Bạn tốt trong Wechat của Cố Khiêm Ngôn cũng không nhiều, ngoại trừ một vài người hợp tác và khách hàng làm ăn thì cũng chỉ có mấy người ở thôn Thành Trung.
Anh rất ít đăng lên trong vòng bạn bè, nên sau khi phát tin này ra vẫn làm bạn bè xôn xao, không ít khách hàng và bạn bè kinh doanh cùng đều tỏ vẻ: Hai ngươi không phải đã sớm ở bên nhau sao? Cố Khiêm Ngôn kiên nhẫn giải thích, nhấn mạnh miêu tả đoạn tình cảm nhấp nhô của anh và La Bối, cuối cùng hai người may mắn cũng ở bên nhau.
Mấy người ở thôn Thành Trung thì ra sức khen ngợi và nịnh nọt chỉ vì mấy bao lì xì ít ỏi kia.
Chỉ mỗi Giang Tư Hàn không có phản ứng nhưng cũng không ngoài ý muốn của Cố Khiêm Ngôn.
Anh biết hiện tại Tiểu Giang bận rộn, ngày nào cũng bận đến tối mịt, anh với Tiểu Giang cũng từng là anh em cùng cảnh ngộ.
Nhưng nếu Tiểu Giang tỉnh ngộ sớm một chút hoặc không phải người ngây ngô trong tình cảm thì có lẽ không có chuyện của anh.
Cố Khiêm Ngôn nghiêng đầu liếc mắt nhìn La Bối một cái, anh cũng không muốn hỏi vấn đề này, cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì vì dù sao hiện tại người La Bối thích là anh còn với Tiểu Giang......!Anh không thể tìm hiểu cũng không muốn tìm hiểu.
Chuyện cũng không như Cố Khiêm Ngôn tưởng tượng như vậy, thật ra thì sau khi anh đăng bài không bao lâu thì Giang Tư Hàn đã thấy được.
Lúc này, anh mới từ phim trường trở về khách sạn, vừa tháo trang sức chuẩn bị tắm rửa, theo thói quen xem di động, lập tức cả người đều ngơ ngẩn.
Sau khi anh thất thần tắm rửa thì ngồi trên giường phát ngốc, kể cả trợ lý gõ cửa đưa cơm chiều, anh cũng không có tâm tư đi ăn.
Quan hệ của anh và trợ lí cũng không tồi, tuổi hai người xấp xỉ, bình thường cũng coi nhau như bạn bè nên anh ta thử thăm dò hỏi, "Anh Giang, hôm nay anh thấy không vui à?"
"......!Có hơi." Giang Tư Hàn gắp một đũa rau xà lách, lại thật sự không muốn ăn nên buông xuống, đi đến trước cửa sổ sát đất.
Lúc này anh cảm thấy len lỏi trong cơ thể mình là một cảm xúc gọi là không cam lòng.
Thấy Giang Tư Hàn cũng không muốn nói chuyện, trợ lý vội vàng ăn cơm xong rồi lấy cớ chuồn khỏi phòng.
Tuy tính tình anh Giang rất tốt nhưng anh ta cũng biết, mấy minh tinh này nhiều khi vui buồn thất thường, nếu thật sự đụng vào họng súng thì chỉ có anh ta là xui xẻo thôi.
Kể cả Giang Tư Hàn có trì độn bao nhiêu thì anh cũng có thể cảm giác giữa La Bối và Cố Khiêm Ngôn khác thường.
Từ khi anh bận rộn sự nghiệp, anh và Bối Bối cũng dần dần xa cách, cô và Cố Khiêm Ngôn thì lại ngày càng thân hơn.
Anh đứng ở bên kia đường nhìn hai người càng đi càng xa nhưng anh lại không nói ra lời dường như cổ họng bị bóp nghẹt.
Cũng không biết đứng như vậy bao lâu, anh lấy điện thoại, chần chờ mãi rồi cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho La Bối.
Cùng lúc đó, La Bối và Cố Khiêm Ngôn cũng vừa ăn xong cơm chiều, cô đang xếp hàng trước cửa tolet nữ.
Nhìn tên trên điện thoại là Giang Tư Hàn, La Bối sửng sốt một chút rồi nghe máy.
"Bối Bối, tôi nhìn thấy vòng bạn bè của Tiểu Chu, hai người ở bên nhau à?" Giọng nói của Giang Tư Hàn vô cùng bình tĩnh, không khác gì lúc bình thường.
La Bối ừ một tiếng, trong giọng nói đều là ý cười, "Đúng vậy, hôm qua chúng tôi mới xác định."
"Chúc mừng hai người." Nụ cười của Giang Tư Hàn rất đạm, "Lúc trước đã cảm thấy không khí giữa cô và Tiểu Chu là lạ."
Giọng La Bối nhẹ nhàng, "Vốn dĩ muốn mời mọi người ăn cơm nhưng cuối năm mọi người đều bận rộn nên chưa sắp xếp được, đúng rồi, gần đây anh thế nào? Đã quen chưa?"
"Cũng vẫn vậy, người ở đoàn phim này khá tốt." Giang Tư Hàn dừng một chút, "Có lẽ sang năm có thể mua phòng."
"Vậy tốt quá, tôi biết anh nhất định sẽ thành công mà.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh đã biết anh không giống chúng tôi mà."
Giang Tư Hàn bật cười, "Tôi cũng biết cô sẽ thành công, đúng rồi, cô chuyển lời chúc mừng của tôi đến Tiểu Chu nhá."
"Được."
Trước khi cúp điện thoại, La Bối rõ ràng nghe được tiếng thở dài của Giang Tư Hàn.
***
Hai người trở lại thôn Thành Trung, đỗ xe xong thì quyết định đi dạo xung quanh coi như tiêu thực, vì ăn cơm chiều có hơi nhiều.
Hiện tại là mùa đông, tay nắm tay còn có thể sưởi ấm cho nhau, Cố Khiêm Ngôn dứt khoát kéo tay cô nhét vào trong túi áo khoác của mình.
Từ bạn bè trở thành người yêu nhưng bọn họ rất tự nhiên, nội dung nói chuyện cũng không có gì khác nhau, trời nam đất bắc, cái gì cũng có thể nói, nói đến nỗi khô cả miệng nên Cố Khiêm Ngôn đưa La Bối đến máy bán hàng tự động ở công viên mua hai lọ nước.
Cố Khiêm Ngôn chỉ đôi vợ chồng già bán khoai nướng cách đó không xa, nói: "Có chuyện này anh chỉ nói với em vì sợ nói với người khác sẽ bị mắng, so với việc trở về thừa kế Cố thị thì anh càng muốn tự mình lập nghiệp kinh doanh từ con số 0 đi lên hơn."
La Bối gật đầu, "Đúng là rất dễ dàng bị ăn mắng, giống mấy người ca hát không giỏi thì phải về thừa kế tài sản trăm tỷ như trên mạng nói ấy......"
"Bối Bối, có lẽ về sau anh không thể kinh doanh cùng em." Cố Khiêm Ngôn nắm chặt lọ nước khoáng, tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng anh cũng phải giãy giụa một lúc mới quyết định, "Nhìn ông nội còn khỏe mạnh nhưng dù sao ông cũng 70 tuổi rồi, tình trạng nhà anh em cũng biết rồi đấy, cha mẹ anh chưa từng đến công ty một ngày nào, bọn họ cũng không có hứng thú với chuyện này nên anh phải trở về tiếp nhận công việc này."
La Bối cũng không ngoài ý muốn khi nghe anh nói, cô đã chuẩn bị tâm lí từ sớm rồi.
"Có lẽ em không thể hiểu được suy nghĩ của anh nhưng anh thật sự không muốn trở về, hiện tại thành quả chúng ta đạt được đều là tâm huyết của chúng ta." Cố Khiêm Ngôn sợ La Bối bị lừa gạt, sợ lúc không có anh cô bị người bắt nạt, trước kia bọn họ luôn ở bên nhau, gặp khách hàng gây khó dễ thì anh còn đứng che trước mặt cô còn sau này thì sao?
"Anh cứ đi đi." La Bối mỉm cười, "Công ty lớn như vậy chắc chắn cần anh, hơn nữa, thời đại bây giờ rất thuận tiện, nếu có gì em không hiểu hoặc phải lựa chọn thì em sẽ gọi điện ngay cho anh."
"Cũng đúng, em cũng nên học một mình tự lập." Cố Khiêm Ngôn sờ quả cầu lông xù trên áo khoác của cô, "Có khi ngày nào đó Cố thị phá sản thì anh phải dựa vào chị Bối rồi."
"Phi phi phi." La Bối nóng nảy, "Anh nhanh lên phi ba tiếng, không được nói những lời thiếu may mắn như vậy."
Cố Khiêm Ngôn không có cách nào đành phải phi phi phi ba tiếng.
Không ai có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này bao gồm cả La Bối.
Cô đối với anh không đơn giản chỉ là bạn gái, anh nhìn cô tiến bộ từng ngày, dần dần trưởng thành.
Người giống như anh việc đầu tiên là suy xét đến lợi ích nhưng chỉ có đối với cô thì luôn không nhịn được đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ.
Cố Khiêm Ngôn giang hai tay ôm chặt cô vào trong ngực.
Tuy anh không có kinh nghiệm yêu đương nhưng anh biết lúc cô muốn anh có thể ôm cô vào lòng.
Anh nói bên tai cô: "Bối Bối, còn nhớ rõ câu chuyện ruộng mía và ruộng dưa hấu anh nói trước kia không? Hiện tại anh muốn mở rộng ruộng mía, em cũng hãy đi khai hoang ruộng dưa hấu của em đi, anh đám bảo cây mía anh trồng ra là ngọt nhất, em nhất định sẽ thích."
La Bối dùng sức gật đầu.
Đối với cô, Cố Khiêm Ngôn không đơn giản chỉ là bạn trai, anh đối với cô vừa là thầy vừa là bạn, nếu không có anh cũng sẽ không có cô ngày hôm nay.
Bây giờ cô đã hiểu vì sao ngày xưa thầy bói đoán cô có số mệnh phú quý trời sinh, nhưng nghĩ lại, số mệnh này chỉ từ khi gặp Cố Khiêm Ngôn mới bắt đầu.
***
Tuy hai người rất quen thuộc, nhưng thực ra quan hệ cũng mới xác định, đừng nói Cố Khiêm Ngôn không nghĩ tách ra mà ngay cả La Bối cũng thả chậm bước chân.
Nhưng kể cả có đi chậm đến mấy thì cuối cùng vẫn về tới thôn Thành Trung.
Bây giờ là mùa đông lại là buổi tối nên không náo nhiệt như mùa hè, đứng trước cửa nhà, Cố Khiêm Ngôn chần chừ mãi không chịu đi, La Bối đành phải đứng cùng anh.
Cuối cùng, La Bối thấy thời gian thật sự không còn sớm, hơn nữa điện thoại của anh vang rất nhiều lần, là ông nội Cố thúc giục anh về nhà sớm một chút, cô cũng không có cách nào đành phải đỏ mặt, kiễng chân hôn lên mặt anh một cái, giọng nói nhỏ hơn bình thường một ít, "Anh về đi."
Dù sao hai người cũng mới vừa yêu đương, hành động thân mật nhất cũng chỉ là dắt tay, ôm nhau......!Còn hôn thì đúng là lần đầu tiên.
La Bối thấy Cố Khiêm Ngôn ngơ ngẩn, tuy cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh thì lúc này cũng không chịu được đành phải nói tạm biệt rồi mở cửa leo nhanh lên lầu ba mới dừng lại dựa vào cửa thở dốc.
Cô không phải một người chủ động.
Trong hai cuộc tình quá khứ, cô luôn ở trạng thái bị động, cô rất hiểu khuyết điểm của bản thân, luôn tính toán tình huống xấu nhất, khi mới xác lập một mối quan hệ thì thứ cô nghĩ đến đầu tiên là chia tay......!Có lẽ vì như thế nên đến khi chia tay thật thì cô cũng không quá khổ sở, nhìn những người bên cạnh cô mất ăn mất ngủ vì yêu rồi nhận hết dày vò vì tình yêu, cô luôn than thở cái thói hư tật xấu này của mình.
Nghĩ lại thì đây có lẽ là một biểu hiện của sự yếu đuối?
Cũng không biết vì sao khi đối mặt với Cố Khiêm Ngôn, cô không đành lòng giống như quá khứ.
Lần này cô sẽ toàn tâm toàn ý vì đoạn tình yêu này.
Không so đo được mất, không để ý việc sau khi mất đi sẽ khó chịu bao nhiêu vì hiện tại cô thật sự vui vẻ.
Cố Khiêm Ngôn ít nhất sửng sốt vài phút, lúc này mới giống như một tên ngốc đi ra khỏi thôn Thành Trung, cứ đi như vậy một lúc, anh mới bắt đầu nở nụ cười.
Người đi đường ngang qua đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh vài lần, không biết bệnh viện tâm thần nào thả ra tên điên này.
Lúc ông nội Cố gọi điện giục Cố Khiêm Ngôn lần nữa thì anh đang ngồi trên xe buýt.
"Sao cháu còn chưa về? Đêm nay lại qua đêm ở nhà Bối Bối hả?"
Tâm trạng của Cố Khiêm Ngôn đang rất tốt, nếu là trước kia thì có khi anh phải dỗi lại ông cụ mấy câu, nhưng hôm nay anh cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới này đều đáng yêu, giọng nói vô cùng ôn hòa nói: "Ông nội, cháu về ngay đây."
Tuy sau khi vừa nói xong anh đã ngay lập tức hối hận......
Ông nội Cố đang ở nhà nghe anh nói xong thì biến sắc, dò hòi: "......!Cậu là ai?".