Mệnh Hoàng Hậu



Đây là lần đầu tiên Cố Cẩm Nguyên bị một người nam nhân ôm lấy.

Bị một người nam nhân ôm là có cảm giác gì?

Cố Cẩm Nguyên cảm thấy thật tốt.

Đây là người, không phải ngựa, người này có nhiệt độ cơ thể, ấm áp, còn có lồng ngực kiên cố, cánh tay có lực.

Thậm chí hắn còn bọc nàng trong áo khoác.

Nếu như có thể có chút gì ăn thì tốt hơn.

Lúc Cố Cẩm Nguyên nghĩ như vậy, liền cảm thấy Thái tử hắn lấy cái gì đó từ trong túi treo bên cạnh yên ngựa.

Sau khi hắn vươn tay, sẽ không ôm chặt nàng được, hai chân nàng không còn sức chống đỡ nổi, suýt nữa ngã xuống, vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn.

Cánh tay của hắn rất cứng, hoàn toàn khác với cảm giác ôm lấy cổ ngựa vừa rồi.

Cố Cẩm Nguyên nhìn Thái tử trước mặt, chưa bao giờ nàng cảm thấy đôi môi mỏng như gọt của Thái tử nhìn cũng có thể đẹp như vậy.

Dĩ nhiên Thái tử Tiêu Tranh cũng cảm nhận được, hắn cúi đầu nhìn, đã thấy cô nương nhỏ bé và yếu ớt như hoa trong ngực, nàng ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn như tuyết bị nước lạnh rửa qua, giống như mẫu đơn mang theo sương mai tản ra ánh sáng lóe mắt, đôi môi anh đào có chút cong lên, con ngươi bị nước rửa qua trừng lớn, mang theo vài phần ngây thơ, vài phần mù mờ, thậm chí còn có chút hoảng sợ, cứ nhìn mình như vậy.

Tay nàng ẩm ướt, cứ nắm chặt vạt áo của mình như vậy, nắm chặt, không buông.

Thật tốt nếu mình có thể khiến nàng ỷ lại như vậy.

Ngực Tiêu Tranh ầm một tiếng, going như có gì đó nổ tung.

Đương nhiên hắn sẽ không quên, nữ nhân này đã từng dùng khuôn mặt này để dụ dỗ hắn, làm cho hắn đánh mất tất cả lý chí, làm cho hắn ném vũ khí đầu hàng, làm cho hắn mổ bụng đào tâm, kết quả thì sao, kết quả cuối cùng hắn đối xử với hắn thế nào!

Trong phút chốc, hắn gần hư muốn hung hăng đẩy nàng ra một bên, nhìn nàng đau lòng giãy dụa, nhìn nàng tuyệt vọng, để nàng tự sinh tự diệt.

Hắn nhếch môi, cười lạnh.

Đôi mắt Cố Cẩm Nguyên mong chờ nhìn Thái tử.

Trên người nàng lạnh quá, lạnh run, nàng cảm thấy thân thể mình chết nặng cứng ngắn đến mức không thuộc về mình, ở phía sau, Thái tử gần như hoàn mỹ. Áo choàng của hắn, cánh tay có lực của hắn, lồng ngực kiên cố của hắn, cũng làm cho Cố Cẩm Nguyên hiểu được, nam tử cường tráng ở nơi hoang vu sơn dã này đáng quý cỡ nào.

Đúng lúc này, khuôn mặt Thái tử giống như băng điêu tuyết khắc, đột nhiên lại cười.

Cười không tiếng động, lại lộ ra vẻ lạnh lùng trào phúng, thậm chí làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ ra một chút hơi thở tàn nhẫn.

Cố Cẩm Nguyên sợ run lên, đương nhiên nàng cảm thấy địch ý của Thái tử với mình, lập tức thu hồi lý trí.

Gần đầy không thể giải thích được địch ý của Thái tử với mình, nhất định là hắn có mưu đồ gì đó với mình.

Vừa mệt mỏi lại sợ hãi, vừa đói vừa đau, toàn thân giống như mệt ra rời, hơi lùi về sau một bước, rời xa Thái tử, sau đó cố gắng giữ vững tinh thần, nhìn Thái tử: “Điện hạ, ta…”

Khi nàng lên tiếng, nàng phát hiện giọng nói của mình suy yếu như thế nào.

Yếu ớt mà khàn khàn, giống như ngay cả nói chuyện cũng không có sức.

Thái tử hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi ngu ngốc sao?”

Cố Cẩm Nguyên liếm liếm môi, cố gắng tìm tiếng nói của mình về, nhưng nàng phát hiện nàng quá mệt mỏi, nói chuyện cũng mệt mỏi như vậy.

Đột nhiên nàng cảm thấy, hắn muốn thế nào thì theo hắn, nàng thật sự không còn chút sức lực nào để đi đoán tâm tư của hắn, dù sao nếu như hắn không đến, có lẽ nàng sẽ đói chết ở nơi này, hoặc là bị dã thú ăn thịt.

Vừa nghĩ như vậy, xấu nhất cũng không còn gì hơn nữa rồi.

Cho nên cái gì nàng cũng không nói, nghĩ bỏ qua, cúi đầu xuống.

Thái tử nhìn nàng như vậy, không nói ra được cái gì, tâm tình liền cuộn trào trong ngực, không biết là tức giận hay đau lòng, hắn gần như nghĩ muốn bóp lấy cổ nàng, ép hỏi nàng, ngươi làm gì vậy, Cố Cẩm Nguyên không gì có thể làm khó, Cố Cẩm Nguyên tính toán cẩn thận tỉ mỉ, ngươi ngẩng đầu lên!

“Tại sao không nói chuyện?” Giọng điệu trào phúng.

Cố Cẩm Nguyên cố gắng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng muốn nói chuyện, nhưng nàng ngay cả sức lực để động đôi môi cũng không có, chỉ có thể phát ra tiếng nói nho nhỏ yếu ớt trong cổ họng.

Nàng quá nhỏ bé, áo choàng rộng thùng thình của hắn khoác ở trên người nàng, lại càng làm nổi bật lên dáng vẻ yếu đuối.

Hơi thở của Thái tử ngày càng gấp gáp, đáy mắt phiến hồng, hắn nhìn chằm chằm nàng, giống như nhìn một con mãnh thú.

Thân thể Cố Cẩm Nguyên lại lung lay, đầu nàng có chút choáng váng, đứng cũng đứng không yên.

Vừa lúc đó, Thái tử vươn tay, nắm lấy cánh tay của nàng kéo nàng vào trong ngực.

Không biết vì cái gì, vừa rồi nàng lại khát khao lồng ngực này như vậy, bây giờ hắn lấy mình, nàng lại giãy giụa.

Đường nhiên nàng không chống lại được một nam nhân khỏe mạnh, cho nên rất nhanh bị hắn ôm vào trong ngực, nàng gần như thở không nổi, lại bị hắn dùng cánh tay có lực gắt gao ôm chặt lấy eo nhỏ bé.

Nàng cảm thấy thân thể của mình đang bị đè ép, địa phương tư mật nhất của cô nương gia cứ như vậy kề sát vào lồng ngực nam tính cứng rắn, tuy cách vật liệu may mặc và áo choàng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được hắn đang cứng rắn trào dâng.

Trong cổ họng phát ra tiếng yếu ớt giống như thú nhỏ, nàng cố gắng vươn tay ngăn cản hắn.

Hắn lại không quan tâm, tay giống như kìm sắt nắm chặt cằm của nàng, sau đó cứng rắn nắm mở cằm của

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui