Memento

Từ Memento ra, Hàn Chương Từ Khánh Tưởng Bình đi ăn bữa khuya, Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Cẩm Đường lái xe về nhà trước, trên đường Bạch Cẩm Đường bỗng nhiên nói: “Anh chuẩn bị ở trong nước mở công ty chi nhánh!”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường quay mạnh đầu qua: “Về nước?”

Bạch Cẩm Đường khoanh tay: “Làm sao? Anh ở đâu mở công ty cần chú đồng ý? Anh chỉ là thông báo cho chú!”

“Vì sao? Anh sao lại đi qua đi lại liên tục vậy? Năm đó thật vất vả đem vốn chuyển ra nước ngoài, hiện tại lại quay lại, anh không thấy phiền à?”

“Chính là mở công ty chi nhánh, tổng công ty vẫn ở nước ngoài, như vậy anh sẽ có thể có phân nửa thời gian ở lại trong nước!”

“Ở lại trong nước?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Vì Công Tôn Sách?”

Bạch Cẩm Đường đáy mắt hiện lên một tia ôn nhu: “Đúng vậy!”

Bạch Ngọc Đường dừng xe lại ven đường: “Anh, anh tới thật?”

“Đừng nói với anh chú cùng Triển Chiêu là vui đùa một chút!” Bạch Cẩm Đường lấy một điếu thuốc ra châm, hút mạnh một hơi, khói khiến khuôn mặt tuấn lãng sắc bén của Bạch Cẩm Đường mơ hồ: “Đây là lần đầu tiên anh động tâm!”

Bạch Ngọc Đường xem thường: “Xin ngài, chân tâm Bạch đại gia thật đúng là khó nắm bắt, từ trung học liền mang về nhà một cô gái ngực lớn eo nhỏ, cả đêm kêu to khiến em không thể ngủ, năm trước bỗng nhiên mang theo Vân Sinh về nhà, nói là con riêng của mình, hiện tại lại vì một chàng trai mới vừa biết vài ngày mà đem một nửa vốn mang về nước mở công ty, đại ca à, anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy chứ?”

Bạch Cẩm Đường không nhanh không chậm hút thuốc, nghe Bạch Ngọc Đường nói xong, mới chậm rãi nói: “Anh làm cái gì đều rất rõ ràng, bất quá chú nhớ kỹ, lần này anh không phải đang đùa, chú dùng bao nhiêu thành tâm với Triển Chiêu, anh cũng dùng bấy nhiêu thành tâm với Công Tôn. Chú cũng không phải trời sinh thích đàn ông, như thế nào lại thích Triển Chiêu chứ?”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, một lần nữa khởi động ô tô: “Em đã biết! Tùy anh!”

Bạch Cẩm Đường vỗ vỗ vai anh: “Ngày mai anh trở về tổng công ty bắt tay vào chuẩn bị. Chú… Tình hình của Triển Chiêu chú cũng biết, đừng quá miễn cưỡng!”

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào mặt đường tối đen: “Cậu ấy chung quy không nên bị vây trong bóng đêm, em muốn dẫn cậu ấy tìm được nguồn sáng!”

Bạch Cẩm Đường thở dài, không thèm nhắc lại.

Từ khi Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu, sự tình liền vẫn phát triển theo một hướng quỷ dị, chỉ có quá trình, kết quả chôn vùi trong bóng đêm, khiến người ta nôn nóng lại không cách nào thực thi.

Hai anh em cũng biết, bọn họ đều là người giống nhau, điên cuồng giống nhau, chấp nhất giống nhau, ngang ngạnh được giống nhau, nhưng cũng… chung tình giống nhau, cho dù là đang che giấu “phong lưu”, cả đời cũng sẽ chỉ yêu một người.

Bạch Cẩm Đường cùng bốn huynh đệ Hãm Không đi rồi, Bạch Ngọc Đường một mình hăng hái chiến đấu, giữa trưa đúng hạn đưa cơm đến Memento, khẩu vị càng ngày càng hợp Triển Chiêu, sau cơm trưa thì tráng miệng ngọt tuyệt không thể thiếu, kết thúc công việc buổi chiều vui vẻ, tiến đến bên cạnh người khiến mình tâm tâm niệm niệm.

Bạch Ngọc Đường ở trong xe của mình thả hơn mười cái áo sơmi, đủ mọi màu sắc, nhưng không có màu trắng mình thích nhất, anh cảm thấy áo sơmi trắng rất đơn giản, không xứng với chàng trai da trắng chỉ thích màu xanh kia. Ở trước mặt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường giống một cô vợ nhỏ ngại ngùng, chiếu cố yêu thương người ta, cho dù biết người ta thức dậy, vẫn như cũ coi mình là người lạ.

Việc đi không báo của Bạch Cẩm Đường tựa hồ không ảnh hưởng đến bất kỳ ai, bất kể là trong mắt anh em Đinh gia, vẫn là lấy hiểu biết của Liễu Thanh với việc hành sự quái đản của người kia, nếu đại gia Bạch gia lại hảo hảo mà đến đây nói lời từ biệt, mới là không bình thường.

Thế nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn phát hiện Công Tôn Sách tựa hồ không lãnh đạm như khi vừa gặp mặt, ngẫu nhiên sẽ nhìn không khí ngẩn người, sau đó hoặc là thất thần giương lên một nụ cười, hoặc là cắn môi nhíu mày, đương nhiên sau khi hoàn hồn lại, cúi đầu nguyền rủa một tiếng: “Tên khốn!”

Memento tựa hồ vẫn giống như trước đây, nhưng luôn cảm giác có cái gì đó thay đổi. Đinh Nguyệt Hoa không hề dè dặt, chỉ cần thấy Triển Chiêu sẽ đi tới. Đinh Triệu Huệ càng thâm trầm hơn, ấm áp nóng bỏng nhìn phía Triển Chiêu, còn ánh mắt nhìn phía Bạch Ngọc Đường lại càng băng lãnh hơn. Đinh Triệu Lan không biết là ngốc thật hay giả ngu, với bất kỳ ai vẫn nho nhã lễ độ như cũ, lại chưa ngày nào ngừng đến Memento đưa tin.

Bạch Ngọc Đường thấy trong quán rượu tranh đấu gay gắt, còn người trung tâm lốc xoáy vẫn vô tri vô giác như cũ. Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu vẫn dừng lại ở xưng hô “Miêu Nhi”, tuy rằng mỗi đêm đều phải ở quán bar phí một đống lời mới có thể kêu to: “Miêu Nhi!” Trong lòng lại vui sướng vô cùng.

Đảo mắt đã là cuối năm, trên tấm thủy tinh dọc phố thương mại dán đầy các loại hình ảnh mừng Giáng Sinh, chỉ có thủy tinh của Memento trước sau trong suốt như một.

Bạch Ngọc Đường ở trong xe cởi tây trang, thay sang áo sơmi vàng nhạt diễm lệ, bên ngoài khoác cái áo len trắng, lông ở bên cọ vào mặt ngứa ngứa.

Hôm nay tâm tình rất tốt, anh trai gọi điện đến, công ty sắp thành lập, trước năm mới sẽ về nước; giữa trưa sau bữa cơm điểm tâm ngọt là chè hạnh nhân, Triển Chiêu ăn một miếng cũng không thừa; công ty gần đây làm xong một số đơn hàng lớn, sẽ có chút thời gian nghỉ ngơi…

Đi vào Memento, lại cảm thấy không giống so với mọi khi.

Liễu Thanh cùng Trí Hóa không ở trên sân khấu biểu diễn, trong không khí chính là âm thanh máy nhạc phát ra, ba anh em Đinh gia cùng Triển Chiêu, Công Tôn đều ngồi quanh bàn.

Bạch Ngọc Đường đi qua hỏi: “Sao vậy?”

Trước nhìn nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt ủ rũ hiếm thấy.

Ngồi ở giữa Đinh Triệu Huệ cùng Triển Chiêu, Triển Chiêu chỉ nhìn nhìn, không có một dạng bất an dịch dịch vị trí như ngày trước. Bạch Ngọc Đường trước theo thói quen hỏi Triển Chiêu: “Chè hạnh nhân buổi trưa ăn ngon chứ?”

Triển Chiêu xấu hổ, chính mình ham ngọt như mạng, bữa trưa bản thân cư nhiên tại trước mặt chàng trai vừa mới biết thất lễ, sau khi ăn cơm xong ăn hết điểm tâm ngọt của mình, sau đó ăn luôn của Công Tôn, cuối cùng do do dự dự đem cả của người xa lạ này ăn luôn, hình như người này là em trai của bạn Công Tôn, gọi Bạch Ngọc Đường.

“Á… Buổi trưa thất lễ!” Triển Chiêu ngượng ngùng.

“Không có gì, cậu nếu thích ăn, tôi ngày mai lại mang đến!” Bạch Ngọc Đường nhớ tới chuyện buổi trưa liền muốn cười.

“A! Không cần, thật ngại!” Triển Chiêu càng thêm xấu hổ.

Bạch Ngọc Đường cười cười, ngẩng đầu hỏi Công Tôn: “Các anh đang thương lượng cái gì?”

“À! Thương lượng chuyện Triển Chiêu về thăm người nhà!” Biểu tình Công Tôn phiền não.

“Thăm người nhà?” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.

Đinh Triệu Huệ tức giận nói: “Phải, Triển Chiêu hàng năm đều về thăm người nhà, có cái gì kỳ quái chứ?”

“Sao bỗng nhiên phải về thăm người nhà?”

“Buổi trưa Triển Chiêu nhận được điện thoại của mẹ cậu ấy, muốn cậu ấy về nhà, từ chuyện năm ấy, Triển Chiêu hai năm chưa trở về nhà rồi!” Công Tôn cũng thực bất đắc dĩ.

“Thế nhưng Chiêu ca về nhà không phải bị lộ sao? Dì còn chưa biết chuyện của Chiêu ca đi?” Đinh Nguyệt Hoa gọi rất thân thiết.

Bạch Ngọc Đường cố gắng quẳng đi cái xưng hô Chiêu ca này, nói với Công Tôn: “Không thể không trở về sao?”

“Tôi cũng hai năm chưa về rồi, cũng nên về thăm ba mẹ tôi!” Triển Chiêu mở miệng.

Công Tôn Sách con ngươi chuyển chuyển: “Kỳ thật có thể thử biện pháp khác xem!”

“Biện pháp gì?” Mọi người hỏi.

“Có thể tìm một người biết để ý cùng Chiêu trở về, mỗi ngày buổi sáng đem chuyện hôm trước kể lại cho Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng có thể lấy cớ làm hướng dẫn du lịch cho bạn, như vậy ban ngày có thể trốn ra ngoài, ít cùng chú dì tiếp xúc!”

Nghe xong biện pháp của Công Tôn, mọi người cũng cảm thấy nên vậy, có thể… cùng ai trở về chứ?

“Tôi đi!” Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Triệu Huệ Đinh Nguyệt Hoa đồng thời đứng lên.

Liếc nhìn nhau, ba người lại ngồi xuống, không khí nhất thời trầm lặng.

Liễu Thanh thấy mọi người không nói, đành phải nói: “Tôi cảm thấy vẫn là để Đinh Nguyệt Hoa đi có vẻ thích hợp hơn!”

Bạch Ngọc Đường là người duy nhất phản đối: “Vì sao? Tôi lại cảm thấy tôi rất thích hợp đó!”

Trí Hóa nói: “Quả thật Đinh Nguyệt Hoa so với cậu thích hợp hơn, ít nhất…” Nhìn nhìn Triển Chiêu: “Triển Chiêu biết Nguyệt Hoa!”

Bạch Ngọc Đường vô lực ngồi xuống, anh biết bọn họ nói rất đúng, so với mình một người Triển Chiêu hoàn toàn không có ấn tượng, Đinh Nguyệt Hoa đích thực thích hợp hơn, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Công Tôn đi không phải thích hợp hơn sao?”

Trí Hóa nói: “So với Công Tôn, Nguyệt Hoa đi càng đáng tin! Dù sao làm ba mẹ, con mình trở về mang theo một cô gái so với mang theo một chàng trai, khác nhau rất lớn. Mang bạn về nhà, còn bỏ bố mẹ đã nhiều năm không gặp cùng bạn du ngoạn khắp nơi, sẽ làm bố mẹ mất hứng, nhưng là bạn gái thì bất đồng.”

Lời Trí Hóa nói rất có đạo lý, không ai phản bác, sự tình cứ như vậy mà định. So với Đinh Nguyệt Hoa cao hứng phấn chấn, Bạch Ngọc Đường lại ủ rũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui