Memento

Bạch Ngọc Đường chán nản, không đợi nói thêm gì, Đinh Nguyệt Hoa nhào lại, giữ chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường: “Ngũ ca, chúng ta đi ra ngoài nói, được không?”

“Vì sao phải đi ra ngoài nói?” Bạch Ngọc Đường rất tức giận, Triển Chiêu trước mắt này nhìn như vô tội, như thế nào có thể tự nhiên diễn trò như vậy, mệt chính mình còn đặc biệt đến thông báo bọn họ tránh anh trai.

Đinh Nguyệt Hoa liều mạng kéo anh: “Cầu anh Ngũ ca, nhanh đi đi!”

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên không khống chế được, hướng về phía Đinh Nguyệt Hoa rống: “Cô biết rõ cậu ta nói dối, làm bộ không biết tôi, cô còn che chở cậu ta, cho dù chúng ta không có hôn ước, tôi cũng không thể nhìn cô tìm loại người dối trá này…”

“Ngũ ca!” Đinh Nguyệt Hoa lớn tiếng ngắt lời Bạch Ngọc Đường, ánh mắt lại nhìn về Triển Chiêu phía sau.

Bạch Ngọc Đường thấy mọi người cả bàn đứng lên vây bên người Triển Chiêu, ngay cả Liễu Thanh cũng nhảy xuống khỏi sân khấu, đỡ Triển Chiêu.

Sau đó Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu sắc mặt tái nhợt, dùng đầu ngón tay run nhè nhẹ day day thái dương… Thần sắc mọi người khẩn trương dị thường. Đinh Triệu Huệ khẩn trương kéo tay kia của Triển Chiêu nói: “Triển Chiêu, đừng nghĩ, không có việc gì!”

Lông mi Triển Chiêu run run, nhẹ nhàng tựa vào người Đinh Triệu Huệ, thanh âm như có như không: “Tôi mệt, đưa tôi trở về nghỉ ngơi đi!”

Người trong quán rượu đều rời đi, Công Tôn thanh toán xong, sau đó treo lên biển tạm dừng kinh doanh.

Một đám người ngồi quanh bàn, mấy cô gái sau khi quét dọn vệ sinh vẫy tay với Công Tôn rồi đều đi về.

Liễu Thanh cùng Đinh Triệu Huệ một trước một sau mệt mỏi từ cửa nhỏ đi ra, Đinh Nguyệt Hoa vội vàng đứng lên hỏi: “Thế nào?”

Liễu Thanh khoát tay: “Uống thuốc an thần, đã ngủ!”

Đinh Triệu Lan cười cười với Bạch Ngọc Đường: “Chuyện này là chúng tôi thiếu suy nghĩ, Ngũ đệ muốn trách tội thì trách tôi đi!”

Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn phất phát tay: “Trách tội gì, tôi muốn biết Triển Chiêu này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Đinh Triệu Huệ đi tới ngồi xuống: “Cậu biết có ích lợi gì?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày ngẩng đầu, từ khi cảm giác được ánh mắt Đinh Triệu Huệ nhìn về phía Triển Chiêu dị thường, Bạch Ngọc Đường rất không thích người này, vừa định nói vài câu, phía sau vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tôi nói cho cậu biết, hy vọng sau khi cậu biết đừng tới quấy rầy Triển Chiêu nữa!”

Công Tôn một tay mang theo một chai Rum mạnh mới vừa mở, một tay cầm một chiếc ly đế cao ngồi ở đối diện Bạch Ngọc Đường, rót cho mình một chén rượu mạnh màu vàng nhạt, mùi rượu tỏa bốn phía.

“Công Tôn Sách, anh uống ít chút đi!” Liễu Thanh một phen đoạt lấy ly rượu trong tay Công Tôn.

Công Tôn híp mắt phượng liếc người kia một cái, cười lạnh: “Không uống rượu để thêm can đảm, tôi có thể nói ra sao?”

Bạch Ngọc Đường chú ý tới Đinh Triệu Huệ cùng bốn người luyện võ không biết tên kia trong nháy mắt sắc mặt đều rất mất tự nhiên.

Người chơi đàn dương cầm tóc vàng đem ly rượu trong tay Liễu Thanh trả lại cho Công Tôn: “Sách, cậu đừng quá kích động!”

Công Tôn đem hơn phân nửa rượu mạnh trong ly rót vào yết hầu, không biết có phải tác dụng của cồn hay không, Bạch Ngọc Đường thấy trong mắt Công Tôn hiện lên một tầng hơi nước.

Đêm đó Bạch Ngọc Đường nghe được về chuyện xưa thê thảm của Triển Chiêu.

Triển Chiêu Công Tôn Sách cùng Đinh Triệu Huệ cùng với bốn người luyện võ kia, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán giống nhau, đều là cảnh sát. Tính cách trầm ổn, đầu óc linh hoạt giúp Triển Chiêu tuổi còn trẻ đã là đội trưởng đội hình sự, anh cùng Công Tôn Sách cộng tác lâu dài, vốn ở giữa cảnh sát Trung Quốc không có hợp tác, nhưng hai người một người can đảm cẩn trọng, một người linh hoạt bình tĩnh, phá từng án lại từng án lớn.

Hai năm trước, đội Triển Chiêu bọn họ tra được một tổ chức tội phạm quốc tế nhập cư trái phép phụ nữ ra nước ngoài, qua hơn nửa năm theo dõi điều tra, Triển Chiêu xác định bọn họ giấu người trong nhà dân, bắn chết bọn canh giữ, tên đứng đầu phía Trung Quốc cột bom đứng ở góc chết, dùng con tin trong phòng uy hiếp cảnh sát, Triển Chiêu thay đổi y phục hàng ngày mở xe cảnh sát ra dùng chính mình đổi lấy con tin, chở tên cầm đầu ra cảng. Vốn nói đến cảng rồi lại động thủ, thế nhưng Đinh Triệu Huệ bọn họ quá khẩn trương, không quan tâm đến phản đối của Công Tôn Sách, lái xe rất sát, định ngắm bắn tên cầm đầu, ai ngờ một phát không trúng, tên cầm đầu cảm thấy mình chạy không thoát, bỗng nhiên giật kíp thuốc nổ, định bụng có chết cũng kéo theo cái đệm lưng.

Triển Chiêu tại lúc tay súng bắn tỉa nổ súng liền biết sự tình không ổn, một khác trước khi giật kíp thuốc nổ, đem xe lao xuống sông, sau đó nhảy khỏi xe, cho dù động tác Triển Chiêu rất nhanh, vẫn bị mảnh bom nhỏ bắn trúng, một mảnh nhỏ hình thoi găm vào đầu Triển Chiêu, có lẽ mệnh Triển Chiêu chưa tuyệt, mảnh nhỏ vừa vặn cắm ở khu vực trống giữa đại não, tính nguy hiểm không lớn, nhưng ngay cạnh mảnh bom là trung khu trí nhớ, lúc ấy phẫu thuật là Liễu Thanh làm, trước tiên nói với mọi người Triển Chiêu có thể sẽ mất trí nhớ.

Triển Chiêu sau khi tỉnh lại không có mất trí nhớ, nhưng rất nhanh mọi người phát hiện vấn đề mới, Triển Chiêu với sự thay đổi trí nhớ, anh sẽ không nhớ được chuyện phát sinh ngày hôm qua, trí nhớ dừng lại ở một ngày trước hôm chấp hành nhiệm vụ, Công Tôn Sách mất rất lâu mới khiến Triển Chiêu nhớ rõ rằng mình mất trí nhớ, sau đó mở quán bar này, Đinh Nguyệt Hoa một năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Triển Chiêu, suốt một năm gió mặc gió, mưa mặc mưa đến quán bar, mới khiến Triển Chiêu nhớ rõ mình.

Liễu Thanh nói, Triển Chiêu hiện tại bị vây ở trạng thái thiếu mất trí nhớ, mỗi ngày ngủ một giấc, đại não sẽ hồi phục chỗ thương tổn trí nhớ, cắt bỏ chuyện vừa mới phát sinh. Nếu muốn khiến anh nhớ một sự kiện, chỉ có thể không ngừng lặp đi, lặp lại, về phần Triển Chiêu bao lâu mới có thể có ấn tượng với chuyện này, vậy phải quyết định ở tín nhiệm của anh đối với hoàn cảnh hoặc người.

Một năm rưỡi sau phẫu thuật, Triển Chiêu chỉ nhớ kỹ ba chuyện, chuyện thứ nhất là mình mất trí nhớ. Chuyện thứ hai là mình và Công Tôn Sách mở quán bar này. Chuyện thứ ba là Đinh Nguyệt Hoa là em gái Đinh Triệu Huệ.

Triển Chiêu dùng một tháng để nhớ mình mất trí nhớ, là bởi vì tín nhiệm với mình, anh phát hiện mình không bình thường, cho nên nhớ kỹ mình mất trí nhớ.

Công Tôn Sách dùng nửa năm để anh nhớ kỹ hai người cùng nhau mở quán bar này, là bởi vì Triển Chiêu tin tưởng Công Tôn, biết Công Tôn sẽ không gạt mình.

Đinh Nguyệt Hoa dùng một năm mới khiến Triển Chiêu nhớ được mình là em gái Đinh Triệu Huệ, là bởi vì cô mỗi ngày đều xuất hiện, khiến Triển Chiêu sinh ra thói quen ghi nhớ.

Chuyện khác thường phức tạp cho đến khi Bạch Ngọc Đường về nhà nằm ở trên giường còn khó hiểu, anh hiện tại biết tuyệt vọng truyền ra trong tiếng hát của Triển Chiêu là cái gì rồi, đó là hắc ám nhìn không thấy tương lai, tâm Triển Chiêu, tựa hồ đã chết.

Bạch Ngọc Đường cả ngày gọi điện cho Bạch Cẩm Đường, không nhận mà tắt máy, xem ra lần về nước này của anh trai, nhất định phải làm.

Xử lý xong công việc trong tay thì đèn đường đã lên, ô tô đi ngang qua phố thương mại, Bạch Ngọc Đường bảo lái xe dừng lại, đứng xa xa nhìn biển hiệu “Memento” màu tím nhạt kia nhấp nháy nhấp nháy. Bạch Ngọc Đường biết, quán bar kia đích thật là một ký ức tan vỡ, hai chàng trai bên trong từng dùng bờ vai gầy yếu bảo hộ người khác, hiện tại bảo vệ chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui