Mềm mại ướt át

“Đây là cách duy nhất.” Mèo trắng hờ hững liếm chân.
"Hai người này không phải chú cháu ruột à?”
“Thì sao? Chỉ là một cuốn sách thôi mà?”
“Đờ mờ!” Lục Viên không nhịn được chửi thề một câu.
“Nếu muốn sống tiếp thì cô phải nắm chắc Lục Khang trong tay, hãy nghĩ cho kỹ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mặt trời chiếu xuống khiến Lục Viên đau mắt. Kiếp trước cô bệnh tật triền miên, chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời, khó khăn lắm mới có thể sống lại một lần. Chịu thôi!
Mặt mũi, thể diện gì đó, cô không cần nữa!

“Cô Lục, hóa ra cô ở đây. Tổng giám đốc Lục đã tìm cô rất lâu.”
Bảo mẫu vội vàng chạy về phía Lục Viên, vệ sĩ phía sau còn đẩy xe lăn cho Lục Viên ngồi.
Lục Viên đỡ trán, nguyên chủ treo cổ tự vẫn chứ đâu có bị chặt chân. Nhưng cuối cùng cô cũng ôm mèo trắng ngồi xuống xe lăn.
“Dì Lưu... Cháu... Tâm trạng chú nhỏ thế nào rồi?”
Nguyên chủ và Lục Khang không thân thiết gì. Có lúc Lục Khang nhìn thấy Lục Viên sẽ nhớ đến việc cô cháu gái của mình sống chết yêu một người đàn ông nên càng không ưa gì cô.
Trong nguyên tác, sau khi Lục Viên chết, anh không nói câu nào mà chỉ nhanh chóng an táng cho xong chuyện. Thậm chí đến ngày hạ táng anh cũng không tham gia, Lục Viên cũng có chút sợ Lục Khang.
Tuy nguyên chủ và anh không thường xuyên tiếp xúc với nhau nhưng vẫn là người thân duy nhất. Cô sợ tấm màng sự thật mỏng manh bị người ta chọc thủng.
Dì Lưu nghe Lục Viên gọi thì giật mình, thở dài khuyên nhủ: “Cô chủ ngốc của tôi ơi, ở đâu không có đàn ông hai chân chứ? Cô quậy tung lên muốn tự sát chỉ vì một gã đàn ông, sao cậu chủ không giận cho được?”
Lục Viên: “...” Hệ thống chết dẫm, sao không xuyên qua trước khi cô thắt cổ vậy hả?
“Ê, trước khi Lục Viên thắt cổ, cô ấy chưa có chết đâu! Tôi rút hồn kiểu gì?” Mèo trắng lạnh lùng trừng Lục Viên.
Lục Viên sợ hãi nhìn hai người bên cạnh, dì Lưu tiếc nuối liên tục khuyên nhủ Lục Viên, vẻ mặt của vệ sĩ vẫn vô cảm như thường ngày đẩy xe cho Lục Viên.
Mèo trắng khinh thường: “Cô bị ngốc à? Cô là ký chủ của tôi nên chỉ có cô mới nghe thấy tôi nói chuyện thôi! Ngu ngốc!”
Lục Viên: “...” Cuộc sống đúng là không dễ dàng gì mà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dì Lưu cho rằng Lục Viên đang lo lắng Lục Khang tức giận, dịu giọng an ủi cô: “Lát nữa gặp cậu chủ thì cô cứ chủ động cúi đầu nhận lỗi. Dù sao cô cũng mới khỏe lại, cậu chủ cũng không thể nặng lời với cô đâu.”
Lục Viên nghe dì Lưu lải nhải, liên tục gật đầu. Thế giới này vẫn có người thật lòng quan tâm đến Lục Viên nhưng cô ấy lại không nhận ra.
“Đi đâu?”
Vừa vào cửa, giọng một người đàn ông đang tức giận từ trong phòng truyền ra.
Dì Lưu liên tục nháy mắt với Lục Viên, Lục Viên ngầm hiểu cúi đầu lí nhí: “Chú nhỏ...”
Âm thanh của cô gái mềm mại dịu dàng khiến cho một bụng tức giận của người đàn ông lập tức vơi đi một nửa. Anh vẫn quát lớn: “Còn không đi vào nhanh lên! Bên ngoài nắng như thế, không sợ bị cảm nắng à?”
Câu nói khẩu thị tâm phi của Lục Khang làm cho dì Lưu cong môi mỉm cười. Sau khi đẩy Lục Viên vào phòng, hai người cũng ra cửa đứng.
Lục Viên nhìn tim và miệng không nhất quán của Lục Khang, trái tim đang căng chặt của cô thả lỏng không ít. Cô ném mèo trắng qua một bên, đi về phía Lục Khang.
“Chú nhỏ...chú giận à?”

Lục Khang đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay là đống tài liệu. Lục Viên vừa ngồi xuống đã dí sát vào người anh, mùi hương riêng biệt của cô gái khiến anh thất thần.
“Vì một thằng đàn ông mà đòi chết đòi sống, cháu còn có mặt mũi hỏi câu đó?”
Lục Viên đang mặc váy ngắn, cặp đùi thẳng tắp trắng mịn, chiếc áo sơ mi không thể bao trọn bộ ngực sữa kiêu hãnh của cô.
Lục Khang chỉ liếc mắt một cái, cơ thể liền phản ứng.
Mèo trắng đang đứng một bên nhìn lên tiếng: “Người đàn ông này nổi lên phản ứng trước mặt cô kìa, muốn thử đẩy anh ta một cái không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận