Memento

Chẳng mấy chốc ngày xuân trở nên ấm áp, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ở chung phòng đã năm tháng rồi, từ lúc trí nhớ của Triển Chiêu bắt đầu dài hơn, oán niệm của Bạch Ngọc Đường càng ngày càng sâu.

Sau khi tan tầm trở lại Memento, một đám người lại vây quanh bàn nói chuyện phiếm, Trí Hóa thấy Bạch Ngọc Đường tiến vào, cười quỷ dị. Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu, khác với bình thường, Triển Chiêu cúi đầu không cùng anh chào hỏi, hai tai hồng hồng.

“Miêu Nhi, sao vậy?” Bạch Ngọc Đường ngồi ở bên người Triển Chiêu, tay tự nhiên khoác lên vai Triển Chiêu. Hiện tại quan hệ của anh cùng Triển Chiêu đã rất rõ ràng, trí nhớ của Triển Chiêu về anh cũng càng ngày càng nhiều.

Trí Hóa khi vừa mới bắt đầu trị liệu cho Triển Chiêu, phát hiện chuyện Triển Chiêu có thể nhớ đều có liên quan với Bạch Ngọc Đường, kinh ngạc sâu sắc một phen. Hiện tại Triển Chiêu cơ hồ có thể nhớ lại những chuyện Bạch Ngọc Đường làm gần một tháng, nhưng với những chuyện khác thì nói quên liền quên. Điều này khiến Bạch Ngọc Đường đắc ý rất lâu.

Triển Chiêu hôm nay lại có chút là lạ, lấy tay đẩy cánh tay của anh ra, thấp giọng nói: “Các cậu nói chuyện, tôi qua quầy bar pha rượu!”

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng dáng Triển Chiêu cơ hồ có thể nói là bỏ chạy, quay đầu lại mặt lạnh hỏi Trí Hóa: “Các cậu lại bắt nạt cậu ấy hả?”

Trí Hóa một chút cũng không sợ, cười hì hì nói: “Nhìn không đoán ra ha, Bạch lão ngũ, cậu vẫn là một quân tử!”

Liễu Thanh cười: “Đâu chỉ quân tử, quả thực chính là Liễu Hạ Huệ á!”

“Các cậu…” Bạch Ngọc Đường đã minh bạch, bọn họ mới vừa rồi có thể là đang nói những lời này với Triển Chiêu: “Các cậu ít nói bừa! Miêu Nhi không nhớ được nhiều lắm, tôi…” Bạch Ngũ gia da mặt vốn dày đỏ mặt “Tôi không thể lợi dụng người ta lúc khó khăn!”

Lúc này ngay cả Đinh Triệu Lan cũng nở nụ cười: “Vậy cậu bảo vệ Triển Chiêu cũng quá tốt rồi, vừa rồi Trí Hóa hỏi các cậu đã hôn chưa, Triển Chiêu liền đỏ mặt!”

Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Bọn họ đã hôn rồi, em từng thấy, có thể Chiêu ca đã quên!”

Trí Hóa đến đây hứng thú: “Lúc nào? Làm sao cô thấy được?”

Đinh Nguyệt Hoa đỏ mặt: “Chính là… khi năm mới theo Chiêu ca về thăm nhà! Em ở cửa phòng Chiêu ca thấy…”

“Đinh Nguyệt Hoa!” Bạch Ngọc Đường lúng túng: “Cô rình trộm!”

“Nào có?” Đinh Nguyệt Hoa bất lực: “Các anh không đóng cửa!”

Người xung quanh cười ầm, Đinh Triệu Huệ nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, miễn cưỡng cười cười, quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu, lại thấy ánh mắt anh thường nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, không khỏi nhẹ hít một hơi.

Thời tiết vào tháng năm ôn hoà, buôn bán của Memento càng ngày càng tốt, đóng cửa càng ngày càng muộn, hôm nay đóng cửa thì đã một giờ hơn, Triển Chiêu ngáp dài đóng kỹ cửa quán bar, Bạch Ngọc Đường không yên lòng dọn xong ly rượu ở quầy: “Miêu Nhi, ngủ sớm chút đi!”

Triển Chiêu gật đầu: “Ừm, cậu đi trước tắm rửa đi, tôi một lát nữa vào!”

Từ khi bị đám chết tiệt kia trêu đùa, Triển Chiêu luôn vô tình cố ý trốn tránh Bạch Ngọc Đường, buổi tối cũng luôn chờ Bạch Ngọc Đường ngủ rồi mới vào nhà vội vàng tắm rửa, vội vàng nằm xuống.

Bạch Ngọc Đường hôm nay quyết tâm cùng Triển Chiêu trở về phòng: “Đi mau, không có gì để dọn dẹp, hôm nay cậu tắm trước!” Nói xong qua kéo Triển Chiêu vào cửa nhỏ.

Giờ phút này Bạch Ngọc Đường có chút kích động, lâu lắm không cùng Triển Chiêu tiếp xúc thân mật qua, ngay cả hôn cũng không có, lại mỗi ngày đều ngủ cùng phòng với anh, nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của người kia, dày vò như vậy khiến Bạch Ngọc Đường phong cách trước sau tao nhã như một không kềm chế được tựa hồ sinh hư hỏng rồi.

“Ít nhất cũng phải hôn hôn ôm ôm, hạ hỏa, bằng không thật là nghẹn chết!” Bạch Ngọc Đường thừa dịp Triển Chiêu đi tắm, nói với mình như vậy. Sau đó lại buồn bực, Triển Chiêu này tính lãnh đạm hay là tiên thật vậy? Mình và cậu ấy ngủ chung phòng đã gần nửa năm, từ đó chưa từng thấy người kia tự mình giải quyết qua, chẳng lẽ… cũng giống mình, lúc tắm thì ở trong đó giải quyết?

Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng thấy có lý, ánh mắt liếc về phía phòng tắm, trong lòng nghĩ Miêu Nhi nằm ở bên bồn tắm lớn vẻ mặt ửng đỏ, cảm giác mũi ngứa, mẹ kiếp, sẽ không phải nghĩ một chút liền chảy máu mũi đi! Sau đó Bạch Ngọc Đường vội vàng ngẩng đầu lên, lấy tay sờ sờ mũi.

Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Triển Chiêu mặc áo tắm màu trắng mấy ngày hôm trước Bạch Ngọc Đường mua cùng một loại cho hai người đi ra: “Cậu làm sao vậy?” Không hiểu gì nhìn Bạch Ngọc Đường vẫn đang ngắm trần nhà.

“À, không có việc gì, tôi đi tắm!” Bạch Ngọc Đường dùng một tay giữ mũi nói.

Triển Chiêu vội vàng đến gần anh: “Cậu giữ mũi làm gì? Chảy máu mũi?”

Bạch Ngọc Đường ừ một tiếng, buông tay ra muốn để Triển Chiêu thấy rõ ràng.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua, vẻ mặt nghi hoặc: “Không có mà!”

Bạch Ngọc Đường lấy tay sờ sờ, thật sự không chảy máu mũi, có chút xấu hổ, vội vàng đi đến phòng tắm. Hôm nay tắm có chút qua loa, rất nhanh đã ra, thấy Triển Chiêu dựa ngồi ở đầu giường xem TV, còn mặc áo ngủ, chăn đắp đến bụng, hình ảnh trong TV là một người nguyên cứu đầu đã hói giảng giải “Hồng Lâu Mộng”.

Bạch Ngọc Đường vẫn không có nhiều hứng thú với những thứ này, huống hồ hiện tại một lòng muốn từ trên người Triển Chiêu tìm được an ủi. Rót một cốc nước bày đặt làm cớ: “Miêu Nhi, uống nước!” Không cho kháng cự đến gần Triển Chiêu.

Triển Chiêu giờ phút này đang xem đến xuất thần, không chút nghĩ ngợi vươn tay nhận nước, Bạch Ngọc Đường thuận lợi đi đến bên giường Triển Chiêu, thấy Triển Chiêu một tay cầm cốc nước, mắt còn nhìn TV, không có ý uống nước.

“Cậu không muốn uống nước?” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ cốc nước.

Triển Chiêu trôi chảy trả lời: “Không quá khát!”

Bạch Ngọc Đường cầm cốc nước uống ngay một hơi thật lớn, môi mỏng chuẩn xác dán lên môi màu nước của Triển Chiêu, Triển Chiêu sửng sốt, cảm giác dòng nước ấm áp tiến vào trong miệng mình, chỉ có thể trước nuốt nước xuống rồi nói sau, thế nhưng Bạch Ngọc Đường không định cho anh cơ hội nói chuyện, tiện tay đem cốc nước đặt xuống, môi lại không rời khỏi môi Triển Chiêu, vươn đầu lưỡi ở ngoài môi mềm của anh liếm liếm, đầu lưỡi đẩy đẩy trên khớp hàm chống cự của Triển Chiêu, Triển Chiêu thuận theo động tác của Bạch Ngọc Đường, môi không tự giác hé mở, lập tức bị mềm mại nồng nhiệt xâm nhập, đảo qua khắp ngõ ngách khoang miệng. Cảm giác tê dại như điện giật từ khoang miệng tràn ngập vào tim, khiến Triển Chiêu không khỏi phát ra thanh âm trầm thấp, thân thể từ từ trượt, hai tay Bạch Ngọc Đường giữ hai bên đầu Triển Chiêu, thoáng rời đi một chút, vừa lòng thưởng thức hai gò má ửng đỏ của Triển Chiêu, lại hôn ở khóe miệng anh rồi chạy xuống, dọc theo chiếc cằm thon thon, há mồm ngậm hầu kết trượt lên xuống, cổ họng Triển Chiêu tràn ra một tiếng ngâm khẽ, theo cổ xuống dưới, tại xương quai xanh lưu luyến, gặm cắn một cái lại một cái, bớt hồng in trên da thịt trắng nõn mang theo cám dỗ cực điểm, thẳng đến khi Bạch Ngọc Đường ngậm hạt đậu đỏ trước ngực Triển Chiêu, Triển Chiêu bỗng hừ nhẹ một tiếng, lấy tay đẩy vai Bạch Ngọc Đường ra, thanh âm không ôn nhuận như bình thường, mà mang theo khàn khàn: “Ngọc Đường, đừng!” Bạch Ngọc Đường hiện tại tên đã lên dây, làm sao lại nghe theo, chính là một mực gặm cắn mút hút, Triển Chiêu “hư” một tiếng, lực trên tay gia tăng, thân thể liền trượt, xoay người đã đứng ở bên giường, Bạch Ngọc Đường nhào phải không khí, nghi hoặc ngẩng đầu, trong mắt chậm rãi tia thất vọng: “Miêu Nhi… Cậu, không muốn?”

Triển Chiêu trên mặt lộ ra áy náy: “Ngọc Đường, tôi… tôi là đàn ông!”

“Tôi biết!” Bạch Ngọc Đường có chút nóng nảy: “Tôi sớm biết, người mù cũng nhìn ra được cậu là đàn ông không thể giả được!”

Triển Chiêu vẫn thấp giọng nói: “Cho nên, tôi không thể đem lại cảm giác phụ nữ cho cậu, Ngọc Đường…”

“Gia muốn cảm giác phụ nữ làm gì?” Bạch Ngọc Đường luống cuống, vươn tay kéo Triển Chiêu: “Gia hôm nay muốn chính là cậu!”

Tay Triển Chiêu thoáng dùng sức, Bạch Ngọc Đường liền bị đau mà buông tay, sắc mặt như mây đen dày đặc: “Triển Chiêu, cậu như vậy là có ý gì? Cậu đùa giỡn tôi?”

Triển Chiêu nghe thấy người kia ngay cả tên lẫn họ mình đều gọi, liền biết Bạch Ngọc Đường thật sự tức giận: “Ngọc Đường, tôi… tôi không thể…”

Không đợi Triển Chiêu nói xong, Bạch Ngọc Đường xoay người ra khỏi phòng ngủ, chờ Triển Chiêu đuổi theo ra, trong quán đã không thấy người. Triển Chiêu đứng ở trước cửa gỗ quán bar, nhìn khóa bị mở ra, vô lực, từ thời điểm trí nhớ còn chưa tốt lắm, Triển Chiêu đã phát hiện mình rất thích Bạch Ngọc Đường, cũng biết Bạch Ngọc Đường yêu mình, thế nhưng chính mình dù sao cũng là đàn ông, một người đàn ông từng làm cảnh sát, từng liếm máu trên đao, bảo anh nằm dưới thân một người đàn ông khác hầu hạ, chỉ mới nghĩ đã khiến anh không tiếp nhận được. Vốn tưởng có thể có một đoạn thời gian dài để thích ứng, hoặc là có thể cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện, thế nhưng hôm nay ngoài ý muốn đã khiến hết thảy đều vỡ tan! Triển Chiêu rầu rĩ ngồi trên một cái ghế, miên man suy nghĩ, rốt cuộc ngơ ngác ngồi một đêm!

Phía đông dần sáng, Bạch Ngọc Đường ở trong xe ngồi một đêm lại trở về quán bar, việc mất trí nhớ của Triển Chiêu hiện tại còn chưa rời khỏi người, ngủ một giấc, có thể có rất nhiều chuyện nhớ không được.

Đẩy cửa quán bar ra, Bạch Ngọc Đường khó hiểu nghĩ, mình đi rồi, Triển Chiêu thế nào ngay cả cửa cũng không khóa. Sau đó liếc mắt một cái thấy người kia nằm ngủ ở bên bàn, chỉ mặc mỗi cái áo ngủ, phòng lớn điều hòa vẫn chưa mở, trong không khí đã cảm thấy mát lạnh, Bạch Ngọc Đường vội vàng đi đến trước mặt Triển Chiêu kéo tay anh: “Miêu Nhi!” Tay Triển Chiêu rất lạnh, trắng xanh giao nhau, chạm vào tay tựa như chạm vào ngọc cổ.

Triển Chiêu ngẩng đầu, thái dương rất đau, thấy Bạch Ngọc Đường liền thuận miệng nói: “Cậu đã trở lại?” Mang theo giọng mũi rất đặc, nói xong liền đứng lên, lại thấy trước mắt đầy sao, hai tay vội vịn bàn chống đỡ thân thể, Bạch Ngọc Đường tiến lên đỡ lấy anh: “Sao lại không vào phòng ngủ, bị cảm thì làm sao giờ?”

Triển Chiêu lắc đầu, mặc cho Bạch Ngọc Đường đỡ trở lại phòng, nằm xuống liền ngủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui