Lâm Uyên nhìn không thấy biểu cảm trên mặt của nàng, chỉ nghe thấy giọng điệu hoảng loạn của nàng giống như lê hoa đái vũ.
Một chút cũng không giống bộ dáng đang vui vẻ.
Giống như là hoàn toàn ngược lại.
Lâm Uyên khẽ nhíu mày lại.
Rốt cuộc vẫn nghe lời mà đem võ bào mặc vào lại.
Hắn nói: “Công chúa có thể mở mắt ra rồi.”
Khi Lý Tiện Ngư nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nàng nghe thấy lời Lâm Uyên nói nhưng chỉ di chuyển ngón tay, từ khe hở ngón tay lặng lẽ nhìn thoáng qua, thấy hắn thật sự đem quần áo mặc lại rồi, lúc này mới chậm rãi buông tay ra, gương mặt đỏ ửng nhỏ giọng oán giận với hắn: “Lâm Uyên, ngươi, tại sao ngươi không nói lời nào thì đã cởi áo ra rồi.”
“Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.” Ánh mắt của hắn nhàn nhạt: “Công chúa đồng ý rồi.”
Lý Tiện Ngư ngơ ngẩn.
Nàng chưa từng nghĩ tới những lời này là có ý như vậy.
Nếu sớm biết rằng, nếu sớm biết rằng ——
Gương mặt của Lý Tiện Ngư càng nóng, cảm thấy chính mình càng nói càng sai.
Nên nàng nghiêng mặt sang một bên, chỉ nghĩ nhanh một chút bỏ qua chuyện này: “Vậy, vậy sau này ngươi không thể làm như vậy nữa.”
Nàng nói, muốn bước đi ra khỏi điện.
Lâm Uyên nghiêng người, mở miệng hỏi nàng: “Công chúa không muốn ra cung sao?”
Lúc này Lý Tiện Ngư mới nhớ tới việc này.
Nàng rút lại mũi chân đã dò ra, mãi một lúc sau mới nhỏ giọng: “Muốn.”
Nàng duỗi tay cầm lấy cái hộp đồ ăn ở trong tay Lâm Uyên, đem bộ quần áo thường phục mới vừa thay ra bỏ vào bên trong, lại từ bên trong lấy ra hai hộp phấn trang điểm đã sớm giấu ở trong đó.
Lâm Uyên cũng không hiểu những đồ vật trang điểm của con gái, nên chỉ trầm mặc nhìn nàng.
Nhìn Lý Tiện Ngư đem bột nước đổ vào cái hộp trang điểm màu vàng.
Sau đó nàng gỡ cây trâm bằng bạc từ trên đầu xuống và trộn đều hai thứ lại với nhau.
Nhìn nàng trộn ra được một loại hỗn hợp bột phấn màu vàng nghệ, lại nhìn xung quanh không tìm thấy được gương đồng, cho nên chỉ thoa lên mặt của mình bằng trực giác.
Một lúc sau, Lý Tiện Ngư dừng động tác lại và ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Lâm Uyên, ngươi xem ta biến thành như vậy thì cung nhân có thể nhận ra được ta nữa không?”
Lâm Uyên không có lập tức trả lời.
Hắn rũ mắt nhìn Lý Tiện Ngư, trong một lúc không biết nên nói là có thể hay là không thể.
Lý Tiện Ngư thoa phấn màu vàng nghệ không đều.
Giờ phút này trên khuôn mặt nhỏ trắng tuyết có chỗ trắng chỗ vàng, giống như là con mèo lấm lem chạy nhảy ở ngoài cung vậy.
Mặc dù cung nhân nhìn thấy, chắc là cũng…… Không nhận ra.
Hắn trầm mặc, giơ tay cầm lấy hộp phấn trang điểm ở trong tay Lý Tiện Ngư.
“Thần giúp công chúa trang điểm lại lần nữa.”
Lý Tiện Ngư cũng từ trong con ngươi đen đậm của hắn nhìn thấy bộ dáng chật vật của bản thân, vừa chột dạ vừa do dự: “Không có gương đồng, hình như ta thoa không đều.
Nhưng, Lâm Uyên, ngươi biết trang điểm sao?”
Lâm Uyên suy nghĩ rồi nói: “Chỉ thoa phấn lên, chắc là không khó.”
Lý Tiện Ngư nghe hắn nói như vậy thì gật đầu đồng ý.
Trong cung điện bỏ hoang đã lâu, bốn phía phủ đầy tro bụi, không có chỗ để ngồi xuống.
Lý Tiện Ngư chỉ có thể đứng trước người hắn, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên.
Lâm Uyên mở nắp hộp ra, đầu ngón tay chấm một chút phấn trang điểm, thoa lên những chỗ mà Lý Tiện Ngư chưa thoa lên.
Đầu ngón tay của hắn rất nóng, khiến Lý Tiện Ngư khẽ rụt thân thể về phía sau.
Bột phấn màu vàng nghệ hơi lệch một ít, vẽ thành một đường phấn dày ở trên một bên mặt của nàng.
Lâm Uyên nhíu mày, buông trường kiếm ở trong tay xuống, sau đó ấn lên vai của nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Lý Tiện Ngư chỉ có thể dừng lại, hơi lo lắng mà ngước mắt nhìn hắn.
Lâm Uyên rũ mắt, ngón tay thon dài một lần nữa dừng lại ở trên mặt của nàng, hắn dùng lòng bàn tay lau đi vết phấn vừa rồi.
Lý Tiện Ngư hơi không quen mà nhẹ nhàng chớp mắt.
Đầu ngón tay của hắn rất nóng.
Trên lòng bàn tay có vết chai mỏng được tạo thành do hàng năm luyện võ.
Mặc dù cố tình dùng sức nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt với khi nhóm Nguyệt Kiến trang điểm cho nàng.
Ngoài ra, hắn đứng quá gần một chút.
Cứ cúi người xuống như vậy, cái mũi cao thẳng đều sắp đụng phải giữa mày của nàng rồi.
( truyện đăng trên app TᎽT)
Hơi thở hơi nóng dừng ở trên lông mi của nàng, mang đến một loại hơi nóng cuồn cuộn mà ngày mùa thu không có.
Lý Tiện Ngư cảm thấy gương mặt của mình đang nóng lên, tim đập cũng lặng lẽ nhanh một chút.
Nàng không quen cảm nhận như vậy, theo bản năng lại muốn trốn về phía sau.
Bàn tay to của Lâm Uyên ấn trên bả vai nàng tăng thêm một chút sức, nhíu mày nhắc nhở nàng: “Nếu công chúa lại trốn nữa, trên mặt sẽ càng lấm lem.”
Gương mặt của Lý Tiện Ngư càng đỏ hơn.
Nàng không thể lại lùi ra phía sau, nên đành phải khép mắt lại, cũng không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, cố gắng làm cho bản thân giống như một cái tượng đất đang được tô màu.
May mà, động tác của Lâm Uyên rất nhanh.
Quá trình trang điểm cũng không lâu lắm, Lâm Uyên rút ngón tay thon từ trên mặt của nàng ra.
Hắn lấy khăn tay lau lau lớp phấn còn dư lại: “Công chúa có thể mở mắt ra rồi.”
Lý Tiện Ngư mở mắt ra, nhờ vào con ngươi đặc biệt đen đậm của hắn nhìn thấy được ảnh ngược của bản thân.
Cảm thấy không còn giống như một con mèo nhỏ lấm lem, thì một lần nữa vui vẻ lên, đem tất cả những chuyện không được tự nhiên vừa rồi đều vứt ra sau đầu.
Nàng đem cái hộp phấn màu vàng nghệ kia giấu ở trong túi tiền, cong mắt nói: “Bây giờ chúng ta đi ra ngoài đi.”
Lâm Uyên lên tiếng trả lời.
Hai người đem hộp đồ ăn quá nổi bật để lại ở trong cung điện bỏ hoang, cùng nhau đi đến cửa cung ở phía bắc.
Khi Lý Tiện Ngư lấy ngọc bài đưa cho Kim Ngô Vệ xem, lúc đó trong lòng nàng đặc biệt căng thẳng.
Nhưng cũng may, những Kim Ngô Vệ này toàn là những gương mặt xa lạ, vẫn chưa từ trên gương mặt vàng vọt ốm yếu của nàng nhìn ra được manh mối gì.
Sau khi kiểm tra xác nhận ngọc bài là chính xác, thì phất tay cho bọn họ đi qua.
Nhưng Lý Tiện Ngư vẫn không dám thiếu cảnh giác.
Nàng đi ra cửa cung ở phía bắc, lại cúi đầu đi về phía trước một lúc lâu, cho đến khi những Kim Ngô Vệ kia đều ở phía xa không thể nhìn thấy được gì nữa, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhảy nhót nói với bên cạnh: “Lâm Uyên, chúng ta xem như là có thể đi ra ngoài rồi.”
Mi mắt của nàng cong cong, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt ở trên má: “Đây là lần thứ hai ta được ra cung đó.”
Lâm Uyên nắm trường kiếm ở trong tay, nhỏ giọng trả lời.
Đi lên phía trước một bước, đem nàng ngăn cách với dòng người ở trên đường phố.
Hắn hỏi với âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: “Bây giờ công chúa muốn đi chỗ nào?”
Lý Tiện Ngư ngước mắt lên, nhìn một vòng ở phía bên cạnh, duỗi tay nắm chặt tay áo của hắn nói: “Đi cửa hàng son phấn ở bên kia trước đi.”
Lâm Uyên nhướng mày, nhìn theo hướng cuối tầm mắt của nàng: “Cửa hàng son phấn?”
Hắn cũng chưa nghĩ đến, nơi đầu tiên mà Lý Tiện Ngư muốn đi lại là một cửa hàng son phấn trông không thu hút lắm.
Lý Tiện Ngư gật đầu, giải thích nói: “Ta phải đi mua một hộp phấn trang điểm trước, cũng thuận tiện rửa mặt một cái.”
Nàng muốn giơ tay chạm vào mặt mình một cái, lại sợ làm phấn trôi mất nên cố gắng nhịn xuống, chỉ lo lắng nói: “Ta cảm thấy phấn trên mặt muốn rớt hết rồi.
Nếu đợi một lát nữa rớt hết đi, chẳng phải thật sự giống như một con mèo lấm lem sao, trông rất kỳ quái nha.”
Lâm Uyên gật đầu, mang theo nàng đi về phía cửa hàng son phấn ở gần đây.
Cửa hàng son phấn này ở sát bên đường và cũng không rộng lắm, bên trong cũng không có nhân viên nữ, chỉ có một nữ chưởng quầy đứng ở phía sau quầy.
Thấy bọn họ bước vào, thì cười nói: “Hai vị muốn mua phấn trang điểm sao?”
Lý Tiện Ngư gật gật đầu, lại nhẹ giọng dò hỏi: “Mua phấn trang điểm ở chỗ này có thể rửa mặt được không?”
Ánh mắt của nữ chưởng quầy nhìn hai người bọn họ một lượt, cười nói: “Nếu cô nương thật lòng muốn mua, cũng không phải là không được.”
Lý Tiện Ngư cảm thấy yên lòng, hơi mỉm cười, bắt đầu chọn lựa phấn trang điểm.
Đầu tiên nàng lấy ra một hộp màu đỏ có mùi hương hoa hải đường, tiếp theo lấy một hộp có mùi hương hoa anh đào.
So sánh hai cái với nhau, cảm thấy giữa hai cái chẳng phân biệt cao thấp.
Ngoài ra phấn trang điểm cũng không đắt, nên nghĩ mua luôn cả hai cái.
Nếu sau khi trở về cảm thấy không thích hợp, còn có thể đưa cho tiểu cung nữ thích trang điểm ở trong Điện Phi Hương.
Nàng hỏi nữ chưởng quầy kia: “Ta muốn mua hai hộp này, tổng cộng bao nhiêu bạc?”
Nữ chưởng quầy gẩy gẩy bàn tính, cười nói: “Cô nương cho ta năm đồng bạc là được.”
Lý Tiện Ngư gật đầu đi lấy túi tiền.
Nhưng đầu ngón tay của nàng vừa mới tiến vào tay áo, thì Lâm Uyên đã trả tiền xong rồi.
Lý Tiện Ngư cầm túi tiền hơi ngẩn người, đột nhiên kinh ngạc nói ra thành tiếng: “Lâm Uyên, ngươi đã trả tiền xong rồi sao?”
Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn nàng.
Bởi vì bây giờ đang ở ngoài cung, hắn bỏ bớt đi xưng hô và nói ngắn gọn: “Có cái gì không đúng sao?”
Lý Tiện Ngư càng thêm kinh ngạc: “Phải là ta trả tiền mới đúng.”
Nàng nghiêm túc nhấn mạnh: “Lúc trước khi đi ra ngoài cùng với Trúc Từ, cũng đều là ta trả tiền.”
Lâm Uyên bình tĩnh nói: “Ta cũng không phải là Trúc Từ.”
Hắn nói rõ ràng hợp lý như vậy, khiến Lý Tiện Ngư hơi hơi sửng sốt, trong một lúc không biết nên nói tiếp như thế nào.
Mà nữ chưởng quầy cầm bạc, thái độ cũng càng thân thiện lên.
Bà lập tức bưng một chậu nước bằng đồng ra, nói với Lý Tiện Ngư: “Ai trả tiền thì có cái gì quan trọng đâu, cô nương mau rửa mặt đi.”
Lý Tiện Ngư còn nhớ đến phấn trang điểm màu vàng nghệ ở trên mặt của mình.
Nàng gác chuyện tiền bạc sang một bên trước, nhẹ giọng cảm ơn nữ chưởng quầy rồi bắt đầu rửa mặt bằng nước sạch.
Khi lớp bột phấn dày màu vàng nghệ được rửa sạch ở trong chậu, trong mắt của nữ chưởng quầy cũng dần dần hiện ra vẻ ngoài thật sự của thiếu nữ.
Tóc đen môi đỏ, làn da sạch sẽ như sứ.
Mặc dù là không trang điểm, cũng tươi đẹp giống như hoa phù dung mới nở vào ngày xuân.
Nữ chưởng quầy ngẩn người, giống như đã tìm được đáp án cho một số chuyện khiến bà cảm thấy khó hiểu.
Bà rất bình tĩnh, từ trong ngăn tủ lấy ra một ít phấn trang điểm càng đắt tiền hơn.
Rồi nói một cách chân thành đối với Lâm Uyên người vừa mới trả tiền: “Vị công tử này, đây là phấn trang điểm mới, màu sắc đẹp nhất.
Lại mua thêm một cái cho tiểu nương tử nhà ngài đi.”.