Mềm mại ướt át

“Dạ vâng… Giám đốc Lục cứ yên tâm, chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa.” Giám đốc vừa nghe xong liền biết tính nghiêm trọng trong lời nói của Lục Khang, nhớ đến lời dặn dò mà anh đã cố ý nhắc nhở không được phép cho người khác lại gần mà trên trán mồ hôi lạnh đổ thêm gấp mất lần, trong lòng thầm oán hận Lôi Huyên không biết điều.
 
Ở phía bên kia, Lục Viên không biết rằng Lục Khang bởi vì hành động tự nghĩ là thông minh của Lôi Huyên và chuyện cô ta là bạn gái của Diệp Lan mà đã xem Lôi Huyên như một cái gai trong mắt.
 
Cô chống cằm nhìn theo hướng Lục Khang rời đi, lo lắng nói: "Ông chú rẻ tiền của tôi sẽ không thực sự thích Lôi Huyên đấy chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Ai có thể nói chắc chắn chuyện gì chứ, biết vận may của nữ chính nằm ở đâu không, đó là số mệnh người gặp người thích..."
 
"..." Lục Viên thật sự rất muốn đánh con mèo trắng một trận.
 
Khi Lục Khang trở lại với vẻ mặt không vui thì con mèo trắng đã tự động biến mất.
 
Thấy anh không hài lòng, Lục Viên nhào vào vòng tay của anh nói một cách âu yếm: "Chú ... chú có chuyện gì vậy ..."

 
“Viên Viên có sợ không ??” Lục Khang trầm giọng ôm lấy cô gái nhỏ bé đang không ngừng rúc người vào lòng anh.
 
“Cháu sợ cái gì ??” Khuôn mặt Lục Viên đầy khó hiểu.
 
"Nếu ai đó phát hiện ra thì sao?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Viên: "..." Đây không phải là thế giới hư cấu sao? Còn có tam quan ư?
 
Mèo trắng: "Đương nhiên là có. Chỉ là cô có thể không cần..."
 
Lục Viên: ... Sao cô cảm thấy như mình bị lừa dối thế nhỉ?
 
Lục Viên vòng tay qua eo anh, nói nhỏ vào tai người anh: "Nếu Viên Viên sợ thì sao để cho chú bắn vào trong chứ?"
 
Tim Lục Khang khẽ rung động, phía bên dưới lập tức ngẩng đầu lên vì câu nói của cô. "Viên Viên phải luôn nhớ những gì hôm nay em đã nói..."
 
Lục Viên...... Não bộ của nhân vật phản diện hoạt động không tốt hả? ?
 
Mèo Trắng: Có một chút đó. Chẳng lẽ ngủ với cháu gái mình nên tinh thần xảy ra vấn đề sao?
 
Lục Viên: Bà không nghĩ vậy. Chiều nay rất khốc liệt mà.

 
Mèo trắng: ......
 
Bữa tối dưới ánh nến được sắp xếp cẩn thận bởi vì sự xuất hiện của Lôi Huyên đã làm hỏng tâm trạng của Lục Khang mất rồi nên cuối cùng đành vội vàng kết thúc.
 
Khi Lục Khang nói sẽ đưa Lục Viên trở về nhà cũ thì Lục Viên vô cùng không vui. Cuối cùng Lục Khang không còn cách nào để khác ngoài việc phải đưa cô trở về căn hộ của mình.
 
Vừa vào cửa, Lục Viên liền nóng lòng đu bám lên người anh, Lục Khang buồn cười nhìn phản ứng của cô: "Buổi trưa ăn không no sao?"
 
Lục Viên bất mãn khịt mũi: "Lời này lẽ ra là cháu nên hỏi chú mới phải, buổi chiều Viên Viên không đút chú ăn no sao? Bữa tối lúc ăn cơm cứ nhìn bạn học của cháu! Chỉ vì cô ấy xinh hơn cháu hả??"
 
Nghe thấy lời ghen tuông của cô gái nhỏ, Lục Khang đưa tay ra kéo chiếc quần lót phía dưới của cô xuống: "Viên Viên đẹp nhất là khi không mặc quần áo!"
 
"Hừ hừ... Ép khô chú để xem còn dám nhìn đứa con gái khác không."
 
Lục Khang bước nhanh đi tới phòng ngủ, ném cô lên trên giường rồi lao thẳng tới: "Đây là do em nói đấy nhé, chút nữa đừng có mà xin tha!"
 

Đêm dài vô cùng, đây chính là cảm xúc của Lục Viên khi ở dưới thân Lục Khang. Vốn tưởng rằng Lục Khang đã tung hoành đã đời vào buổi chiều rồi thì buổi tối sẽ ít sức lực hơn, ai nào biết được người đàn ông này càng ngày càng sung mãn xông pha trận mạc, không bỏ qua thời cơ nào.
 
"Chú... Không muốn, cháu mệt quá... Chú..."
 
Anh ở bên trên cô không ngừng cắm rút, Lục Viên cảm giác thắt lưng cô sắp gãy tới nơi, tiểu huyệt cũng sắp hỏng mất rồi.
 
"Không thể được ... Là Viên Viên nói muốn ép khô chú mà... Một tuần lễ của chú đã tích trữ không ít nha."
 
Hai chân Lục Viên vòng qua eo anh rồi không ngừng co rút hoa huyệt, muốn anh nhanh chóng đầu hàng, nhưng người đàn ông đột nhiên rút ra một tiếng "Bập".
 
"Viên Viên không ngoan ..." Lục Khang lật người cô lại, để cô quay lưng về phía mình rồi tách hai chân cô sang hai bên, một phát đâm thẳng vào trong: "Chú vẫn thích làm sau lưng Viên Viên hơn, làm như vậy Viên Viên sẽ không tốn chút sức lực nào nữa." 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận