Tác giả: Lâm Miên Miên
Editor: Lili
Sau khi Phương Cảnh Châu tới một ngày, La Bối nhận được lời mời của Giang Tư Hàn, qua mấy tháng này, địa vị của Giang Tư Hàn thẳng tắp tăng lên, tuy không tính một đường thẳng, nhưng từ lượng fans trên Weibo của anh có thể nhìn ra được có lẽ không đến một năm nữa, anh có thể trở thành đỉnh lưu, có người thật sự trời sinh thích hợp đi con đường này, Giang Tư Hàn là người như vậy, trên người anh có loại khí chất này.
Mấy tháng nay, anh nhận phim truyền hình cũng như không ít đại ngôn, nhưng người đại diện là anh Lưu định vị cho anh theo hướng thần bí cao lãnh, cho nên mặc dù thù lao có cao thì Giang Tư Hàn cũng không nhận gameshow.
Theo như Giang Tư Hàn nói, anh không có nhiều nhu cầu tiêu tiền, lúc đóng phim thì ở khách sạn cùng đoàn phim, đoàn phim cũng lo ba bữa cơm, anh không kén ăn, lúc không đóng phim thì lịch trình của anh cũng kín mít.
Công ty cũng sẽ sắp xếp cho anh nơi dừng chân, cho nên anh có thể nói là chỉ vào không ra, rất nhanh đã đủ tiền trả trước mua một bộ phòng ở, là kiểu phòng ở chung cư lớn có ba phòng ngủ hai phòng khách, tốc độ anh mua phòng cũng rất nhanh, cũng không có yêu cầu về phương diện trang trí nên mua sẵn phòng đã trang trí luôn.
Sau hai ba tháng anh có thời gian nên mời bạn bè đến xem nhà mới sau đó ăn bữa cơm coi như chúc mừng tân gia.
La Bối cực kì hâm mộ, mấy ngày sau cùng mọi người đến ăn tân gia nhà Giang Tư Hàn.
Vị trí của khu chung cư này không tồi, lúc trước La Bối cũng tới xem qua.
Làm La Bối không thể tưởng được là, Giang Tư Hàn cũng mời Úc Vi.
Phương Cảnh Châu cùng Cố Khiêm Ngôn ở trong phòng khách chơi trò chơi, Úc Vi và La Bối ở trên ban công nói chuyện phiếm, tuy đã để hai tháng, nhưng trong phòng vẫn còn mùi nhà mới, cũng may bọn họ chỉ đến xem mà không ở lại lâu.
Tay Úc Vi để trên lan can, ngắm nhìn nơi xa, cô nhìn La Bối cười cười, "Tôi còn tưởng cô sẽ ở bên A Hàn."
La Bối nhún vai, "Không đâu.
Nhưng lúc ấy tôi không giải thích là có nguyên nhân."
"Tôi hiểu rõ." Úc Vi thật sâu mà hít một hơi, "Tôi đã nhận ra anh ấy sẽ không thích tôi, nhưng cô không cảm thấy đáng tiếc sao? Rõ ràng A Hàn anh ấy......"
Cô còn chưa nói xong, La Bối đã cười đánh gãy cô, "Không cảm thấy đáng tiếc, tôi đã có bạn trai, tôi rất thích anh ấy, anh ấy cũng rất thích tôi, chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ."
Úc Vi gật đầu, "Cho nên thật ra cô cũng biết?"
La Bối quay đầu lại nhìn Phương Cảnh Châu và Cố Khiêm Ngôn đang ngồi chơi di động còn đùa giỡn nhau, cười cười, "Con người tôi cũng không phải quá trì độn, Tiểu Giang chưa nói, tôi hiểu rõ nỗi khổ của anh ấy, bạn trai của tôi không nói, tôi cũng hiểu dụng tâm của anh ấy, cho nên tôi cũng chỉ có thể là người ngu ngốc nhất kia, bằng không chẳng phải là cô phụ dụng tâm của bọn họ sao?"
Úc Vi cười to, "Nghĩ lại cũng đúng nhưng bạn trai cô cũng rất đẹp trai đấy, cô không thiệt đâu!"
La Bối kiêu ngạo ưỡn ngực, "Tất nhiên rồi."
Ở phương diện nhan sắc, hai người bọn họ đều không ai nhường ai!
Giang Tư Hàn thu được không ít bao lì xì nói chuyện phiếm từ Cố Khiêm Ngôn nên quan hệ của hai người còn tốt hơn trước kia.
Có lúc liên quan đến tình cảm, cho dù là ba người, cũng không nhất định sẽ xuất hiện đao quang kiếm ảnh, cũng không phải nhất định anh chết chết tôi sống, thế giới của người trưởng thành, mọi người đều hiểu được cái gì quan trọng hơn, cũng hoàn toàn không muốn phá hỏng loại bình yên này.
***
Phương Cảnh Châu từ khi biết Cố Khiêm Ngôn có một công ty rất rất lớn vẫn muốn đi xem, tất nhiên Cố Khiêm Ngôn cũng thỏa mãn bé, chờ La Bối không bận, cô dẫn Phương Cảnh Châu tới Cố thị chơi.
Cố thị cách trung tâm thành phố rất gần, độc chiếm một tòa nhà lớn, tòa nhà này đã có lịch sử hơn hai mươi năm, lúc ông nội Cố mua nó, giá cả so với hiện tại giống như cải trắng, mấy năm trước tu sửa lại, thoạt nhìn vừa không quá xa hoa lại có vẻ trang trọng.
La Bối lúc trước cũng nhận không ít lời mời của nhiều công ty lớn, nhưng thường thì rất ít công ty sẽ chiếm dụng được một tòa nhà lớn, hầu như chỉ chiếm mấy tầng lầu, một tòa nhà lớn có thể có rất nhiều công ty khác nhau, ở thành phố tấc đất tấc vàng này, một tòa nhà lớn cũng không phải một công ty tùy tiện nào cũng có thể thuê được.
Văn phòng của Cố Khiêm Ngôn ở lầu tám, La Bối tưởng sẽ nhìn thấy không ít công nhân Cố thị, nhưng từ bãi đỗ xe trực tiếp đi thang máy lên lầu tám, cô cũng chỉ gặp được trợ lý và thư ký của Cố Khiêm Ngôn, mỗi người thoạt nhìn đều rất bận rộn, tiếng điện thoại hết đợt này đến đợt khác, không có ai nhìn ngó lung tung, nhìn kỹ thì cũng không có gì khác những công ty bình thường, trên bàn làm việc của thư ký dán rất nhiều giấy nhớ màu hồng hồng xanh xanh, cốc cà phê trong tay cô ấy đã sớm lạnh lẽo nhưng cô ấy vẫn không để ý uống một ngụm.
Có lẽ đây là không khí làm việc ở Cố thị, không có ai lãng phí một phút một giây.
Văn phòng của Cố Khiêm Ngôn cũng không xa hoa như trong tưởng tượng của La Bối, trang hoàng khá giống với văn phòng của bà chủ trước của cô nhưng lại rộng gấp đôi.
Có mấy cái sô pha, còn có một cái giá sách rất lớn, bên trong đầy folder, và bàn làm việc của anh, trên bàn làm việc của anh cũng có rất nhiều văn kiện, có thể tưởng tượng ra công việc hàng ngày của anh có bao nhiêu bận rộn.
Phương Cảnh Châu ngồi ở trên sô pha, nhìn sang đông rồi lại nhìn sang tây, cuối cùng nói với La Bối: "Văn phòng của chú Tiểu Chu lớn quá! Còn lớn hơn cả phòng khách nhà em!"
Lúc bọn họ tới đã đến thời gian nghỉ trưa, Cố Khiêm Ngôn nhấc máy bàn của bàn làm việc, gọi điện thoại cho trợ lý, "Đi nhà ăn lấy cho tôi vài món ăn lại đây, ba mặn hai chay thêm cả canh nữa."
Sau khi treo điện thoại, Cố Khiêm Ngôn cuốn tay áo sơmi lên, nói: "Hai người cứ thoải mái đi, anh còn chút việc cần xử lý nốt, nên không chơi với hai người được, nếu thấy nhàm chán, có thể xuống lầu, gần đây có một cái bách hóa."
"Được rồi, anh cứ làm việc đi." La Bối nói xong thì thở dài nói với Phương Cảnh Châu, "Chúng ta nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy chú Tiểu Chu làm việc."
Phương Cảnh Châu vội vàng dùng tay nhỏ che miệng, gật đầu.
Mọi người nói đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, quả nhiên không sai.
Cố Khiêm Ngôn toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, lúc này cũng tự động che chắn mọi âm thanh bên ngoài, anh hết sức chuyên chú nhìn máy tính, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Phương Cảnh Châu ôm cánh tay La Bối, nói nhỏ: "Văn phòng của Bối Bối nhỏ hơn văn phòng của chú Tiểu Chu."
La Bối bật cười, "Tất nhiên rồi, đây là công ty lớn, của chị chỉ là một cửa hàng nhỏ thôi."
"Nhưng em siêu tin tưởng Bối Bối chắc chắn cũng có văn phòng lớn như vậy." Phương Cảnh Châu lại nói, "Về sau em cũng muốn giống chú Tiểu Chu và Bối Bối, có văn phòng lớn như vậy."
Rất nhiều bạn nhỏ khi còn bé đều có rất nhiều mộng tưởng, ví dụ như làm nhà khoa học, hay làm bác sĩ, Phương Cảnh Châu còn chưa chính thức trở thành học sinh tiểu học, cũng đã âm thầm định ra mục tiêu của mình, đó là bé cũng muốn làm ông chủ, muốn có một văn phòng thật lớn.
La Bối không khỏi cảm khái ở trong lòng, cốt truyện quả nhiên mạnh mẽ, dù cô đã thay đổi thời thơ ấu và tính cách của Phương Cảnh Châu, nhưng có lẽ bé vẫn đi theo con đường trong cốt truyện, cuối cùng cũng trở thành một tổng tài bá đạo.
Vậy có tính là cô và Cố Khiêm Ngôn ảnh hưởng đến bé không?
La Bối không coi lời của Phương Cảnh Châu trở thành một lời nói đùa của trẻ con, ngược lại cô còn rất nghiêm túc gật đầu, "Vậy em phải chăm chỉ học tập, chắc chắn ước mơ sẽ thành hiện thực."
Tuy bây giờ cách lúc bé làm tổng tài còn hơn hai mươi năm......
Trợ lý rất nhanh mang đồ ăn vào phòng, anh ta còn cố ý nhìn La Bối vài lần, đương nhiên là thừa dịp Cố Khiêm Ngôn đang bận rộn, nghĩ thầm, đây là bạn gái của Cố tổng à? Rất xinh đẹp, nhưng cậu bé bên cạnh này là ai......!Trợ lý nhất thời mở rộng não tưởng tượng, không phải là con của boss đó chứ? Lại nhìn về phía La Bối, trợ lý không thể khống chế mà đưa cô vào cốt truyện "Kiều thê mang cầu chạy trốn của tổng tài bá đạo".
Nhưng mà cũng không đúng, cô gái này thoạt nhìn thì còn ít tuổi hơn anh ta, nhiều nhất cũng chỉ 22 tuổi, cậu bé này chắc cũng tầm 6 tuổi thôi, nếu đây là con trai của cô ấy thì không phải 17 tuổi cô ấy đã sinh con sao, mang thai lúc 16 tuổi? Trợ lý nhìn Cố Khiêm Ngôn đang làm việc, kiên định lắc đầu, không, Cố tổng không phải một người phát điên như vậy, không phải người đáng khinh như vậy.
La Bối lễ phép cảm ơn trợ lý, trợ lý mang đầy bụng nghi ngờ đi ra văn phòng.
Liệu có phải em trai của boss không? Chưa nghe nói mà, vậy có lẽ là em trai của cô gái kia, chắc khả năng này đúng......
Cảm giác đã giải đáp được bí ẩn, trong lòng trợ lý thoải mái.
La Bối và Phương Cảnh Châu ngồi trên cùng một chiếc sô pha, Cố Khiêm Ngôn ngồi ở đối diện, ba người đều có chút đói bụng.
Cố Khiêm Ngôn nhìn thoáng qua kế hoạch lịch trình của mình, hỏi: "Bối Bối, đầu tháng em có thời gian không?"
"Không biết, làm sao vậy, anh có việc sao?"
Cố Khiêm Ngôn chỉ chỉ Phương Cảnh Châu đang ăn cơm, "Không phải nhóc sắp khai giảng sao, anh đoán nhóc cũng chưa từng đi du lịch, nếu không hai chúng ta bỏ ra khoảng 4, 5 ngày, dẫn nhóc đi ra ngoài chơi một chuyến, vừa lúc chúng ta yêu đương lâu như vậy, cũng chưa đi chơi lần nào."
Phương Cảnh Châu nghe được lời này thì vô cùng cao hứng, nhưng bé không giống những đứa trẻ khác, vội vàng đáp ứng, mà hiểu chuyện nhìn về phía La Bối, đúng là bé rất muốn đi, nhưng nếu Bối Bối và chú Tiểu Chu bận rộn thì thôi cũng được.
La Bối chưa nghĩ đến chuyện này, cũng không biết mình có thời gian không, trả lời: "Từ ngày mai em sẽ gấp rút xử lý công việc, bỏ ra 4,5 ngày thì không thành vấn đề.
Vừa lúc em cũng muốn đưa bà nội đi ra ngoài chơi một chuyến, anh cũng biết, đợt ăn tết em chuẩn bị đưa bà đi Thái Lan, nhưng khoảng thời gian đó bận quá nên cứ trì hoãn mãi."
Cô nhớ lúc bà nội nằm viện, Cố Khiêm Ngôn nói với cô không thể trở thành nô lệ của công việc và tiền bạc, người nhà mới là quan trọng nhất.
"Hiện tại là mùa hè, Thái Lan còn nóng hơn ở đây, đi qua đó làm gì cho khổ, bằng không chúng ta đi nơi nào đó mát mẻ chút để tránh nóng." Cố Khiêm Ngôn nói.
"Được đó."
Cố Khiêm Ngôn lại nhìn Phương Cảnh Châu, làm như có thật nói: "Bọn chú muốn đưa cháu đi ra ngoài du lịch, nhưng, cách đầu tháng còn thời gian nửa tháng, bốn người chúng ta đi du lịch sẽ không chọn kiểu du lịch kiểu bụi hay kiểu xa xỉ mà đi kiểu trung bình, vậy thì cũng phải chuẩn bị ít nhất một vạn, cháu nói xem chúng ta kiếm một vạn này như thế nào bây giờ?"
Phương Cảnh Châu học toán rất tốt, bé cũng có một chút khái niệm về tiền bạc, biết tiền tiết kiệm và tiền bà ngoại cho bé còn cách rất xa rất xa một vạn, bé chần chờ nói: "Xin bà ngoại?"
Cố Khiêm Ngôn lập tức xụ mặt nói: "Ai nói cho cháu là không có tiền thì đi xin bà ngoại, nghĩ lại."
Phương Cảnh Châu cũng cảm thấy chính mình trả lời sai rồi, lại nghĩ nghĩ, "Cháu đi nhặt vỏ chai, bà hàng xóm nhà cháu nói chai nhựa có thể bán lấy tiền, bình thường cháu vẫn cho bà ấy."
Cố Khiêm Ngôn sờ sờ cằm, "Vậy có lẽ cháu phải nhặt đến lúc tốt nghiệp cấp hai."
La Bối cũng không đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ, cười tủm tỉm nhìn một lớn một nhỏ, vì một vạn mà vắt hết óc suy nghĩ cũng rất thú vị.
Phương Cảnh Châu lại nói, "Cháu đi làm thuê!"
"Tuyển dụng lao động trẻ em là phạm pháp."
Vẻ mặt Phương Cảnh Châu như đưa đám, "Cháu thật sự không biết......".