Mềm mại ướt át

Trên mặt Lôi Huyên nở một nụ cười gượng gạo: "Thưa anh, tôi phục vụ vẫn chưa đủ sao ạ?"
 
Không có người đàn ông nào không mê mẩn vẻ đẹp của cô ta, nhưng người đàn ông trước mặt cô ta…
 
"Còn không mau cút?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người đàn ông hét lên dọa đến cả những người phục vụ đứng cách đó không xa. Một nhân viên phục vụ có kinh nghiệm vừa nhìn thấy Lục Khang nổi giận thì sắc mặt lập tức biến sắc, nhanh chóng đi lên kéo Lôi Huyên ra sau lưng, lấy lòng nói
 
"Giám đốc Lục, thật sự xin lỗi anh. Người mới nên không hiểu chuyện... Mong anh đừng nóng giận..."
 
"Kêu giám đốc của các người đến đây, mấy người các người đều biến hết đi!" Lục Khang khẽ chau mày, từ trước đến nay không có người nào có thể khiến anh nói một câu hai lần cả.
 

Nhân viên phục vụ thấy sắc mặt anh không vui liền kéo Lôi Huyên còn đang định nói cái gì đó lui xuống.
 
"Cô điên rồi sao, lại gần giám đốc Lục làm gì vậy chứ?" Nhân viên phục vụ tức giận lớn tiếng hét với Lôi Huyên.
 
"Tôi... Tôi không biết..."Lôi Huyên vô tội vặn vặn cổ tay, dáng vẻ đáng thương lại vô cùng đáng yêu khiến người ta yêu thích.
 
"Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang suy tính gì. Đường tôi đi còn nhiều hơn cơm cô ăn đấy, bộ dáng tâm địa gian xảo đó của cô ở chỗ này còn quá non nớt đấy!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Lôi Huyên hết tái mét rồi lại xanh trông rất đẹp mắt. Lục Viên đều nhìn thấy tất cả biểu cảm của Lôi Huyên, không khỏi cảm thán "Thì ra nữ chính không phải chỉ có bạch liên hoa nhỉ, còn có hắc liên hoa nữa à!"
 
Ahihi.... Nhưng mà trước mắt Lục Khang dường như không hề có chút hứng thú gì với đóa hắc liên hoa này... Nhưng cũng không thể khinh thường được, lỡ Lục Khang lại thích kiểu thế này thì sao?
 
Nhìn sắc mặt nắng mưa thất thường của Lục Khang, Lục Viên nhất thời không nắm bắt được suy nghĩ của anh liền đưa tay nắm chặt lấy một ống tay áo của anh: "Chú... Chú đang nghĩ gì vậy?"
 
"Không có gì... Cô nữ sinh kia hình như là bạn học của Viên Viên thì phải?"
 
Lục Khang nhìn cô gái đứng cách đó không xa, ẩn dưới mắt là một mảng u ám. Buổi chiều khi anh đến đón Lục Viên, cô nữ sinh kia đứng ngay phía sau Diệp Lan, khi nãy trong lúc anh và Viên Viên nói chuyện không biết cô ta đã nghe thấy những gì rồi.
 
"Ừm, hình như là bạn gái của Diệp Lan." Lục Viên không để bụng nói, tiện thể quan sát sắc mặt của anh.
 
Vừa nghe cô dứt lời, sắc mặt anh càng tối trầm thêm, ngay sau đó anh đứng lên nói: "Viên Viên xem thực đơn trước đi, chú đi một lát rồi quay lại ngay."

 
"Ơ... Dạ..."
 
Mèo trắng từ đâu rơi xuống: "Cô không sợ anh ta sẽ đi tìm nữ chính sao?"
 
Lục Viên: "...Ngươi không cảm thấy khi nãy anh ấy giống như là muốn đi tìm người ta để đánh nhau à??"
 
Mèo trắng:..." Loài người thật phức tạp.
 
Sự thật thì giống như Lục Viên đoán. Lục Khang trầm mặt đợi giám đốc chạy đến, Lôi Huyên khóc sướt mướt đứng trước mặt Lục Khang, chiếc miệng nhỏ ngượng ngùng không nói nên lời.
 
Lục Khang lạnh lùng lướt nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ta, cặp mắt sưng đỏ rất hợp với dung nhan mỹ lệ càng làm cho không ít người thương hoa tiếc ngọc: "Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn thấy cô ở Thịnh Viên nữa."
 
"Lục tổng... Tôi... Tại sao chứ!?"
 
Lôi Huyên không thể tin được mà nhìn anh, cô còn tưởng anh đến tìm mình là vì cô…

 
"Bởi vì tôi không thích con gái nghe không hiểu tiếng người." Câu nói của Lục Khang rất nặng, giám đốc muốn bảo vệ Lôi Huyên cũng biết không thể cứu được nên thở dài rồi kêu người kéo Lôi Huyên đi xuống.
 
Thấy Lục Khang vẫn chưa rời đi, giám đốc thấp giọng hỏi: "Lục tổng còn muốn dặn dò gì không ạ?"
 
"Tiền lương của cô ta tôi cho thêm gấp hai mươi lần, tôi mong rằng cô ta câm miệng lại!" Lục Khang lạnh lùng nhìn về hướng Lôi Huyên.
 
Nhà họ Lục ở Vân Châu cũng là thế gia, gốc gác đã trăm năm, nếu có tin đồn linh tinh được truyền ra đối với anh thì không vấn đề gì nhưng với cô gái nhỏ kia thì…
 
Lục Khang liếc nhìn Lục Viên, người trầm ổn ngoan hiền ở cách đó không xa, có lúc ngốc nghếch lại có lúc xinh đẹp như yêu tinh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận