Edit & Beta: NiMi
“Đi đây, có gì tao sẽ gọi cho mày để xếp thời gian tư vấn cho cậu ấy.” Sở Diệc kéo cửa ra thấy Cố Vị đang lúng túng bên ngoài, nhướn mày nhìn Giang Tầm nói, “Mày nói lung tung thì tự chịu trách nhiệm đi.”
Cố Vị vốn muốn chạy thì bị kéo ra, Sở Diệc đứng cạnh cửa ôn hoà cười với cậu: “Cố Vị, cậu phải tin tưởng bản thân mình, cậu có năng lực tự chữa lành, chờ tìm được vấn đề gốc rễ của cậu thì cậu sẽ khá hơn thôi.”
Cố Vị: “Em sẽ làm được ạ.”
Vì chính mình, cũng vì Giang Tầm.
“Đi thôi, chúng ta cũng về nhà.” Giang Tầm dắt Cố Vị ra hầm gửi xe, “Trời đã tối rồi, không thể để em trễ giờ phát sóng trực tiếp.”
Cố Vị bây giờ mới hiểu được Giang Tầm đưa cậu về câu lạc bộ là muốn cậu tiếp thu trị liệu của Sở Diệc, tính ra mọi thứ không hề giống cậu nghĩ, Sở Diệc không hề hỏi những ký ức cậu không muốn nhớ lại mà chỉ hàn huyên tâm sự những đề tài nhẹ nhàng, cho cậu thực hiện những bài kiểm tra đơn giản.
Chỉ vài nét bút ít ỏi, đối thoại đơn giản mà dường như đã mở ra một lỗ hổng trong nội tâm đã phong bế lâu năm của cậu.
“Vừa rồi em nghe được sao?” Giang Tầm hỏi, “Lời anh nói.”
Cố Vị lấy lại tinh thần: “Em nên nói gì bây giờ?”
Trước đó vừa được giáo huấn trên xe một lần, cho nên cậu không dám nói có nghe thấy, cũng không dám nói không nghe thấy.
“Tùy em.” Giang Tầm nói, “Với anh mà nói thì đều không ảnh hưởng gì.”
Cố Vị: “…”
“Em không dễ khóc như vậy đâu.” Cố Vị nghiêm túc mà nói, “Lần đó em cũng không khóc.”
Giang Tầm hiếm thấy không trêu ghẹo lại cậu, chỉ mở cửa xe: “Lên xe đi.”
Trong bóng đêm, Giang Tầm lái xe ra khỏi câu lạc bộ chạy về phía ngoại ô thành phố.
Trước kia em ở đâu?” Giang Tầm vừa lái xe vừa hỏi Cố Vị.
Cố Vị suy nghĩ một chút, nói một địa danh tương đối hẻo lánh: “Cố Thải và Lăng Ức Huyên ly hôn từ lúc em còn rất nhỏ.”
Đây là lần đầu tiên Giang Tầm nghe thấy tên Lăng Ức Huyên từ miệng Cố Vị, lại không cảm thấy xa lạ, Lăng Ức Huyên hai mươi năm trước là một diễn viên kiêm biên đạo có chút danh tiếng ở thành phố H, sau khả năng diễn xuất không cao, danh khí cũng phai nhạt, mấy năm trước hình như còn tái giá.
Giang Tầm đối với cái tên Lăng Ức Huyên chỉ có chút hiểu biết như vậy.
Như vậy xem ra bản lĩnh vũ đạo của Cố Vị có liên quan đến mẹ em ấy, Giang Ảnh cũng từng nói qua Cố Vị đạt đến trình độ chuyên nghiệp trong vũ đạo.
“Em và mẹ sống cùng nhau sao?” Giang Tầm hỏi.
Cố Vị gật đầu: “Mãi cho đến khi em lên cấp hai, em mới biết em còn có một người ba là biên kịch, khi đó mẹ em cũng đi với người khác rồi, không ai muốn nuôi em hết, lúc ấy Cố Thải xuất hiện, hỏi em có muốn cùng ông tới thành phố H không, lần đầu gặp ông ấy, em còn tưởng ông ấy là kẻ lừa đảo.”
Lúc cậu nói mấy câu này thì ngữ điệu như đang nói đùa, nhưng Giang Tầm nhìn sang, trên mặt cậu không có một chút ý cười nào.
“Em và Cố Thải ở với nhau sao?” Theo Giang Tầm biết, Cố Thải rất bận.
“Không có, em trọ ở trường.” Cố Vị từ sau khi chuyển về đây vẫn luôn ở ký túc xá trường, đến năm thứ hai trung học thì cậu gặp chút vấn đề về cảm xúc nên phải ở viện một thời gian, sau đó thì ở ký túc xá công ty.
Từ trước đến nay, không có nơi nào gọi là “nhà” để cậu trở về.
“Vậy bây giờ em có rồi, anh thích em, nhà của anh cũng là nhà của em.” Giang Tầm nói: “Trong nhà có chìa khoá cho em, khi nào em không muốn ở ký túc xá thì có thể trở về.”
Giang Tầm dừng xe, xuống xe đi sang bên kia mở cửa xe cho Cố Vị, thấy Cố Vị tháo dây an toàn thì đưa tay ra trước mặt cậu: “Xuống xe đi, về đến nhà rồi.”
Đây là biệt thự nhỏ của Giang Tầm ở vùng ngoại ô thành phố H, bình thường anh bận rộn huấn luyện nên không ở đây, nhà cửa đều thuê người đến quét tước.
Giang Tầm vừa mở cửa ra, bên trong đã truyền đến mấy tiếng gâu gâu.
“Đừng dọa người khác.” Giang Tầm vội vàng ôm bé corgi đi, bình thường anh không hay về nhưng nó vẫn luôn thân thiết với anh.
“Corgi?” Cố Vị thấy Corgi thì vui vẻ, “Anh nuôi chó ạ! Để em ôm một cái đi.
“Không sợ sao?” Giang Tầm đưa nó qua cho Cố Vị ôm.
“Em xem qua mấy scandal của em à?” Cố Vị xoa xoa cục đào bông trên mông Corgi, “Lần đó phỏng vấn em nói không được rõ lắm, thực ra không phải em không thích chó, chỉ là không thích con chó săn lông vàng ba em nuôi, em hơi sợ nó.”
“Nó tên là gì thế?” Con cún này không hung dữ chút nào, Cố Vị rất thích nó.
“Tiếng Trung tên là Giang Cát Tường, tiếng Anh tên là MVP.” Giang Tầm nói.
“Em nghĩ mấy người quán quân thế giới như anh không mê tín chứ.” Cố Vị bị tên này chọc cười.
“Quán quân thế giới cũng là người, ai không muốn thắng.” Giang Tầm kéo Cố Vị từ dưới đất lên, “Đừng ngồi dưới đất, sàn nhà lạnh.”
Cố Vị ngồi trên sô pha phòng khách nhà Giang Tầm chơi với Giang Cát Tường chơi, Giang Tầm đã sớm cho người chuẩn bị xong cơm chiều.
Cố Vị: “…”
“Há miệng.” Giang Tầm gắp cho cậu một đũa đồ ăn.
Cố Vị: “Rau chân vịt không ăn.”
Cố Vị: “Măng không ăn.”
Cố Vị: “Giao bạch không ăn.”
Giang Tầm đặt đũa xuống cạch một tiếng, xoa tay: “Cố Vị Vị, em muốn khóc có phải không?”
“Không muốn.” Cố Vị cầm lấy chiếc đũa, ngoan ngoãn ăn.
Sau khi cậu quay xong 《Sáng tỏ như trăng》, Giang Tầm và người đại diện đã đạt được một nhất trí kỳ tích, đó là cho cậu ăn uống đúng theo thực đơn.
“Uống nước nho nha?” Sau khi ăn xong, Giang Tầm cầm ly nước trái cây hỏi Cố Vị.
Cố Vị trả lời không suy nghĩ: “Được nha.”
Giang Tầm nhìn cậu thật lâu, sau đó ấn người trên ghế cúi xuống hôn thật sâu.
Cố Vị: “…”
Cậu đâu có muốn uống như vậy đâu!
Giang Tầm hôn không hề nhẹ nhàng, cằm Cố Vị bị nắm lấy bị động thừa nhận nụ hôn chưa báo trước này, đến khi cậu nếm được vị ngọt của nho thì áo cũng bị vén lên, nước nho chưa kịp nuốt xuống tràn ra chảy xuống từ khoé môi cậu, màu đỏ nhạt lưu lại một phần trên má cậu như ấn ký, một phần chảy xuống cổ thấm ướt miếng băng cá nhân.
Cố Vị đẩy Giang Tầm ra, tựa lưng vào ghế ngồi nhẹ nhàng thở dốc, Giang Tầm cầm khăn lông ướt lau phần nước nho tràn ra cho cậu, đến chỗ dán băng keo kia thì nhẹ nhàng gỡ nó xuống.
“Anh quên em còn phải phát sóng trực tiếp à…” Cố Vị hữu khí vô lực nói.
“Quên không được.” Giang Tầm nắm băng cá nhân trong tay: “Em đi rửa mặt đi, lát anh đưa em một cái khác.”
Lúc Cố Vị đi từ toilet ra, trên tóc còn dính ít bọt nước, nhìn khuôn mặt bỏ bừng trong gương thì liền nán lại rửa mặt thêm mấy lần nữa.
Thời gian phát sóng trực tiếp tới gần, người đại diện bắt đầu gọi điện thúc giục cậu.
“《Trốn thoát》tập hai mới chiếu xong, fans CP tăng vọt, em và Giang Tầm còn chưa đính hôn, sau này không biết có thể xảy ra biến cố gì hay không, cho nên lúc phát sóng không thể đề cập tới Giang Tầm, biết không?” Người đại diện tận lực khuyên bảo.
“Vâng ạ.” Cố Vị nghe lời.
“Sau này cũng sẽ không có biến cố gì.” Giang Tầm đứng ở phía sau Cố Vị, xé một miếng băng cá nhân giúp Cố Vị che đi dấu hôn trên cổ.
Người đại diện học được cách tai không nghe tâm không phiền, tiếp tục khuyên nhủ Cố Vị: “Cho dù thế nào, một chữ liên quan đến Giang Tầm cũng không thể nói, nếu gặp vấn đề cùng loại cũng coi như không thấy, có biết không?”
“Em biết rồi ạ.” Cố Vị nói.
Buổi tối 9 giờ, Cố Vị đúng giờ online phát sóng trực tiếp trên Weibo, nhóm Nhím nhỏ chờ cả buổi tối bắt đầu ồ ạt lao vào phòng phát sóng trực tiếp.
[ Chào buổi tối Vị Vị ~]
[ Vị Vị ơi lâu rồi không thấy anh, anh bận lắm sao?]
[ A a a, Cố Vị chị yêu em! ]
[ Quay phim vất vả rồi, ngoại trừ lần ghi hình gameshow kia thì không thấy em đâu hết]
Cố Vị chào hỏi nhóm Nhím nhỏ trong phòng: “Chào mọi người buổi tối tốt lành, tui cũng rất nhớ mọi người, gần đây công việc bận rộn quá, phim đã quay xong rồi, chắc là năm sau sẽ phát sóng.
Hy vọng lúc đó tui sẽ không làm mọi người thất vọng.”
“Bận chút cũng không, tui vẫn rất khoẻ, không bận thì flop đó…”
“Mọi người đừng tiêu nhiều tiền hỗ trợ cho tui quá nha, tui sẽ cố gắng hơn nữa.”
Đây không phải lần đầu tiên cậu phát sóng trực tiếp, chuyện gì nên hay không nên nói cậu hiểu rõ, cho nên cậu sẽ chọn vào vấn đề đơn giản để trả lời trước.
[ Em trai đang ở ký túc T.ATW sao, cảm giác không giống lắm]
Cố Vị: “Đúng là đang không ở ký túc xá.”
[ Oa, ở nhà của mình sao, mọi lần thấy em livestream đều là ở ký túc, lần này lại không giống lắm.
]
Cố Vị: “Không phải nhà tui, là nhà một người bạn.”
[ Oa, bạn? Bạn nào? Là người bạn quan hệ rất tốt kia sao?]
[ Bạn sao, bạn? ]
Cố Vị nhớ lời người đại diện nói, cuối cùng vẫn ngậm miệng không đề cập tới Giang Tầm.
[ Cổ Vị Vị bị thương sao, băng keo cá nhân đáng yêu quá ]
[ Băng keo cá nhân Pikachu, quá đáng yêu đi! ]
Pikachu?
Cố Vị bây giờ mới phát hiện, Giang Tầm đổi băng keo cá nhân cho cậu, là băng cá nhân ánh vàng rực rỡ, mặt trên in hình Pikachu siêu đáng yêu.
Cố Vị: “…”
[ Vị Vị bị sao vậy, buổi chiều lúc phỏng vấn em còn không bị sao, sao mới qua có mấy giờ mà đã thành thế này]
“Không sao…” Cố Vị nói, “Tự em không cẩn thận cào trúng.”
Cậu quay sang nhìn Giang Tầm bên cạnh, đầu sỏ gây tội đang ngồi đọc sách, điện thoại bỏ bên phòng bên cạnh để sạc pin, thấy cậu quay sang thì dùng khẩu hình nói cậu cứ quay cho tốt đi anh sẽ không quấy rầy.
[ Đau lòng em giai! ]
[ Vị Vị tự cào sao? ]
[ A a a a a a a, sao lại đổi thành thế này, cái buổi chiều không giống thế này mà ]
[Lầu trên là Búp bê cầu nắng đúng không, chị gái biết gì đó rồi à? ]
[ Tui cái gì cũng không biết.
]
“Muốn hỏi chuyện phim mới không?” Cố Vị đang chột dạ muốn bỏ qua đề tài kia.
[Phim mới ra tụi em rất định sẽ ủng hộ, Vị Vị cứ yên tâm.
]
[ Phim mới phải ủng hộ, toàn bộ hậu viện hội xông lên]
@T.ATW- Thạch Hân Ngôn, @T.ATW- Lạc Thần Hiên, @T.ATW- Phó Chỉ, @T.ATW- Trì Vân Khai tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.
Bình luận nháy mắt tăng vọt lên.
[ A a a a a a a đây đều là chính chủ sao? ]
[Toàn bộ thành T.ATW đều ở đây??? ]
[ Trời ạ, phúc lợi fans này quá tuyệt vời đi.
]
[ Cố Vị đúng là cục cưng của cả nhóm mà.
]
Cố Vị: “Các anh vào làm gì thế?”
@T.ATW- Phó Chỉ: Đến nhìn xem dancer nhà chúng ta đi đâu đêm không về ngủ.
@T.ATW- Trì Vân Khai: Mọi người đâu rồi, bọn tui đến chung vui nè.
@T.ATW- Thạch Hân Ngôn: Mọi người khiêm tốn một chút, người đại diện chỉ cho phép bọn tui vào góp vui một chút thôi.
@T.ATW- Lạc Thần Hiên: Chị Triệu có đang xem không, yên tâm bọn em chỉ đến góp vui thôi, sẽ không nói lung tung.
Ngay lập tức, bình luận dần khiêm tốn hơn một chút.
@ Giang Ảnh KANI tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.
Bình luận ——
[??? ]
[ Ai đây? ]
[ Là Giang Ảnh mà chúng ta vẫn quen sao? ]
[ Đối thủ? ]
[ Bùng nổ bùng nổ.
]
Cố Vị: “?”
Cố Vị: “Người thật hả?”
@ Giang Ảnh KANI: Người thật, cam đoan không giả.
@ Giang Ảnh KANI: Anh tui đang ở bên cạnh cậu sao, nói với anh ấy mau nghe điện thoại của mẹ đi.
Cố Vị: “…”
——————————.