Edit & Beta: NiMi
Cố Vị ôm tâm tình khẩn trương đẩy cửa ra.
Anh trai quay phim có lẽ cũng chìm trong sự nhiệt tình bao la của cậu mà hơi kích động cười trộm một tiếng, chọn góc quay thật tốt, tựa như phải quyết tâm ghi lại cảnh tưởng gặp mặt ấm áp của hai vị khách mời này.
Thật là, Cố Vị cũng không có để ý nhiều, bây giờ trong lòng cậu chỉ có bóng dáng của đồng đội kia thôi.
Đồng đội của tiết mục thần tiên, đồng đội Cố Vị của bạn đến đây.
Mau đến nhận lấy cái ôm đầy yêu thương đầu tiên của Cố Vị nào.
“Bạn ưiiiiiiiii, cuối cùng cũng tìm thấy bạn rồi!”
Phòng y tế quả nhiên có người, thân phận của người đó có lẽ là giáo viên phòng y tế, mặc áo blouse trắng đưa lưng về phía cửa, đang sửa sang lại quần áo của mình, vòng tay đang đặt trên bàn.
Cố Vị nhào qua ôm lấy người ta, tự nhiên cảm thấy người này sao mà quen quá đi, thân cao cao, cái gáy quen quen, nhưng đại não chưa kịp chạy đủ một vòng, tay đã nhanh hơn não mà phi đến dùng cả tay cả chân đến ôm chặt người kia từ sau lưng.
Ngay sau đó cậu ngửi được mùi nước hoa nam hệ mộc trên người đồng đội kia, càng nghĩ càng cảm thấy quen, hình như mình từng ngửi thấy mùi nước hoa này từ ai đó rồi, mùi nước hoa ấy len lỏi vào sâu trong ký ức của cậu, dần dần liên hệ đến một cảnh tưởng nào đó trong quá khứ, trong phút chốc Cố Vị tự nhiên cảm thấy chân mềm nhũn.
Cố Vị: “…”
Không trùng hợp như vậy chứ… Cố Vị nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình.
Nhưng ngay sau đó người đang được cậu ôm bỗng lên tiếng ——
“Gặp anh vui như thế à?”
Cố Vị: “?”
“Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.
”
Cố Vị: “??”
“Bạn nhỏ Cố, hôm qua gây hoạ cho nên nghĩ chỉ cần nhào vào ngực anh là anh sẽ tha cho em sao?”
Cố Vị: “???”
Khuôn mặt tươi cười Cố Vị cứng lại, vòng tay ôm đối phương cũng run run.
Giang Tầm?
Meme?
Sao lại thế này, sao lại là anh ấy chứ.
Đồng đội thiên thần, đồng đội lương thiện ấm áp người gặp người thích, đồng đội luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác của cậu đâu????????
Đây không phải tổ tiết mục thần tiên mà là tổ tiết mục ma quỷ thì có.
Người đại diện lừa cậu tham gia gameshow này, nói sẽ không có đối thủ của cậu, cũng không có người tên Tưởng Ân Nguyên kia, nhưng mà gameshow này có anh trai của đối thủ cậu….
Người đại diện của cậu không biết, đằng sau anh trai đối thủ của cậu và cậu còn có một câu chuyện dài không thể giải thích.
Người đại diện của cậu cũng không biết anh trai này còn có thân phận vô cùng lợi hại, từng là “hôn phu” của cậu, còn suýt nữa là “kim chủ” của cậu, còn là công tử tiêu tiền như rác, giờ còn lắc mình biến thành đại oan gia của cậu.
Người đại diện của cậu lại càng không biết, anh trai này sẽ cùng tham gia gameshow với cậu, mà ngay trước ngày ghi hình một ngày, bị cánh tay phải của thanh niên độc thân mười tám năm của cậu bưng lên hot search.
“Sao lại là anh?” Cố Vị buông lỏng tay, không thể tin được mà lùi lại hai bước, chân mềm nhũn đứng không nổi bèn ngã ngồi trên đất.
Cậu cũng không đau lắm, vươn tay kéo ống quần đối phương hỏi: “Anh thực sự là Giang Tầm sao?”
Hay là ma quỷ đấy?.
“Hàng thật bao đổi trả, anh đã bảo rồi, ngày mai gặp.
” Giang Tầm xoay người lại, khom lưng nhìn Cố Vị đang ngồi trên đất, “Mới đêm qua thôi mà em đã quên rồi sao.
”
“Mau trả lại em cái ôm tình thương mến thương kia.
” Cố Vị khóc không ra nước mắt nói.
“Cái gì cơ?” Giang Tầm hỏi.
“Không, không có gì.
” Cố Vị lắc đầu.
Thôi bỏ đi, cái ôm yêu thương này, ai muốn thì cứ lấy đi.
Giang Tầm nhìn phản ứng của cậu, sâu xa nói: “Không phải đặc biệt tới tìm anh sao? Không muốn nhìn thấy anh à?”
Cố Vị luống cuống, hoá ra cái câu ngày mai gặp kia không phải chỉ để doạ cậu, mà đúng là mai gặp thật.
“Hôm nửa đêm đẩy anh lên hot search xong nghĩ hôm nay sẽ không gặp anh sao?” Giang Tầm hỏi.
Cố Vị liều mạng lắc đầu.
Biết vậy thì chẳng làm.
Không trách cậu được, trách thì trách cái tay không biết tốt xấu kia của cậu kìa.
Đúng là thời thế đổi thay, con người cũng thay đổi, không tin ai được.
Chẳng trách đạo diễn với người trong tổ đều nhìn cậu bằng con mắt chờ xem kịch vui, ngay cả anh quay phim vừa nãy cũng cười trộm cậu, hoá ra là đều chờ chuyện này chứ gì?
Giang Tầm vừa thay xong trang phục tổ tiết mục chuẩn bị, trên người mặc áo blouse trắng, cổ đeo ống nghe bệnh, khác hẳn với đồng phục thường mặc khi thi đấy, cả ngươi anh bây giờ đều mang theo hơi thở cấm dục.
Thế nên Cố Vị càng chột dạ luống cuống.
Cố Vị muốn chạy, cậu nhìn xung quanh một lát, đánh giá tình hình, tính toán khả năng mình có thể chạy thoát khỏi Giang Tầm là bao nhiêu?
Bằng không, huhu.
Quả nhiên là anh đã nhìn ra được ý định của cậu, Giang Tầm nhìn người quay phim gật đầu: “Phiền mọi người ra cửa chờ một lát, tôi có vài chuyện riêng cần giải quyết một chút.
”
Cố Vị: “…”
Xong rồi, cái gì nên tới cũng sẽ tới mà.
.