Mệnh Hoàng Hậu



Lúc Hàn thục phi nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên, tất cả bình tĩnh, tất cả ung dung, tất cả đều biến mất không còn gì.

Bà ta không hiểu nhìn Cố Cẩm Nguyên, bà ta không rõ vì sao Cố Cẩm Nguyên lại ở trong này?

Bà ta nghi ngờ nhìn thoáng qua Cố Lan Phức, nhưng Cố Lan Phức cũng đang dùng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Cố Cẩm Nguyên.

Cố Cẩm Nguyên nở nụ cười, cung kính nhìn Hàn Thục phi: “Thục phi nương nương, trên mặt nô tỳ có cái gì không đúng sao?”

Nàng vừa hỏi xong, rất nhiều người nhìn qua, ngay cả Hoàng hậu cũng nhìn về phía bên này, Hàn Thục phi vội hỏi: “Không có gì, chỉ là nhìn quần áo đơn giản trên người cô nương, trên người có lạnh không?”

Cố Cẩm Nguyên cúi đầu: “Tạ nương nương quan tâm, cũng không lạnh lắm.”

Rốt cuộc Hàn Thục phi cũng là người từng gặp qua gió lớn, một câu nói kia, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bà ta hít một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh, vờ như xem danh sách, trong đầu không khỏi nghĩ rốt cuộc cạm bẫy như thế nào, tại sao Cố Cẩm Nguyên lại xuất hiện trong đại sảnh?

Là nàng chạy đến sao? Nhưng khi nam tử kia đi ra, Diên Huy uyển đã bị phong tỏa, chỗ hành lang gấp khúc cũng chật như nêm cối, làm sao nàng có thể chạy đến đây? Mà lại mặc áo khoác trên người, nhìn trên người dường như chỉnh tề?


Nếu như không phải chạy đến, vậy đã xảy ra chuyện gì? Nàng vẫn luôn ở bên ngoài? Nàng vốn không ở trong phòng?

Hàn Thục phi nghĩ ra không biết bao nhiêu tình huống, vừa trải qua không biết bao nhiêu chuyện, nhưng không có một cái đúng, làm cho bà ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Bà ta mặt không đổi sắc liếc nhìn Cố Lan Phức, đã thấy chân Cố Lan Phức đang run lên, sắc mặt trắng bệch không nói, thỉnh thoảng còn nhìn Cố Cẩm Nguyên, giống như Cố Cẩm Nguyên có thể ăn nàng ta.

Rốt cuộc vẫn là tuổi còn nhỏ, cũng quá không bình tĩnh.

Hàn Thục phi nghĩ như vậy, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng quát lớn, trong mơ hồ còn nghe tháy tiếng nữ tử kêu khóc, nhưng chỉ một tiếng thôi, rất nhanh đã không nghe thấy gì nữa.

Hàn Thục phi nghe thấy tiếng kêu này, lại nhìn Cố Cẩm Nguyên.

Bà ta chợt nghĩ đến một chuyện, nếu như trong này thật sự có một nữ tử bị bẩn trong sạch, mà Cố Cẩm Nguyên lại đứng ở chỗ này, vậy chẳng phải là có một quý nữ vướng vào chuyện này rồi sao?

Hàn Thục phi bắt đầu ý thức được, có lẽ mình chọc phải một phiền phức rồi.


Rốt cuộc bà ta cũng chỉ là một phi tần trong hậu cung, là dựa vào sinh Nhi hoàng tử mới từng bước nhịn tới ngày hôm nay,, sở dĩ dám bày mưu tính kế ở trước mặt Hoàng thái hậu, chẳng qua cũng chỉ là hiểu đây là tâm tư của Hoàng thái hậu mà thôi.

Nhưng nếu như bà ta giết nhầm quý nữ nhà khác, liên luy đế cái gì, đây chẳng phải là phạm phải sai lầm lớn sao?

Nghĩ miên man đến đây, bà ta đành phải miễn cưỡng đè tâm tình của mình xuống.

Làm đã làm, chỉ có thể nghĩ cách giấu giếm.

Lúc này mới vừa sắp xếp xong xuôi lại chỗ ở, nữ quan liền bẩm báo, nói an bài ở Thiên Nhu uyển, Hoàng hậu nghe thấy vậy, không dám chủ quan, tự mình dẫn theo mọi người đi đến đó, Hàn Thục phi cũng chỉ có thể đi theo.

Sau khi đi đến đó, nữ quan bố trí chỗ ở cho các vị nữ quyến, Hoàng hậu ở bên cạnh nhìn, bởi vì vừa xảy ra chuyện kia, dĩ nhiên không thể qua loa chủ quan, sợ sơ xuất cái đó, bây giờ điểm danh, thật ra cũng là có ý tứ.

Cứ như vậy an bài từng người một, cả đám đều đáp lời.

Hàn Thục phi không khỏi nghĩ, cũng không biết rốt cuộc là thiếu quý nữ nhà nào, nếu chỉ là chi nữ của quan viên thì cũng thôi, cũng không phải cái gì quá.

Mong mỏi đứng chờ


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận