Đàm Ti Duyệt là một người thích cười, giấu không được tâm tư, mới chơi không lâu, Cố Cẩm Nguyên đã biết rõ về gia đình nàng ấy.
Đàm Ti Duyệt có ba ca ca, hai người đã có hôn phối, duy chỉ còn tam ca Đàm Bùi Phong là đến giờ còn chưa thành thân, rõ ràng Đàm Ti Duyệt muốn làm mai mình và Đàm Bùi Phong.
Ở bên cạnh Đàm Ti Duyệt có mấy bằng hữu và biểu ca biểu tỷ, một đám tuổi trẻ tuấn tú, lại thêm mấy cô nương tuổi trẻ y phục xinh đẹp tóc tai đầy châu ngọc, mọi người cười cười nói nói, ngược lại rất náo nhiệt.
Hiện tại mọi người đang chơi diều, bởi vì là thọ yến của Thái hậu, diều đều là điềm tốt, có “phúc thọ song toàn”, có “bách điểu triều phượng”, có “trăm điệp chơi xuân”, mà Đàm Ti Duyệt và Cố Cẩm Nguyên cùng thả một cái điều “ma cô hiến thọ”.
Trước kia Cố Cẩm Nguyên chưa từng thả diều, Lũng Tây gió lớn, không hợp thả, người nơi đó cũng không chơi diều.
Đàm Ti Duyệt thả diều bay lên cao, sau đó đứng lên, mới cầm bánh xe sợi trong tay đưa cho Cố Cẩm Nguyên: “Ngươi cầm, cầm đến bên cạnh kia đi, chú ý, lúc đi phải kéo một chút như vậy mới không rớt xuống.”
Cố Cẩm Nguyên gật đầu, nhận lấy, quả thật nàng cũng nóng lòng muốn thử.
Ai biết sau khi nàng nhận lấy, vừa đi chưa được mấy bước,c hỉ thấy diều này phành phạch, lung lay sắp đổ.
Nàng vội vàng đung đưa theo lời Đàm Ti Duyệt đã nói, làm gì cũng không được, đợi đến lúc Đàm Ti Duyệt quay lại, điều đã trực tiếp rơi xuống.
Đàm Ti Duyệt “A” một tiếng: “Không tốt, treo lên cây rồi!”
Cố Cẩm Nguyên cũng nhìn thấy: “Chúng ta đi xem làm sao để lấy xuống.”
Đàm Ti Duyệt nhíu mày, nhìn kỹ một chút, rất cao, các nàng chắc chắn không tới.
Nàng ấy liền muốn đi tìm ca ca của nàng ấy giúp đỡ, đây không phải là cơ hội tốt để ca ca của nàng xuất hiện sao?
Nhưng lúc này, lại có một giọng nói: “Đưa cái đó cho ta.”
Cố Cẩm Nguyên nghe giọng nói này, chỉ cảm thấy giọng nói lạnh như băng, mặc dù trong sáng, nhưng quá lạnh, ngẩng đầu nhìn qua, người nọ chính là nam tử trẻ tuổi gặp ở bên hoa viện kia.
Khoảng cách gần, nam tử rất trẻ, bình thường có chút tuấn mỹ, mặt mày hắn tuấn tú, lông mi đen dài, con ngươi đen trong trẻo, khuôn mặt giống như được tỉ mỉ điêu khắc, vừa tuấn tú vừa có chút tự phụ.
Nhưng Cố Cẩm Nguyên thấy, hai mắt hắn như lưu ly, tuy trong trẻo xinh đẹp, nhưng lại vô cùng u lạnh (âm u + lạnh lẽo), thế cho nên làm Cố Cẩm Nguyên cảm thấy sâu không lường được, một người như vậy, làm cho người ta không thể nhìn thấu.
Huống hồ hắn còn có môi mỏng như gọt, Cố Cẩm Nguyên biết rõ, môi nam tử như vậy, xác nhận tâm tình cứng cỏi lại lạnh lùng hà khắc, là loại vì đạt được mục đích mà quyết không bỏ qua.
Cố Cẩm Nguyên làm như không nghe thấy, không lên tiếng, ngược lại Đàm Ti Duyệt bên cạnh lại vội vàng tiến lên hành lễ: “Thái tử điện hạ.”
Cố Cẩm Nguyên giật mình, người này là Thái tử?
Đàm Ti Duyệt thầm kéo vạt áo nàng, nàng đành phải tiến lên, cúi đầu bái kiến.
Thái tử nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở trên người Cố Cẩm Nguyên: “Vị cô nương này, đưa trục sợi cho cô, cô giúp ngươi lấy xuống.”
Đàm Ti Duyệt nghe xong liền vui mừng, tuy nhiên nàng ấy cảm thấy tốt nhất vẫn nên để cho ca ca của mình lấy xuống, như vậy Cẩm Nguyên sẽ cảm thấy ca ca mình lợi hại, nhưng Thái tử nguyện ý tới giúp, dĩ nhiên là chuyện tốt.
Ai không muốn lưu lại ấn tượng trong mắt Thái tử, Thái tử chịu ra tay giúp đỡ, đó là có bao nhiêu nể mặt!
Nhưng Cố Cẩm Nguyên lại không cao hứng hổi, nàng chú ý, vừa rồi Thái tử nói “Cô giúp ngươi lấy xuống”, không phải “Cô giúp các ngươi lấy xuống”, loại dự cảm khó hiểu này, nàng cảm thấy Thái tử nói “ngươi” kia chính là chỉ mình.
Vừa rồi hắn một mực nhìn chằm chằm mình, bây giờ mình chạy tới nơi này, hắn còn không buông tha.
Cố Cẩm Nguyên đành phải đưa trục sợi cho hắn.
Lúc Thái tử đưa tay ra nhận, Cố Cẩm Nguyên thấy được tay kia.
Ngoại tổ mẫu đã nói qua, người thân phận cao quý, cho dù là nam hay nữ, tay đều có người phụ trách chăm sóc, mà tay Thái tử thon dài trắng nón, cực kỳ hợp quy tắc, móng tay cũng được chăm sóc chỉnh tề.
Trên tay áo của hắn có thêu hoa văn, trên người có khí tức mát lạnh khiến người khác không nói nên lời
Trục sợi trong tay nàng đưa tới trong tay Thái tử, ngón tay lại không tránh né chợt chạm vào nhau, da thịt của hắn mát lạnh.
Loại cảm giác này quá mạnh mẽ, cho tới khi Cố Cẩm Nguyên thu tay lại, nàng nhìn không được nắm tay thành quyền,
Lúc này đã có những người khác vây tới, mọi người cung kính gặp qua Thái tử, chờ Thái tử lấy diều xuống.
Đàm Ti Duyệt càng tới gần, nhỏ giọng cười nói: “Thái tử người thật không tệ, ngươi nói hắn làm thế nào lấy diều xuống?”
Cố Cẩm Nguyên lại không hiếu kỳ.
Ngoại tổ mẫu nói, nam tử hoàng thất trong triều đều học văn võ từ nhỏ, Thái tử làm Thái tử dĩ nhiên là cũng tập võ, đã là biết võ, tung người bay lên một cái là lấy được diều xuống, đây không phải là chuyện thuận tay.
Không thể nói đến một người xinh đẹp, thêm một đám người làm màu đứng ngoài xem, chỉ cảnh tượng đưa diều cho nữ tử bên cạnh, truyền ra cũng làm nên một giai thoại.
Cố Cẩm Nguyên nghĩ tới khả năng này, đã cảm thấy nhàm chán đến cực hạn.
Nàng thích chuyện của nữ tử kia ư, không, nàng không nghĩ.
Cố Cẩm Nguyên không để lại dầu vết lùi về sau một bước, nàng hi vọng đến lúc hắn tiếng tăm lừng lẫy lấy xuống, đừng cho nàng, cho Đàm Ti Duyệt cũng được.
Vừa lúc đó, nàng chợt nghe thấy người xung quanh kêu lên, Đàm Ti Duyệt thậm chí còn khen ngợi: “Còn có thể như vậy sao?”
Nàng nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy diều “ma cô chúc thọ” trong tay Thái tử, bị gió thổi, diều mềm mại đã xuất hiện trong tay hắn
Sau đó hắn không nhìn Cố Cẩm Nguyên, đưa diều này cho ca ca Đàm Bùi Phong của Đàm Ti Duyệt.
**
Cố Cẩm Nguyên nghĩ, chẳng lẽ người ta biết được những gì nàng vừa nghĩ trong lòng sao, nếu biết không chừng người khác sẽ cười đến rụng rằng, cũng may chỉ nghĩ trong lòng thôi.
Nàng khẽ hỏi nhỏ Đàm Ti Duyệt: “Thái tử gỡ diều xuống thế nào?”
Vốn không như nàng nghĩ, tung người nhảy lên cao, tay áo tung bay, mọi người hoan hô, sau đó mặt mày hớn hở lấy xuống.
Đàm Ti Duyệt: “A, ngươi không thấy sao? Hắn chính là lôi kéo dây, quơ quơ như vậy, kéo kéo, diều liền rơi xuống, hắn nhất định là một cao thủ chơi diều!”
Đàm Ti Duyệt sùng bái rất lớn.
Cố Cẩm Nguyên liền không nói, được rồi nàng thừa nhận, mình đến từ Lũng Tây kiến thức kém.
Lúc này, Đam Ti Duyệt lại lối kéo Cố
//