Mệnh Hoàng Hậu


Hắn nói, hắn đã nói với phụ hoàng, phụ hoàng đã đồng ý rồi?

Lúc này gió nam ấm áp nghịch lá liễu, mặt trời ngày tiết đoan ngọ không quá gắt, cách đó không xa tiếng nhạc cụ quanh quẩn, tiếng reo hò không dứt, lúc này liễu xanh lại có tiếng kêu của chim hoàng oanh, tiết đoan ngọ ở kinh thành lộng lẫy như thế, nhưng Cố Cẩm Nguyên lại cảm thấy, trước mắt có chút hoa mắt.


Nàng vịn vào cây liễu, hơi nhíu mày, không dám tin nhìn Thái tử: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Lông mi thon dài của Thái tử hơi rũ xuống, giọng khàn khàn nói: “Ta cũng biết việc này hơi nóng vội, nhưng lần trước ta ôm ngươi, ta đã nghĩ cách ép xuống, nhưng cuối cùng vẫn bị người khác nhìn thấy, nếu như truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của ngươi.
Hơn nữa bây giờ Hồ gia đã có chủ ý, là muốn ngươi gả cho Nhị hoàng huynh của ta, Hồ gia chưởng quản binh quyền, gần đây rất được phụ hoàng coi trọng, nếu càng kéo dài, chỉ sợ sẽ xảy ra biến cố, nên ta nghĩ chẳng bằng sớm xác định đi.”

Cố Cẩm Nguyên dè dặt nói: “Vậy… tình hình bây giờ thế nào? Chỗ phụ thân ta nói sao?”

Thái tử: “Phụ hoàng ta chọn ngày hạ chỉ tứ hôn, nhưng chỗ Ninh quốc công thì chưa từng nhắc tới.”

Rốt cuộc Cố Cẩm Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến còn chưa hạ chỉ tứ hôn, còn có đường cứu vãn, chỉ là lời này phải nói như thế nào đây?

Nói ý trung nhân của nàng không phải là Thái tử hắn sao!

Nàng nhìn Thái tử trước mặt, lông mi đen nhánh rủ xuống, mặt mày lịch sự tao nhã, thậm chí đuôi mắt còn có chút hồng hồng.


Phải biết người này ngày xưa lạnh lùng cao ngạo quái đản thế nào, nói lời chậm chọc mỉa mai người khác, con mắt có phần tôn quý không nhiễm một hạt bụi, nhưng bây giờ, đứng ở trước mặt mình, lại là bộ dạng phục tùng, vẻ mặt lại vì chọc người mà rực rỡ.



Nàng mở miệng, muốn nói cho hắn biết tình hình thực tế, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, đóng mở mấy lần, cuối cùng ngậm miệng.


Bây giờ nói cho hắn biết, có phải hắn sẽ lập tức ném bộ dạng “tiểu tức phụ” này đi, nói lấy cổ áo của mình bắt mình khai ra “người trong lòng”.


Chẳng phải là thảm thảm thảm sao!

“Làm sao vậy?” Thái tử ngẩng đầu, trong con ngươi là dịu dàng khóc có thể dùng từ ngữ để diễn tả, dịu dàng giống như tuyết đọng trên núi cũng có thể tan.


Bị nam tử tuấn tú nhìn như vậy, lại là ánh mắt dịu dàng thương tiếc, Cố Cẩm Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, trên người tê tê dại dại, trên mặt không khỏi nóng bừng như bị phỏng.


Nhưng mà, nhưng mà…

“Ta…” Mắt Cố Cẩm Nguyên xoay chuyển vài vòng, mặc dù trong lòng ấm áp ngọt ngào, nhưng trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ, không cần phải gả cho Thái tử, không cần phải gả cho Thái tử, lại càng không muốn làm Thái tử phi gì đó!

“Ngươi…” Thái tử lại cho rằng nàng có ý kiến gì, giọng khàn khàn nói: “Chuyện hôn sự không cần ngươi quan tâm, một mình ta sẽ lo.”

“Ta cảm thấy… hay là thôi đi!” Cố Cẩm Nguyên nghe thấy bộ dạng muốn lập tức định ra thời gian hôn lễ, rốt cuộc cố lấy hết dũng khí, nói ra những lời này.


Nàng thật sự không muốn gả cho hắn, không thể để lại ảo tưởng cho hắn, càng không thể làm cho chuyện này tiếp tục sai.


Nhưng còn chưa nói xong, nàng liền cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.


“Cái gì?” Hắn còn chưa hiểu được nàng đang muốn nói cái gì, chỉ là theo bản năng mà hỏi như vậy.


“Ta nói là…” Cố Cẩm Nguyên gian nan mà cắn môi, nhìn hoa kết bằng lụa màu cách đó không xa, nhìn hoa kết bay bay trên các đình đài, nàng chột dạ nhỏ giọng nói: “Cửa hôn sự này… Ta không quá thích.”

“Có ý gì?” Ngữ điệu có chút lên cao, hắn có chút không hiểu được ý của nàng: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta không muốn gả cho ngươi!” Cố Cẩm Nguyên vội vàng nói.


Thật ra lời nàng nói chính là nói thật, đây là một hiểu lầm, nàng đúng lý hợp tình nói với hắn, nàng cũng chưa từng nói mình muốn gả cho hắn, nhưng không biết vì cái gì, lúc nàng nói ra lời này đặc biệt có chút chột dạ, chột dạ giống như kẻ trộm.



Nàng kiên trì nhìn hoa văn trên quần áo hắn nói ra.


Hôm nay hắn mặc quần áo màu xanh đậm tay áo bào thêu mũi tên, chỗ cổ áo rộng thêu hoa văn trăm cành sen, một ít tóc đen rơi ra khỏi ngọc quan, rơi ở trên bờ vai rộng lớn của hắn.


“Ngẩng đầu lên, nhìn ta.” Giọng nói còn xót lại một chút độ ấm, ngữ điệu cũng bình tĩnh, nhưng mà Cố Cẩm Nguyên lại cảm thấy uy thế áp bách đến từ nam nhân này, đó là loại uy thế của người đứng ở trên cao mà người thường khó có được.


Sẽ làm người nhượng bộ lui binh, làm cho người ta không tự giác sinh ra lòng e ngại, làm cho người ta vô thức nhớ tới, người này nhất định sẽ leo lên kim loan bảo tọa, là người nhất định ở trên cao.


Cố Cẩm Nguyên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn Thái tử.


Tất cả dịu dàng đều đọng lại ở trong mắt hắn, vẻ mặt cực kỳ tẻ nhạt, giờ lại có chút căng thẳng, giữa lông mày giống như cáng đồng băng tuyết vạn dặm, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy lạnh như băng và cô độc.


Trong lòng Cố Cẩm Nguyên kêu lộp bộp một tiếng.


Nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn như vậy.


Vừa rồi rõ ràng đuôi lông mày của hắn còn mang theo vẻ vui mừng, nhưng bây giờ đột nhiên lại thay đổi.



Nàng khẽ nắm chặt tay, lúc này lại không hiểu tâm tư của mình.


“Vì sao?” Thái tử nhìn chằm chằm nàng, hỏi : “Nói cho ta biết, cho ta một lý do.”

“Ta…” Cố Cẩm Nguyên chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh như băng cường đại phả vào mặt, điều này làm cho nàng không khỏi lùi về phía sau một bước: “Ta chính là không muốn, không có lý do gì.”

“Cố Cẩm Nguyên, ta không chấp nhận không có lý do gì.” Con ngươi đen của Thái tử lạnh xuống: “Ngươi phải nói cho ta biết, vì cái gì, ta cần phải biết vì cái gì.
Ta cũng không muốn làm người khác khó chịu, càng không muốn cậy thế bức báchm chỉ cần ngươi cho ta một lý do, ta đây bằng lòng buông tay, tuyệt đối sẽ không dây dưa mãi như trước kia.”

“Có thể là bởi vì --” Cố Cẩm Nguyên thử nói ra tướng số mà nàng đã nhìn thấy.


“Ta không chấp nhận cái gì mà bạc tình bạc nghĩa, người nhìn rõ, giữa ta và ngươi, là ai bạc tình bạc nghĩa? Là ngươi! Đời đời kiếp kiếp, ta chính là phụ người trong thiên hạ cũng quyết không phụ ngươi, nhưng ngươi đối xử với ta như thế nào? Cố Cẩm Nguyên, ngươi có lương tâm hay không?”

“Ngươi phải tìm ra một lý do, một lý do có thể thuyết phục ta.
Bằng không, ta sẽ cho rằng ngươi không có lý do gì.” Thái tử nghiến răng nói: “Ba ngày sau,




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận