sắc bén như vậy.
Mày kiếm như vẽ, mũi cao thẳng, đường nét xương mày và cằm đặc biệt rõ ràng.
Một đôi mắt phượng hẹp dài, đen đặc như bóng đêm.
Cho dù vào mùa thu cũng lạnh như tuyết mùa đông, một loại băng sương khiến người cách xa vạn dặm.
Mà thứ duy nhất không hợp với sự lạnh lùng sắc bén này là sợi dây màu đỏ tươi trên cổ tay phải của hắn.
Một chiếc chuông vàng từ sợi dây rũ xuống, tinh xảo tuyệt mỹ, không giống đồ vật của nam tử.
Ánh mắt Cố Mẫn Chi hơi ngừng lại, nhất thời không mở miệng.
Lý Tiện Ngư dường như nhận được không khí ngưng trệ, nhẹ giọng giới thiệu với hắn: “Đây là Lâm Uyên, ảnh vệ của ta.”
Nàng lại giải thích nói: “Hắn nói muốn tự mình tới đây cảm ơn Cố đại nhân nên ta dẫn hắn tới đây.”
Nàng nói với Cố Mẫn xong, lại nghiêng mặt nhìn Lâm Uyên.
Thấy thiếu niên chỉ đứng ở một chỗ xa xa không tới gần thì duỗi tay nắm cổ tay áo hắn, muốn nhắc nhở hắn nói lời cảm ơn Cố Mẫn Chi.
Nhưng đột nhiên nàng nghĩ ra là trước mặt người khác làm hành động như vậy có chút không ổn nên lập tức rút tay lại, nên chỉ đến gần hắn một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lâm Uyên, không phải ngươi muốn nói lời cảm ơn Cố đại nhân sao?”
Nàng vừa dứt lời, Cố Mẫn Chi cũng dời ánh mắt sang chỗ khác, chỉ trầm giọng nói: “Khám bệnh là bổn phận của thái y.
Hơn nữa, chuyện trúng ‘ Chiếu Dạ Thanh ’, ta cũng không giúp đỡ được cái gì, cũng không cần……”
Mà giọng nói Lâm Uyên cũng đồng thời vang lên.
Hắn cũng không nhiều lời, chỉ dời ánh mắt tới, nhìn Cố Mẫn Chi hơi dừng một chút, ngắn gọn nói: “Đa tạ.”
Cố Mẫn Chi dừng lại.
Một lúc sau, vẫn ôn hòa như cũ nói: “Ta vẫn chưa giúp đỡ cái gì, ngươi cũng không cần nói lời cảm ơn ta.”
Lâm Uyên gật đầu, đi đến một chỗ xa hơn phía trước cửa sổ, cũng không nhiều lời nữa.
Nhất thời trong thiên điện chìm trong im lặng, bầu không khí càng thêm ngưng trệ, như nước muốn đóng thành băng.
Lý Tiện Ngư đứng ở một bên, nhìn trái nhìn phải, có chút không biết làm sao.
Nàng cố gắng giải thích: “Cố đại nhân, Lâm Uyên hắn……”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ, cố gắng đưa ra kết luận: “Hắn chỉ là có chút thẹn thùng mà thôi.”
Lời vừa nói ra, không khí trong điện lại càng đông cứng lại.
Bầu không khí nguyên bản đã ngưng trệ tựa hồ hoàn toàn đóng băng.
Lâm Uyên đột nhiên quay đầu nhìn nàng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt càng sâu.
Sau một lúc, hắn rũ mi xuống, nhàn nhạt nói: “Công chúa nói cái gì thì là cái đấy.”
Cố Mẫn Chi cũng rũ mắt xuống.
Hắn mở ra hòm thuốc ra, lấy một cái gối con đặt ở trên bàn gỗ đỏ cách Lý Tiện Ngư không xa: “Không sao.”
Hắn nói: “Hôm nay thần tới đây là vì khám mạch bình an cho công chúa.”
Lý Tiện Ngư gật nhẹ đầu, nói lời cảm ơn hắn: “Chuyện trước đó, cảm ơn Cố đại nhân đã giúp ta.”
Vừa nói nàng vừa khẽ vén ống tay áo lên, đặt cổ tay trắng muốt lên trên gối nhỏ.
Cố Mẫn Chi theo lệ thường phủ một chiếc khăn trắng phủ lên cổ tay nàng, đầu ngón tay chạm nhẹ vào tĩnh mạch ở cổ tay nàng.
Thật lâu sau, hắn hơi gật đầu, rút tay lại.
“Nhiệt độ đã giảm.
Mấy ngày nay, công chúa chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, hẳn là không đáng ngại.”
Lý Tiện Ngư mỉm cười, lần thứ hai nói lời cảm ơn hắn, lại nói: “Phương thuốc trước đó Cố đại nhân kê cho mẫu phi ta cực kì hữu dụng.
Hiện tại, ban đêm mẫu phi có thể ngủ ngon, ban ngày cũng không hề nháo muốn về nhà nữa.”
Nàng kéo tay áo xuống.
Như thường lệ, nhẹ nhàng nói chuyện với hắn về chuyện của mẫu phi, lại hỏi hắn một số điều cần chú ý.
Mà Lâm Uyên chỉ là đứng ở trước cửa sổ thờ ơ nhìn, không nói một lời..