Tác giả: Lâm Miên Miên
Editor: Lili
Thứ bảy, Cố Khiêm Ngôn mang bột mì và thức ăn mua ở chợ tới thôn Thành Trung, lại một lần nữa gặp được Lôi Vũ Hạo.
Không giống trước kia, hiện tại anh hoàn toàn không muốn để ý đến người này, không biết ngày thường ăn cái gì lớn lên mà thời gian dài như vậy còn không giải quyết được mẹ mình.
Quan trọng hơn là mẹ Lôi Vũ Hạo còn chạy đến trước mặt mẹ anh nói linh tinh, Cố Khiêm Ngôn không cần nghĩ cũng biết trong đầu mẹ Lôi nghĩ như thế nào, có lẽ là nghe tin tức từ đâu, biết anh và La Bối yêu nhau thì muốn kéo theo mẹ anh làm đồng minh, thương lượng xem làm cách nào để "Cứu vớt đứa con trai đáng thương từ nước sôi lửa bỏng"......
Thật là buồn cười.
May mắn từ trước đến nay mẹ anh nghe anh, hơn nữa cũng không thích quan tâm mấy chuyện này.
Nhưng mặc dù là như vậy, Cố Khiêm Ngôn vẫn giận lây Lôi Vũ Hạo, toàn do tên không làm được trò trống gì này, không thì mẹ hắn lấy gì mà nhảy nhót?
"Cố tổng, có thể cho tôi chút thời gian được không." Lôi Vũ Hạo cảm thấy mình và Cố Khiêm Ngôn đã có chút quen thuộc.
Bây giờ anh ta mới phát hiện, bạn bè mình không có một ai đáng tin cậy, không ai có thể đưa ra một ý kiến đún đắn, mà Cố Khiêm Ngôn lại có thể, theo đuổi vợ và mặt mũi cái nào quan trọng hơn, đương nhiên là cái trước, vì thế anh ta đành chịu da mặt dày tới cản Cố Khiêm Ngôn.
"Không rảnh." Cố Khiêm Ngôn không khách khí nói.
Lôi Vũ Hạo: "......"
Anh ta lại chặn lại Cố Khiêm Ngôn, nói: "Cố tổng, thật sự là tôi không còn cách nào khác, nếu tôi có cách nào khác thì cũng sẽ không phiền đến anh."
Cố Khiêm Ngôn có chút phiền, nói: "Trước tiên anh phải giải quyết vấn đề của mẹ anh trước rồi mới nói đến việc theo đuổi Phiên Phiên."
Lôi Vũ Hạo sửng sốt, thấy Cố Khiêm Ngôn muốn đi vào, vội vàng đuổi theo, "Cố tổng, mẹ tôi làm sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Anh ta thật sự mờ mịt.
Cố Khiêm Ngôn nghĩ nghĩ, vẫn nói: "Mẹ anh tìm mẹ tôi, ám chỉ tôi cũng yêu đương với một cô gái bình thường như anh, còn bảo đời này của tôi coi như đi tong, bảo mẹ tôi tốt nhất đứng cùng phe với mẹ anh, anh nói xem, tôi có lòng tốt nên mới giúp anh, sao mẹ anh lại hại tôi như thế? May mà mẹ tôi không giống mẹ anh, không thì không phải tự nhiên gây phiền phức thêm cho tôi hay sao?"
Lôi Vũ Hạo đúng là không nghĩ đến chuyện này, "Mẹ tôi rất quý Thần bảo bối, còn mua rất nhiều đồ chơi và quần áo cho bé......"
Anh ta cho rằng mẹ đã chấp nhận Phiên Phiên, không thì tại sao lại làm vậy?
Cố Khiêm Ngôn thật sự hoài nghi Lôi Vũ Hạo chưa bao giờ mang não ra cửa, "Cái đấy chỉ biểu hiện mẹ anh đã chấp nhận cháu trai, anh không biết sao, đối với người già và trung niên thì cháu trai là quan trọng hơn cả, tất nhiên bà ấy yêu quý cháu trai của mình, nhưng bà ấy lại coi nhẹ người đã sinh ra cháu trai mình, nghĩ rằng đứa bé nhà họ Lôi tự mình hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để lớn lên đó.
Bà ấy muốn cháu trai nhưng không chấp nhận người con dâu như Phiên Phiên, tôi nói rõ như vậy rồi, anh đã hiểu chưa?"
Lôi Vũ Hạo nghiêm túc nghĩ lại, đúng là mẹ anh ta không nhắc đến Phiên Phiên, chỉ toàn nói đến đứa bé.
Trong khoảng thời gian này anh chỉ nghĩ làm thế nào để Phiên Phiên tha thứ cho anh, làm thế nào để ba người nhà anh được đoàn tụ, đúng là không nghĩ nhiều như vậy.
Trong lòng Cố Khiêm Ngôn cũng vẫn còn tức giận nên nói: "Nếu ngay cả mẹ anh mà anh còn không giải quyết được thì tôi khuyên anh, đừng nghĩ cách theo đuổi Phiên Phiên nữa.
Ai gặp phải một người mẹ chồng như vậy cũng chả sống yên ổn được.
Lôi tổng, hiện tại ít nhất anh cũng là tổng giám đốc một tập đoàn, có một số việc anh nên lấy sự quyết đoán của đàn ông để giải quyết.
Tôi cũng chỉ có thể nói như vậy với anh thôi."
Nói xong lời này, anh chạy nhanh lên lầu.
Lôi Vũ Hạo trợn mắt một lát, cũng đi theo lên lầu.
Cố Khiêm Ngôn gõ cửa, lúc này La Bối cũng ở nhà, nhưng cô không nhàn rỗi, còn đang cộng sổ sách, bà La thấy anh đến thì vô cùng vui vẻ để anh vào nhà.
"Bối Bối nói cháu đi mua đồ, bà đang chờ để làm vằn thắn cho mấy đứa đây."
Cố Khiêm Ngôn cười, "Cháu đúng là da mặt dày, nhưng đúng là cháu thèm sủi cảo của bà gói quá, mấy ngày nay cũng chưa ăn cơm, hôm nay cháu có thể ăn hai chén to."
Bà La vẫn quen gọi anh là Tiểu Chu, "Tiểu Chu, cháu nói chuyện với Bối Bối đi, chờ bà cán xong bột thì các cháu đến gói cùng bà."
"Bà vất vả rồi." Cố Khiêm Ngôn lại nói vài câu lời hay, lúc này mới vào phòng La Bối.
La Bối mặc áo ngủ, tóc búi thành một búi sau đầu, còn đeo kính, lúc này cũng không trang điểm gì.
Cố Khiêm Ngôn đã sớm quen nhìn mặt mộc của cô, nhưng vẫn cảm thấy bạn gái mình thật đáng yêu, ngồi bên cạnh cô, thấy cô đang tính sổ sách thì đứng dậy mát xa cho cô, "Em vất vả quá, chờ về sau việc nhiều hơn thì vẫn nên mời một người kế toán, đúng rồi, Phiên Phiên đang làm sổ sách cho người khác đúng không?"
La Bối gật đầu, "Em cũng đang định mời chị ấy nhưng dạo gần đây chị ấy cũng rất bận rộn."
Vừa lúc nhắc tới Triệu Phiên Phiên, Cố Khiêm Ngôn dùng giọng nói tức giận kể chuyện mẹ Lôi cho La Bối nghe, "Em nói xem sao bà ta lại như vậy! May mà mẹ anh không phải người hay lo chuyện bao đồng, không thì đã tăng thêm phiền toái cho chúng ta rồi?"
So với sự tức giận của Cố Khiêm Ngôn, La Bối lại rất bình tĩnh, rốt cuộc trong cốt truyện tiểu thuyết, lực cản lớn nhất giữa Triệu Phiên Phiên và Lôi Vũ Hạo không phải là nữ phụ chuyên gây chuyện thị phi, mà là người mẹ tốt kia của anh ta, trong tiểu thuyết cũng không miêu tả cụ thể cách xử lí mâu thuẫn này như thế này, nhưng nghe Cố Khiêm Ngôn nói việc này thì con đường theo đuổi vợ của Lôi Vũ Hạo còn rất dài.
"Anh đừng lo việc này." La Bối nói, "Trong lòng Phiên Phiên hiểu rõ, tính tình của mẹ Lôi Vũ Hạo như thế nào thì chị ấy cũng sớm rõ rồi."
Cố Khiêm Ngôn lại xoa bóp cho cô một lúc nữa, "Em đi nghỉ ngơi đi, còn lại để anh làm cho."
La Bối cũng không khách khí, nhường chỗ cho anh.
"Em nghĩ lát nữa mặc quần áo gì ra ngoài, chờ ăn xong sủi cảo, anh đưa em đi ra ngoài."
"Đi nơi nào?"
"Đi chơi."
La Bối gật đầu, mở ra tủ quần áo bắt đầu chọn, Cố Khiêm Ngôn bắt đầu nhập tâm vào đống giấy tờ trước mắt, tuy hai người không nói chuyện, nhưng không khí cũng khá tốt.
Chờ sau khi bà La cán xong bột, Cố Khiêm Ngôn cũng đã tính toán xong, ba người ngồi trước TV vừa nói chuyện vừa gói sủi cảo.
"Tiểu Chu, bà nghe Bối Bối nói, ông nội cháu cũng thích ăn sủi cảo, lát nữa cháu mang về cho người trong nhà nếm thử." Bà La nói.
Hàng xóm trong thôn Thành Trung đều như vậy, nhà ai làm cái gì ăn ngon cũng mang sang cho nhà khác một chút, trong thành phố hiện đại, chuyện quê nhà thân thiết như vậy đã càng ngày càng ít.
Cố Khiêm Ngôn nói: "Nói không chừng, chừng này cũng không đủ một mình cháu ăn đâu."
Nếu không phải còn chưa tới thời cơ, hôm nay ông nội Cố cũng phải theo đến đây.
Cũng không phải chỉ thèm một miếng sủi cảo, rốt cuộc trong nhà có đầu bếp, muốn ăn cái gì cũng được, ông nội Cố chỉ là muốn cảm thụ không khí của thôn Thành Trung.
Bà La vẫn rất vui vì Cố Khiêm Ngôn thích ăn món bà làm, bà vui vẻ, nói cũng nhiều hơn, "Tiểu Chu, bà nghe Bối Bối nói, nhà cháu không phải gia đình bình thường, tuy nhà bà không có tiền như nhà cháu, nhưng Bối Bối cũng được bà nuông chiều trong lòng bàn tay từ nhỏ, những năm gần đây, bà không thể để Bối Bối chịu khổ, Tiểu Chu, bà tin được nhân phẩm của cháu, hiện tại bà chỉ hy vọng cháu và Bối Bối sống tốt."
Động tác trên tay Cố Khiêm Ngôn không dừng lại nhưng vẫn nghiêm túc nói với bà La: "Bà yên tâm đi, đúng là điều kiện kinh tế nhà cháu hơi tốt hơn chút, nhưng ông nội ông ngoại của cháu, bao gồm ba mẹ cháu, đều rất thích Bối Bối, bà ngoại cháu đã thúc giục cháu rất nhiều lần bảo cháu đưa Bối Bối đi gặp bà."
Thật sự đúng là hai nhà chưa có ai phản đối bọn họ, Cố Khiêm Ngôn vẫn luôn rất tự tin, dù nhà anh hay nhà ông ngoại anh đều là những người có tư tưởng tiến bộ, không có ai sẽ làm những chuyện phản đối vớ vẩn kia.
Sau khi bà La nghe xong lời này thì an tâm rồi, "Bà cũng đến tuổi này rồi, không có tâm nguyện gì lớn lao chỉ mong Bối Bối được vui vẻ hạnh phúc."
Cố Khiêm Ngôn nghiêm túc bảm đảm, "Cháu sẽ không bao giờ làm cho Bối Bối không vui hay không hạnh phúc."
***
Sau khi ăn xong sủi cảo, Cố Khiêm Ngôn mang La Bối ra cửa.
Anh đưa cô đến bãi đỗ xe ở thôn Thành Trung, chỉ vào chiếc xe siêu ngầu đậu bên cạnh chiếc xe phổ thông của cô nói: "Đây là xe hôm nay anh đi đến, giờ anh kiểm tra một chút, đây là xe gì?"
La Bối cẩn thận nhìn nhãn hiệu trên xe, dò hỏi: "Lamborghini?"
Cố Khiêm Ngôn lắc đầu.
"Ferrari?"
Cố Khiêm Ngôn nắm tay cô đi đến bên ghế điều khiển, "Đây là Maserati, không phải lúc trước em nói muốn lái siêu xe sao? Đây, hôm nay em lái, anh ngồi ghế phụ."
La Bối do dự, "Em sợ lái hỏng thì sao......"
Cô vẫn luôn lái chiếc xe mười vạn của mình thay đi bộ, cô thấy khá tốt, bây giờ bảo cô lập tức lái một chiếc cấp bậc siêu xe làm cô có chút sợ hãi.
Cố Khiêm Ngôn bị cô chọc cười, kéo cửa xe, đẩy cô lên, "Làm sao mà hỏng được, cũng không phải làm bằng giấy, hơn nữa, xe mua về là để người lái, cứ lái thoải mái như chiếc xe kia của em."
La Bối ngồi trên ghế điều khiển, sau một lúc điều chỉnh tâm lí mới lò dò lái xe ra khỏi thôn Thành Trung.
Cô không phải người lái xe lâu năm nên cũng không phân biệt được lái siêu xe có gì khác với chiếc xe phổ thông của cô, chỉ cảm thấy rất thoải mái, chân ga hay phanh cũng rất linh hoạt, còn lại cô thấy cũng không có gì khác nhau.
Hiện tại còn chưa tới mùa xuân, thật ra cũng không có nơi nào để đi.
Chờ chạy đến đường quốc lộ thì cô ngừng xe ở ven đường, xe lui tới trên đường cũng không nhiều lắm.
Cố Khiêm Ngôn muốn La Bối đứng ở bên cạnh xe tạo dáng để chụp ảnh, La Bối còn rất ngượng ngùng, "......!Cảm thấy như vậy không hay lắm."
"Vì sao? Lúc mới mua chiếc xe kia em còn chụp mấy bức ảnh mà!"
"Đó là em vui, nhưng chụp ảnh với chiếc Maserati này, em có cảm giác như đang khoe giàu vậy, quê chết đi được."
Cố Khiêm Ngôn sửa đúng lại, "Quê thì quê, chỉ cần vui vẻ là được."
Dưới sự khuyên bảo của Cố Khiêm Ngôn, cuối cùng La Bối cũng bắt đầu thả bay, tạo đủ kiểu dáng trước chiếc Maserati để chụp ảnh, hai người đều chụp rất nhiều, trong ảnh cười rất vui vẻ.
Cố Khiêm Ngôn lựa chọn một bức ảnh trong đó La Bối đứng cạnh xe rồi đăng lên vòng bạn bè ——
" Chúc mừng cô Bối sở hữu một chiếc Maserati, người phụ nữ của thời đại mới, tay trái sự nghiệp, tay phải tình yêu.".