Mệnh Phú Quý Trời Sinh


Trần tiểu thư nghe xong lập tức nổi giận, "Cô nói vậy là có ý gì chứ?Chẳng lẽ cô cho rằng tôi muốn mang theo nó sao?Nếu không có nó, cuộc đời của tôi cũng không phải khổ sở như thế này, nói thật,chính tôi mới là người hy vọng nó bị bọn buôn người bắt đi nhất đấy!"
La Bối và Giang Tư Hàn: "............"
Cô vội vàng nhìn thoáng qua bé trai bên cạnh, thấy trên mặt bé không có cảm xúc gì,điều này làm cô cảm thấy khá kinh ngạc.

Thật ra trẻ con đều tương đối mẫn cảm,nghe mẹ nói như vậy chắc chắn phải rất khổ sở, nhưng bé không có một chút phản ứng gì.Điều này chứng tỏ loại lời nói gây tổn thương như vậy bé đã nghe rất nhiều lần.

Tuy rằng hiện tại nhà La Bối chỉ có hai bà cháu, nhưng thời thơ ấu của La Bối cũng vô cũng hạnh phúc.Sau này cha mẹ cô vì trốn nợ mà không có trách nhiệm, nhưng cô nhớ rõ,ba hay mẹ đều rất yêu cô.Khi bọn họ còn ở nhà đều rất chiều chuộng cô,tuy họ yêu nhất vẫn là bản thân mình.

Bọn họ chạy trốn là do không tự gánh được trách nhiệm,lại thêm nhát gan, cho nên đem mọi chuyện rối rắm ném lại cho bà nội,chuyện này tất nhiên không phải tốt đẹp gì, nhưng trước nay La Bối sẽ không bởi vì chuyện này, mà phủ nhận ba mẹ đối tốt với cô.

Khác với sự tức giận của Trần tiểu thư, La Bối lại rất bình tĩnh, "Trần tiểu thư, tôi cũng tin tưởng cô là mẹ ruột của bé, nhưng hiện tại ở đâu cũng đều có quy định này.Nếu cô không tin có thể đi hỏi các chủ nhà khác cũng đều giống như vậy thôi.Bây giờ không giống như trước kia, chỉ cần tiền mà không cần chứng minh thân phận,Giang tiên sinh ở đây có thể làm chứng,cứ mỗi nửa tháng sẽ có nhân viên nhà nước đi điều tra đăng ký."
Cô cũng không lừa Trần tiểu thư,đúng là thôn Thành Trung vẫn có nhiều chủ nhà không tìm hiểu người lớn mang theo trẻ con có quan hệ ruột thịt không nhưng mỗi tháng có người đến đây kiểm tra là sự thật.

Dân cư ở thôn Thành Trung khá hỗn loạn nên rất dễ có hành vi phạm pháp vậy nên cán bộ nhà nước rất coi trọng vấn đề này.Tuy rằng trước mắt vẫn để lọt lưới nhưng có làm vẫn tốt hơn không làm.

La Bối không biết cách mình làm có chính xác không, nhưng cô nghĩ, nếu đối phương đúng là bọn buôn người,cô hỏi như vậy khẳng định sẽ làm đối phương hoảng loạn.


Trên mặt Trần tiểu thư không có hoảng loạn, chỉ có oán giận.

Cuối cùng cô ta cung cấp một chút bằng chứng,tuy không toàn diện, nhưng đối với La Bối thế là đủ rồi.

Sau khi ký hợp đồng, Trần tiểu thư mang theo đứa bé trở về phòng bên cạnh.

La Bối muốn chuẩn bị đi ủy ban xã đăng kí thuận tiện nhờ bên đó kiểm chứng hai người này có phải quan hệ mẹ con không.

Giang Tư Hàn đi cùng cô, ở trên đường, xuất phát từ tò mò anh hỏi: " Trần tiểu thư kia có lẽ không phải người hiền lành gì, tôi cho rằng cô sẽ không cho cô ta thuê chứ."
Trong suy nghĩ của anh, nếu đã biết người kia là phiền toái thì nên trực tiếp ngăn chặn cơ hội cùng đối phương có liên quan.

La Bối cười cười, "Vậy thì anh nghĩ sai rồi,tôi đã gặp nhiều khách thuê so với Trần tiểu thư còn không dễ chọc hơn, chỉ cần không phải người xấu, chỉ cần đúng hạn giao tiền thuê nhà, chúng tôi sẽ không chọn khách thuê, đương nhiên nếu vệ sinh sạch sẽ thì càng tốt."
Giang Tư Hàn cảm khái nói: "Nếu Trần tiểu thư đúng là mẹ của đứa bé kia vậy đứa bé cũng thật đáng thương."
La Bối gật đầu, "Nói là mẹ kế tôi còn có thể lý giải, trước kia cũng có khách thuê là mẹ kế đánh chửi con riêng của chồng nên nếu là con ruột thì kể cả không yêu cũng sẽ đối xử tử tế.Nhưng có thể có một số việc chúng ta không biết rõ cho nên chưa nên kết luận Trần tiểu thư không tốt."
Giang Tư Hàn liếc nhìn La Bối một cái, từ vừa nãy đến bây giờ,cô đều rất bình tĩnh,chuyện này rất kỳ quái,anh so với cô còn lớn hơn một chút, nhưng không biết vì sao,anh cảm thấy khi gặp chuyện cô còn bình tĩnh trấn định hơn anh nhiều.

Anh nghĩ đến nhà họ La chỉ có bà La và cô lại lập tức hiểu rõ, gia đình như vậy,đứa bé đều sẽ trưởng thành sớm hơn.


***
Triệu Phiên Phiên nghe nói đứa bé khoảng bốn năm tuổi thì không khỏi có chút thất vọng, vốn đang cho rằng Thần Bảo Bảo sẽ có thêm một người bạn nhưng trẻ con cũng sẽ không thích chơi với bạn cách nhau nhiều tuổi.Tuy Thần Bảo Bảo chưa được sáu tháng nhưng Triệu Phiên Phiên đã bắt đầu lo lắng về bạn bè tương lai của bé.

Đến bữa tối,bà La bảo La Bối sang gọi Trần tiểu thư ăn cơm cùng, dù sao cũng là hàng xóm lại là chủ nhà thì càng phải nhiệt tình hơn.

Vốn dĩ La Bối cho rằng Trần tiểu thư sẽ không tới nhưng đến bữa tối cô ấy cũng dắt theo cả đứa bé đến.

Bé trai có vẻ khá nhút nhát chỉ ngồi im lặng bên cạnh Trần tiểu thư.

Bà La là một bà lão hiền lành và hòa ái, cho dù người như Trần tiểu thư cũng nói chuyện khá lễ phép với bà.

"Mọi người đừng gọi tôi là Trần tiểu thư nữa cứ gọi tôi là Trần Lan."
Trần Lan cũng không phải người không biết tốt xấu, tuy cô không hài lòng với hoàn cảnh ở thôn Thành Trung,nhưng giá thuê nhà thấp với lại cô cũng đã ký hợp đồng,có oán giận cũng không làm gì được.Chủ nhà với cô không thân không thích,bây giờ người ta mời cô ăn cơm tất nhiên cô cũng phải khách khí một chút.

La Bối cũng đã gặp qua nhiều loại người, nói như thế nào nhỉ,người nhìn càng không dễ chọc thực ra càng dễ đối phó.Mới nhìn bề ngoài và cách nói chuyện của Trần Lan có thể sẽ xếp cô ta vào loại người khó đối phó nhưng nếu nghĩ kĩ lại hôm nay lúc ký hợp đồng,tuy Trần Lan có bất mãn nhưng sau đó cũng lập tức thỏa hiệp.Người thực sự khó tính sẽ không dễ nói chuyện như vậy.


"Tiểu Trần, nghe khẩu âm của cháu không giống người ở đây?"Bà La cười tủm tỉm hỏi.

Sắc mặt Trần Lan mất tự nhiên, "Vâng,tuy rằng cháu không phải người địa phương, nhưng hộ khẩu sẽ nhanh dời đến bên này."
Thật ra bà La không có ý trào phúng gì cả là Trần Lan hiểu sai ý thôi.

"Nhà cháu không ở đây vậy ở đây cũng không có họ hàng thân thích nhỉ? mà có đôi khi hàng xóm còn thân hơn so với họ hàng, không phải có câu nói bán anh em xa mua láng giềng gần sao, về sau trong nhà có chuyện gì cần giúp đỡ,cháu cứ nói với mọi người,nếu chúng ta giúp được thì sẽ giúp."
Trần Lan cũng không thực sự tin lời này,lời như vậy cô không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi,chỉ có đồ ngốc mới coi là thật.Cô nhìn lướt qua những người trên bàn cơm, cười cười, "Không phải đâu,chồng cháu là người thành phố này,lúc trước cháu cũng đã nói rồi,cháu cũng không ở đây lâu đâu,chồng cháu đã mua cho cháu một bộ phòng ở Bạn Hồ Nhã Uyển.Mọi người biết Bạn Hồ Nhã Uyển chứ,phải năm sáu vạn tệ một phòng,nhưng bây giờ còn chưa trang trí xong nên cháu mới phải ra ngoài thuê phòng."
Bà La gật đầu rồi quan tâm hỏi: "Vậy chồng cháu đâu?"
"Anh ấy đang đi công tác." Trần Lan càng nói càng hăng, "Anh ấy là giám đốc công ty lớn,cửa hàng ở trung tâm thành phố cũng có mấy cái,biệt thự cũng có hai bộ.

Tuy rằng anh ấy kiếm được nhiều tiền nhưng không có thời gian cho gia đình nhưng cháu nghĩ đàn ông ấy à, nếu không có tiền thì có khác gì phế vật đâu."
Lời của Trần Lan có rất nhiều chỗ làm mọi người nghi ngờ ví dụ như có hai căn biệt thự, vì sao còn phải tới thôn Thành Trung thuê nhà,sao không ở biệt thự đi? Hơn nữa có tiền như vậy sao không thuê nơi tốt hơn......!
Triệu Phiên Phiên hay đi theo Lôi Vũ Hạo nên cũng gặp không ít loại người,cô vừa nghe đã biết chuyện gì xảy ra, thấy bà La còn muốn hỏi tiếp,cô lập tức gắp thức ăn cho bà, nói: "Bà ăn nhiều một chút,hôm nay thời tiết đẹp, chờ ăn cơm xong, chúng ta ra ngoài tản bộ đi,cháu nghe Bối Bối nói, Carrefour đang có khuyến mại, chúng ta đi xem sao."
Lập tức lực chú ý của bà La đã bị dời đi.

Trần Lan lại không vừa lòng,cô cũng chưa nói hết đâu.

"Carrefour?khuyến mại?" Trần Lan cười tủm tỉm nói, "Vốn dĩ tôi cũng định đi tản bộ cùng mọi người,nhưng tôi quen mua ở siêu thị nhập khẩu rồi, Carefour hay Walmart đều quá nhiều người.Chồng tôi nói nhà tôi không thiếu chút tiền ấy thế nên tốt nhất vẫn là mua hàng nhập ngoại."
Nói như vậy thì đến bà La cũng không biết nên nói cái gì nữa.


Vốn dĩ Giang Tư Hàn là người ít nói,khi ăn cơm lại càng chuyên tâm, trên cơ bản là không ra tiếng, La Bối và bà La đều là người nhiệt tình, nhưng cả hai đều không am hiểu nịnh nọt vậy nên hai người cũng không biết nên nói gì tiếp.

Triệu Phiên Phiên càng cũng sẽ không nói gì,đúng lúc Thần Bảo Bảo nằm trên giường em bé bắt đầu khóc nháo.

Để thuận tiện Triệu Phiên Phiên cũng mua một cái giường em bé đặt ở nhà La Bối.

Cô vội vàng đứng dậy, đi đến giường em bé, bế bé con đang giả vờ khóc để dỗ dành.Bây giờ còn chưa đến thời gian bú sữa, Triệu Phiên Phiên cũng hiểu tính tình bé con nhà mình, sau khi tỉnh ngủ muốn chơi mới giả khóc với ý đồ khiến cho mọi người chú ý.

Triệu Phiên Phiên cũng không ăn cơm nữa mà ôm Thần Bảo Bảo đi vòng quanh nhà, thường thường dừng lại chỉ các đồ vật trong nhà cho bé.Cô vốn dĩ là người dịu dàng,lúc dỗ con trai lại càng dịu dàng hơn.

Cô ôm bé con ở tư thế cho bé thoải mái nhất còn thường thường thơm trán bé.

La Bối đang ăn cơm vừa lúc cô ngẩng đầu nhìn đứa bé ngồi cạnh Trần Lan, ánh mắt bé luôn đuổi theo Triệu Phiên Phiên, hoặc là nói đuổi theo hai mẹ con.Bé còn quá nhỏ chưa học được cách che dấu cảm xúc của mình, ít nhất La Bối thấy tia hâm mộ ánh lên trong mắt bé.

Bé hâm mộ cái gì?
La Bối lại nhìn Trần Lan còn đang khoe khoang chồng mình có nhiều tiền như thế nào, không khỏi ở trong lòng thở dài một hơi.

Thôi vậy,chuyện nhà người khác cô cũng không quản được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận