Ai biết Cố Lan Phức vừa cất bước đi, liền nghe thấy Cố Cẩm Nguyên nói: “Muội muội, muội từ từ hẵng đi.”
Trong lòng Cố Lan Phức không kiên nhẫn: “Tỷ tỷ còn có chuyện gì?”
Cố Cẩm Nguyên cười chỉ vào bên cạnh: “Muội muội, muội xem, nơi này có chút trái cây trà nước, ta giúp muội rót một ly, bằng không muội muội nói nửa ngày với chúng ta, ngay cả thù lao cũng không có, chẳng phải có vẻ ta là người không biết đạo ý sao?”
Trả thù lao?
Cố Lan Phức nghe xong, lòng tràn đầy mất hứng, nhưng nàng không đề cập tới hai chữ thù lao thì thôi, nàng nói như vậy là có ý gì, thật sự là coi mình là người chuyên đi giải thích cho người ta sao?
Lúc này Cố Cẩm Nguyên còn cười, cười đến mức thành khẩn: “Muội Muội, muội dùng một chút trà đi, ta thấy vừa rồi giọng nói của muội có chút khàn rồi.”
Nói xong liền đưa trái cây và nước trà qua.
Thật sự trong lòng Cố Lan Phức đang sốt ruột, nàng ta sợ cái cổng chào kia sẽ sập xuống sớm, đến lúc đó chẳng phải chính mình cũng không may theo sao? Nhưng bây giờ Cố Cẩm Nguyên ngăn nàng ta lại, nàng ta lại không thể mạnh mẽ rời đi, bằng không Cố Cẩm Nguyên sẽ nghi ngờ thì phải làm sao, rơi vào đường cùng, đành phải nhịn, nhận lấy quả trà kia.
Trong lòng nàng ta nóng vội, dĩ nhiên cũng không thể nhã nhặn được.
Cố Cẩm Nguyên ở bên cạnh, lời nói chẩm rãi nhỏ nhẹ khuyên: “Muội muội uống trà không thể vội vàng, cẩn thận người khác nhìn thấy sẽ chê cười.”
Cố Lan Phức: “…”
Nàng ta cắn răng, được rồi, chậm lại.
Uống từng ngụm như vậy, trong lòng lại giống như gõ trống, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, cái cổng chào này tuyệt đối không thể sập xuống lúc này, tuyệt đối không thể, phải đợi nàng ta đi rồi hãy sập.
Cố Cẩm Nguyên dù bận vẫn ung dung nhìn Cố Lan Phức, nàng cũng chú y tới, lúc Cố Lan Phức đi đến trong lòng liền lén lén lút lút, vừa rồi lúc nói điển cổ với mình càng không yên lòng, thỉnh thoảng còn nhìn lên trên cổng chào.
Trên cổng chào có cái gì đâu, Cố Cẩm Nguyên không hiểu.
Nhưng khi nhìn thấy nước bên dưới thì nghi ngờ trong lòng nàng được sáng tỏ, sẽ không phải nơi này có nguy hiểm gì chứ?
Về sau Cố Lan Phức không thể chờ đợi muốn rời đi lại phải nhịn, càng làm cho nàng khẳng định suy đoán của mình.
Cố Cẩm Nguyên cứ như vậy buồn cười nhìn nàng ta, nhìn bộ dạng nóng nảy vội vàng cuống cuồng của nàng ta, nhìn nàng ta ở đó tỏ vẻ bình tĩnh, trong lòng không khỏi thở dài.
Nàng ta có phụ thân là Cố Du Chính và mẫu thân là Hồ Chỉ Vân, rốt cuộc là nữ nhi được nuôi như thế nào, tâm tình lại quá không bình tĩnh.
Chỉ cần nàng ta hơi che dấu một chút, cũng không bị mình nhìn ra manh mối.
Cuối cùng Cố Lan Phức cũng uống xong chén trà nhỏ này, rốt cuộc nàng ta cũng có thể rời đi.
Khi nàng ta bước ra chỗ cổng chào này, trong lòng đều run sợ, sợ một khắc sau mình sẽ nghe tiếng ầm ầm, cổng chào sập xuống nước, mình cũng không may theo.
Cũng may, không có.
Một khắc bước ra khỏi cổng chào, nàng ta vốn ngóng trông cổng chào đừng sập xuống lập tức biến thành trông mong cổng chào sập xuống, nàng ta hi vọng lúc cổng chào sập xuống, Cố Cẩm Nguyên sẽ rơi vào trong nước.
Nàng ta quay đầu nhìn lại, thấy Cố Cẩm Nguyên đứng ở nơi đó, hôm nay nàng mặc váy
//