Edit & Beta: NiMi
Công việc bên đoàn làm phim rất bận, rất nhiều hôm phải thức đêm để diễn cho kịp tiến độ, Cố Vị bận rộn mấy ngày liền, đến gần cuối tuần thì Weibo official của gameshow Trốn Thoát cũng nhả ra tin tức chuẩn bị ghi hình tập 2.
@ Trốn thoát official weibo: Khách mời tập hợp, @ Bối Xác Khả Khả @T.ATW- Cố Vị @T.ATW- Thạch Hân Ngôn @TMW-Xun @Tiền Dập Ngưng yêu ca hát, tập tiếp theo sẽ được ghi hình tạo thành điện ảnh, mọi người cùng Tiểu Đào cũng nhau chờ xem tạo hình cổ trang của các vị khách mời thôi.
Mặc dù Weibo được đăng buổi sáng ngày làm việc nhưng các fans vẫn luôn trực sẵn đã sôi nổi bình luận bên dưới bài đăng.
@ Búp bê cầu nắng của Nhím nhỏ: Kêu gào bao ngày cũng có thể chờ được ngày này rồi! @T.ATW- Cố Vị, chờ mong biểu hiện xuất của Vị Vị của chúng ta.
Nghe nói quay bối cảnh cổ trang, tui hóng tạo hình của Cố Vị và Giang Tầm quá.
@Lỗ tai của Doraemon: Nhanh lên nào, nếu kinh phí không đủ cứ bảo tui, chỉ mong quay đến Tiền Dập Ngưng nhiều một chút.
@Bạn này nhìn thú zị đó: Sao ra tập mới lâu quá dị, có muốn kiếm tiền không hả? Quay lẹ lên, ngày nào cũng phải weibo check mấy lần, chỉ cần ra tập mới, muốn bao nhiêu tiền tui cũng nạp.
@ Điều kiện gia đình ta thế nào chắc các ngươi cũng biết: Sao lại ra tập mới ngay lúc này chứ, còn có một tháng nữa là tui thi đại học rồi, trước khi thi tui còn có thể xem thêm một tập sao, phải làm sao đây, chỉ cần chiếu tôi nhất định sẽ xem.
# Nại Nhân Tầm Vị #
@ Tiểu toái hoa KANI: Xem tập 6 《 Cùng nhau lưu lạc 》 bị Cố Vị kéo thành fans, giờ lót dép ngồi đây hóng show này của em bé, tập một tui đã xem rồi, đẹp quá trời quá đất, tui phát đin mất các chị ơi.
Lúc weibo này được đăng lên, Cố Vị đã bắt đầu lên đường đến địa điểm quay tập tiếp theo, thành điện ảnh thành phố D.
Tổ tiết mục chỉ cung cấp địa điểm cho khách mời, những cái khác thì chẳng tiết lộ gì hết.
Giang Tầm ở nơi khác, không thể cùng cậu bay đến thành phố D, cho nên cậu chỉ có thể chờ gặp anh ở trường quay.
Sáng sớm, các khách mời đã add nhau vào một group chat sôi nổi thảo luận.
[Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Sớm sớm sớm.
[Tiền]: Chào buổi sáng nha Cố Vị.
[Stone]: Em buồn quá mọi người ơi, ngày hôm qua bị Trì Vân Khai lôi kéo chơi game đến nửa đêm.
[Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Người đại diện mà biết sẽ mắng chết tụi anh cho xem.
[Stone]: Em không nói anh không nói, chị ấy làm sao mà biết được.
[ Bối Xác* ]: Tuổi trẻ đúng là tốt nhất, đợi đến khi ba mươi tuổi thì ra đây Bối Khả này dạy mấy người cách dưỡng sinh.
*Bối Xác trong Bối Xác Khả Khả đó, còn có nghĩa là Vỏ sò, tui cứ để tạm tên hán việt nhoaaa.
[Mười vạn vôn]: Tôi đang nghĩ xem lần này đạo diễn sẽ hố chúng ta kiểu gì.
[Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Đầu tiên em xin khẳng đỉnh là kinh phí không đủ.
[Yêu tui thì cho tui thu tiền]: A, em không muốn đoán chữ nữa.
[Tiền]: Tập trước hai người đoán chữ hài quá đi, làm sao đoán được hay vậy? Tui chắc chắn rằng hai người có chuyện bí mật, mấy thuyết âm mưu trên mạng nói tui tin lắm.
[Mười vạn vôn]: Chúng ta phải thương lượng trước, tập này tuyệt đối không để đạo diễn hố chúng ta.
[Tiền]: Đồng ý hai chân hai tay luôn, đạo diễn thử cho tui mặc đồ nữ nữa xem.
[Stone]: Đồng ý +1, tập trước tui phải chà rửa mâm, mấy blogger nói tui flop phải rửa mâm để mưu sinh, thế mà lại có người tin là thật, sau đó mẹ tui gọi điện cho tui nói, nhà ta có năm mẫu đất, cùng lắm thì bỏ chén cơm giới giải trí này về nhà trồng trọt, cũng không cần phải ra ngoài kia rửa mâm thuê, tui phải giải thích cho bà ấy cả đêm mới chịu tin tui.
[Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Ngọn nến.jpg
[Mười vạn vôn]: Ngọn nến.jpg
Mọi người thảo luận một hồi cũng không thảo luận được tin tức gì hữu dụng, cho nên đành phải chờ xem tổ tiết mục an bài thế nào, nhưng tóm lại thì mọi người đều thống nhất rằng lần này không thể để tổ tiết mục đào hố nữa.
Bởi vì không biết sẽ gặp được chuyện gì trong lúc ghi hình, Cố Vị quyết định nhắn riêng cho Giang Tầm.
[Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Giang Tầm, lát gặp nha!
[Chồng]: Thấy chồng em là phải xông tới ngay biết chưa.
[Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Không thành vấn đề!
Để cho tập này mang đậm không khí khủng bố nên show được quay vào buổi tối, Cố Vị dành cả buổi trưa trong phòng hoá trang nhìn nhân viên trang điểm lăn lộn với tóc tai và gương mặt cậu.
Đến chạng vạng, cuối cùng nhân viên trang điểm cũng hoàn thành công việc của mình.
Cố Vị sáng nay dậy sớm quá, bây giờ còn đang ngủ gà ngủ gật, mãi đến khi nhân viên trang điểm hô xong mới mơ màng mở mắt, nghe được tiếng của Mục Duyệt.
“Vị Vị, tạo hình cổ trang của em thế này quá đẹp rồi.” Mục Duyệt kinh ngạc.
“Khuôn mặt xinh đẹp, đường nét tinh xảo, đúng là khuôn mặt trời xinh có thể kiếm cơm mà, mặt mộc đã đẹp rồi, trang điểm lên lại càng kinh diễm.” Chuyên viên trang điểm cũng không ngừng khen ngợi, “Em giai à, sau này em có thể nhận vài vai diễn cổ trang đó.”
“Em ấy diễn cũng tốt lắm, mấy hôm trước còn được đạo diễn khen nữa.” Thân là trợ lý của Cố Vị, Mục Duyệt vui vẻ thật sự.
Cố Vị ngẩng đầu nhìn mình trong gương, thiếu niên trước mặt vừa có điểm xa lạ lại vừa quen thuộc, cậu mặc một bộ cổ trang xanh lam, bóc búi cao buộc đuôi ngựa thể hiện ra vẻ thiếu niên gọn gàng, trên trán dư một chút tóc mái nhẹ nhàng phiêu phiêu theo gió, đúng là rất đẹp mắt.
Nhiếp ảnh kéo cậu đến một bên chụp ảnh, để cậu ngồi trên cục đá, ngậm một cây cỏ nhìn lên không trung, dựa theo sắp xếp của tổ tiết mục, mỗi khách mời sau khi tạo hình xong sẽ up lên weibo.
Mục Duyệt tốt nghiệp bắt đầu chính thức công tác cũng được non nửa năm, ở trong giới gặp qua vô số gương mặt đẹp đẽ, tự nhận bản thân cũng có sức chống cự với cái đẹp, không nghĩ đến hôm nay lại như mấy nàng nhím nhỏ gào thét trong xúc động.
“Chị nghĩ em up tấm này đi, khẳng định fans của em sẽ vui phát khóc ấy.” Mục Duyệt chắc chắn nói.
“Thực sự đẹp như vậy sao?” Cố Vị không xác định.
“Đẹp.” Mục Duyệt nhịn không được gửi ảnh cho người đại diện, “Em vĩnh viễn không biết mình đẹp bao nhiêu đâu.”
Người đại diện thực trả lời rất nhanh: “Không tồi, về sau suy xét cho cậu ấy vài phim cổ trang.”
“Em trai, tiền đồ vô lượng.” Chuyên viên trang điểm cũng nói như vậy.
“Trời sắp tối rồi.” Đạo diễn bên kia bắt đầu ra thông báo, “Khách mời vui lòng nộp lại điện thoại di động, chú ý không được để khách mời lén giấu đồ gì, kinh phí chúng ta không đủ, không thể cung cấp đồ ăn, muốn ăn hãy tự mình tìm ở trên sân.”
Trương đạo ngồi trên xe nhận được ảnh tạo hình của khách mời, nhìn từng cái một, khi thì cười xấu xa, khi thì kinh hỉ, đến tấm cuối cùng thì không ngừng cảm khái: “Cố Vị thật là bị bỏ phí rồi.”
“Sao lại nghĩ thế?” Mấy người trong tổ đạo diễn nghe ông nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi.
Trương đạo chỉ vào ảnh chụp nói: “《Cùng nhau lưu lạc》không khai quật được giá trị của cậu ấy, chỉ có thể đi theo hướng hắc hồng, nhưng tôi thì có thể, chờ xem, trong tập này cư dân mạng sẽ được thấy một Cố Vị hoàn toàn khác.”
“Đưa điện thoại cho tôi.” Nhân viên công tác hỏi Cố Vị, “Không giấu thứ gì chứ.”
Cố Vị lắc đầu: “Không có, tuyệt đối không có.”
Nhân viên công tác không nghi ngờ gì cậu, để Cố Vị và người quay phim xuống xe.
Trời sầm tối, đèn trong cung bắt đầu sáng lên, thực nhanh trên con đường này chỉ còn lại cậu và hai người quay phim.
Thân phận lần này của cậu là một tiểu thiếu gia nhà đại thần nào đó trong triều, mọi người đồn rằng gần đây cứ mỗi lần vào đêm khuya, hoàng cung sẽ biến thành một trạng thái khác, cậu quyết định đến đây điều tra chân tướng.
Tiểu thiếu gia không biết trời cao đất dày, tới đến bờ tường ngoài hoàng cung thì không biết phải đi thế nào nữa.
“Hai người có biết đường không ạ?” Cố Vị thử giao lưu cùng với hai người quay phim, nhìn xung quanh chỉ thấy tường là tường, trên đường vắng tanh, lại còn im lặng không tiếng động, thật đúng là khiếp quá.
Người quay phim 1: “…”
Người quay phim 2: “…”
Im lặng là vàng.
“Hai người Giang Tầm ở đâu không?” Cố Vị nói nhỏ hơn, “Hoặc là Thạch Hân Ngôn cũng được.”
Tiếp tục im lặng.
Hai người đều mặc cả cây đen, gần như là hoà làm một với bóng đêm, Cố Vị tự nhiêm cảm giác trên đường này chỉ có một mình mình.
Cậu chỉ có thể lang thang không có mục tiêu, mãi đến khi cậu nghe thấy một tiếng nhỏ nhỏ hình như là tiếng chuông.
Một đội người mặc đồ trắng bay bay đi đến chỗ cậu, người cầm đầu còn cầm một cái chuông bạc.
Cố Vị: “…”
Rõ ràng biết đây là manh mối, cậu vẫn muốn chạy trước, đạo diễn tìm nhiều diễn viên quần chúng như vậy bảo sao lần nào cũng nói không đủ kinh phí.
Nghĩ nghĩ, cậu quyết định đuổi theo mấy diễn viên quần chúng kia, hy vọng có thể tìm được manh mối tiến cung.
Nhưng mà mấy người này cũng cứ lang thang không mục đích, một lần lại một lần, đến khi lần thứ ba nhìn thấy cái đèn lồng đỏ nào đó, Cố Vị rốt cuộc phát hiện có gì không đúng rồi.
Cố Vị: “…”
Cậu đi vòng quanh chỗ này ba vòng rồi.
Hiện tại nhớ tới, hình như mỗi lần ngang qua một chỗ thì tiếng chuông sẽ kêu lên, nơi ấy hẳn là cửa vào rồi.
“Cuối cùng cậu ấy cũng phát hiện rồi.” Trương đạo ngồi trong phòng điều khiển đỡ trán, “Diễn viên quần chúng này, đi thêm vòng nào là phải thêm tiền vòng đó.”
Vòng ba vòng cung tường, mấy diễn viên quần chúng cũng lộ ra biểu tình mệt mỏi rồi.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Cố Vị vội vàng xin lỗi, “Vất vả rồi.”
Diễn viên quần chúng cầm đầu đưa cái chuông bạc trong tay cho Cố Vị, nói nốt câu thoại của mình: “Đi thôi, đi mang nàng về nhà.”
“Mang ai? Muốn mang ai về nhà?” Cố Vị muốn hỏi thêm manh mối khác, các diễn viên quần chúng đã lảo đảo mà đi xa.
Cậu đứng trước cửa, đại môn đỏ thắm theo tiếng mà mở ra, Cố Vị nghe từ xa vọng lại có tiếng hét thảm, hình là giọng của Thạch Hân Ngôn.
Giang Tầm còn không biết ở nơi nào, Cố Vị quyết định đi theo phương hướng của tiếng hét kia xem.
Trong cung có thị vệ gác cổng, Cố Vị thử hỏi đường, thủ vệ không có phản ứng, nhưng lại có một ống thẻ để cậu rút thăm.
“Đây là cái gì?” Cố Vị lo lắng lại là đạo diễn đào hố.
“Con đường phía trước cứ từ từ, thiếu gia cần có tọa kỵ.” Thủ vệ nói.
“Oa, có phương tiện giao thông sao!!!” Cố Vị vui vẻ, “Có thể cho một con ngựa sao?”
Mặc kệ có thể ngựa hay không, thiếu niên cổ trang cưỡi ngựa, nghĩ thôi cũng thấy đẹp rồi.
“Rút thăm trước.” Thủ vệ không dao động, “Có ngựa, còn có lừa, xem vận khí.”
Cố Vị rút ra một quẻ, đưa cho thủ vệ đọc…
“Mang toạ kỵ của thiếu gia lại đây.” Thủ vệ 1 phân phó.
Thủ vệ 2: “Được.”
Năm phút sau ——
Cố Vị trợn mắt nhìn.
Cố Vị quay đầu chạy vội.
Đằng sau là hai người quay phim đuổi theo.
Sau lưng hai người quay phim là hai thủ vệ, trong tay họ dắt một thứ, là một con lạc đà.
“Tui không muốn.” Cố Vị kháng nghị.
“Không dắt thì được tính là nhiệm vụ thất bại.” Đạo diễn nói trong tai nghe Cố Vị, “Nhiệm vụ thất bại lập tức rời khỏi trường quay.”
Cố Vị: “Chú cố ý đi.”
Lui không thể lui, Giang Tầm còn đang chờ cậu mà.
Hai người vất vả lắm mới đứng chung khung hình, Cố Vị làm sao mà buông tha cơ hội này được.
Cố Vị không có biện pháp, đành phải dắt con lạc đà từ tay của thủ vệ, cũng không biết đạo diễn kiếm đâu được con lạc đà này, trọng lượng của nó rõ ràng vượt qua trọng lượng của một con lạc đà bình thường, trong miệng còn đang nhai cái gì đó, ánh mắt mười phần khinh thường, cứ thế mà kéo chậm tiến độ Cố Vị.
“Đạo diễn Trương, không nghĩ chú còn có thể nghĩ ra cái này để hố người.” Cố Vị không chỉ không có phương tiện di chuyển, còn phải dắt theo con lạc đà này, không những không dám cưỡi, còn nơm nớp lo sợ nó sẽ phun nước miếng.
“Mày đi hai bước.” Cố Vị nắm dây thừng thúc giục, “Mày đi hai bước được không, cầu xin đó.”
Khó khăn lắm mới đi được chừng trăm bước, cậu cách tiếng hét của Thạch Hân Ngôn càng ngày càng gần, xem ra tiết mục tổ cũng đang để khách mời ở gần nhau, Cố Vị đứng im tại chỗ chờ Thạch Hân Ngôn lại đây.
Một phút sau, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, cuối con đường xuất hiện Thạch Hân Ngôn đang bị một đám NPC nữ quỷ đuổi theo.
Cố Vị: “…”
Thành viên phụ trách đi show của T.ATW mặc bộ đồ thái giám, chạy như điên đến chỗ cậu.
“A a a a Cố Vị!” Thạch Hân Ngôn mới vừa tiến sân đã bị mấy diễn viên sắm vai quần chúng sắm vai nữ quỷ đuổi chạy mười con phố, bây giờ cuối cùng cũng thấy được người bình thường.
“Ai, Thạch công công…” Cố Vị ngăn trở, “Cẩn thận…”
Thạch Hân Ngôn: “A?”
Bởi vì Thạch Hân Ngôn chạy đến quá nhanh, chạm ngay đến ngài lạc đà đang khó ở bên cạnh Cố Vị, cho nên ——
Cố Vị nhìn ngài lạc đà đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn hai người họ: “he~tui!”
Thạch Hân Ngôn cho rằng mình vừa thoát hiểm lại bị lạc đà phun cho đầy người toàn là nước miếng.
“Đây là thứ gì?” Thạch Hân Ngôn khó có thể tin mà nhìn ánh mắt khinh miệt từ động vật kia.
“Thần thú…” Cố Vị nói, “Nếu không anh thử dắt một lát xem ha?”
“Vẫn là bị đạo diễn hố cho một trận.” Thạch Hân Ngôn và lạc đà trừng mắt lườm nhau.
Đổi lại mấy ma nữ đuổi theo Thạch Hân Ngôn kia khi thấy chuông bạc trên tay Cố thì vội vàng chạy đi biến mất không thấy.
“Cái chuông bạc này xem ra là đạo cụ quan trọng rồi.” Thạch Hân Ngôn nói, “Vấn đề là những người khác đang ở đâu.”
“Nếu không chúng ta thử gọi vài tiếng xem?” Cố Vị đề nghị.
“Có thể, vừa đi vừa gọi.” Thạch Hân Ngôn thanh thanh giọng nói, hét lên với trời đêm, “Có ai không???”
Cố Vị: “Có ai quanh đây không?”
Không ai, chung quanh vẫn yên tĩnh, gọi hay không thì cũng như nhau.
Hai người dắt lạc đà, vừa đi vừa gọi, mãi không có ai trả lời, tiếng hét của hai người dần nhỏ xuống, cuối cùng lại chọn cách hét khác.
Thạch Hân Ngôn: “Cố Vị chơi game vô cùng gà!!!”
Cố Vị: “Thạch Hân Ngôn bán đồng đội!!!”
Mấy người quay phim cũng không lên tiếng, xung quanh yên tĩnh khiến lá gan hai người càng to hơn, sau khi tự phốt nhau thì cũng tiện thể cue thêm người khác.
Thạch Hân Ngôn: “Trì Vân Khai vô cùng ngốc!!!”
Cố Vị: “Đạo diễn Trương vô cùng hố!!”
Thạch Hân Ngôn: “Phó Chỉ thích nghe nhạc sàn!!”
Cố Vị: “Lạc Thần Hiên ăn vụng đồ ăn vặt của tui!”
Hai người dần dần tìm được lạc thú trong trò này.
Thạch Hân Ngôn đột nhiên lại cảm khái: “A, tập trước bắt anh rửa nhiều mâm như vậy, thật quá đáng…”
Nói đến mâm, Cố Vị lại nghĩ tới tập trước, nghĩ đến Giang Tầm, nghĩ đến chuyện Giang Tầm muốn cậu hôn chỗ nào đó.
Cố Vị đầu óc nóng lên, buột miệng thốt ra: “Giang Tầm Đại Lưu Manh!!!”
Giọng nói trong bóng đêm yên tĩnh truyền xa thật xa.
Ở một nơi xa nào đó, Giang Tầm mới vừa đoạt được một con ngựa từ tổ đạo diễn đã nghe được giọng nói của bạn nhỏ nhà mình.
Giang Tầm: “…”
Cố Vị không biết đã trải qua cái gì, gọi còn rất là phấn khởi.
Gọi lung tung đến khiển trách đồng đội, khiển trách đạo diễn Trương, cuối cùng lại nói chính anh luôn.
“Anh lưu manh?” Giang Tầm lẩm bẩm, “Vậy em phải trải nghiệm thêm rồi.”
Một khi đã như vậy, về sau phải thêm nhiều lần nữa thôi..