Mềm mại ướt át

Lục Viên ngủ đến trưa mới ngơ ngác mở mắt ra, sau đó liếc nhìn điện thoại, đã mười hai giờ rưỡi rồi!
 
Không biết Vương Lệ ở bên cạnh đã đi đâu mất, vốn dĩ định đưa cô ấy cùng đi ăn trưa, vừa nghĩ tới đây, ngoài cửa liền truyền đến tiếng hỗn loạn.
 
“Không... Không hay rồi. Vương Lệ và Hứa Tẩm đánh nhau rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một nam sinh cao to lao vào lớp thở hổn hển hét lên.
 
Lục Viên nhíu mày, không nhớ ra Hứa Tẩm là ai, nhưng cô vẫn đi theo mọi người ra khỏi cửa.
 
Năm cô gái bị đám đông vây quanh đều có một sắc mặt khác nhau, Vương Lệ một cân bốn, bốn cô gái còn lại ăn mặc lôi thôi, mặt mũi bê bết vết máu, Lục Viên cũng rùng mình một cái khi nhìn thấy cảnh tượng này.
 

Mẹ ơi! Không phải vì cô đó chứ?
 
Con mèo trắng ở cạnh không biết đã nhảy ra từ lúc nào, nhìn Lục Viên một cái: “Nếu không cô nghĩ là gì?”
 
Lục Viên: “...” Haiz... Cô chẳng qua chỉ muốn đứng sau giúp Vương Lệ một tay, ai mà ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế.
 
Lục Viên chen vào đám đông, kéo Vương Lệ không thảm hại gì mấy nhưng bị thương không nhẹ sang một bên, rồi liếc nhìn đám người kia: “Cậu xem cậu kìa, không may bị một con chó cắn một cái, lại còn muốn cắn ngược lại, chẳng phải là tự hạ thấp bản thân sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đám đông, khi Lôi Huyên nghe thấy những lời này, cơ thể bất giác run lên, nhìn sang thì thấy ánh mắt của Lục Viên đã thay đổi, đây có còn là Lục Viên thường ngày hay dạ dạ vâng vâng nữa không?
 
Khi Lục Viên đang nói chuyện, ánh mắt cô lại nhìn sang phía Lôi Huyên, nữ chính này đúng là một người hội tụ đủ sự mưu mô, giả tạo, thủ đoạn như vậy chả trách sao Lục Khang lại điên cuồng vì cô ta như vậy.
 
Sự việc này bị làm ầm lên, đến cả thầy chủ nhiệm và chủ nhiệm phòng giáo vụ đều đến, Lục Viên dìu Vương Lệ cùng nhau vào văn phòng.
 
“Có chuyện gì vậy? Sắp lên mười hai cả rồi mà không chịu lo chăm chỉ học hành! Ngày nào cũng kiếm chuyện này chuyện kia, không muốn tốt nghiệp nữa à?”
 
Một số gia đình nữ sinh có thế mạnh về tài chính, khi nghe thầy chủ nhiệm phòng giáo vụ nói như vậy lập tức khóc ầm lên: “Thưa thầy, là do bọn họ bắt nạt chúng em trước.”
 
“Là Vương Lệ đánh chúng em trước.”
 
“Cả Vương Lệ và Lục Viên đều có phần.”

 
Lục Viên: “?” Liên quan khỉ gì đến cô nữa? Cái đám ngu ngốc này.
 
Lôi Huyên không hề đi theo, chỉ đứng ngoài cửa xem kịch hay.
 
Khi Lục Khang đi tới, Lục Viên đang bị đám người đó làm cho đau hết cả đầu, khi cô đưa tay xoa đầu mình thì nghe thấy một giọng nam quen thuộc truyền đến từ phía sau.
 
“Viên Viên!” Lục Khang ngơ ngác liếc nhìn đám người kia, sau đó nhìn sang Lục Viên vẫn còn nguyên vẹn, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
 
Thầy chủ nhiệm là người rất biết quan sát sắc mặt, thấy Lục Khang cũng chẳng phải người tốt gì, lập tức bật chế độ giả tạo, tiến lên chào hỏi: “Đều là mấy chuyện đánh nhau vặt vãnh giữa bọn trẻ mà thôi.”
 
Lục Viên lạnh lùng “chậc” một tiếng rồi liếc nhìn thầy chủ nhiệm phòng giáo vụ: “Thầy có chắc mấy người bọn họ là con nít không? Nào là bao nuôi, tình nhân, hàng bị chơi nát, đây không phải là những lời mà con nít nên nói đâu!”
 
Mặt thầy chủ nhiệm bỗng tối sầm lại, do có mặt Lục Khang ở đây nên không thể hiện được.
 
Lục Khang nghe xong những lời này của Lục Viên thì liếc sang cô gái đứng ngoài cửa, sự phẫn nộ trong lòng bỗng chốc dâng trào: “Những người như vậy sẽ làm tổn hại danh tiếng của trường trung học phổ thông Thánh Âm, đuổi học hết đi.”

 
Một vài nữ sinh mặt mũi liền tái méc, hốt hoảng nhìn về phía thầy chủ nhiệm hướng dẫn: “Thầy ơi... Chúng em không có làm gì cả... Thầy ơi...”
 
“Việc này...” Thầy chủ nhiệm nhìn đám học sinh trước mặt với vẻ mặt đầy khó xử, bình thường ông ta nhận không ít đãi ngộ từ phụ huynh học sinh, nhưng với tình hình trước mắt, ông ta vốn không biết rõ thân phận của tên Lục Khang…
 
Trong lúc chủ nhiệm lớp vẫn còn đang do dự, trợ lý của Lục Khang dẫn theo hiệu trưởng vội vàng chạy tới, hiệu trưởng ngay lập tức chào hỏi Lục Khang: “Giám đốc Lục... Ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy ạ?”
 
...



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận