Mệnh Phượng Hoàng

Type: Thanh Lam

Ta rất căng thẳng, đến hít thở cũng phải nín lại. Tay run run, ta
nghiến chặt răng, cố gắng cầm lấy chiếc mặt nạ màu bạc đó, kéo mạnh rồi
gỡ nó xuống.

Gương mặt hoàn mỹ của nam tử hiện ra trước mặt ta. Đôi môi mỏng gợi
cảm, sống mũi thẳng, thanh tú, lông mi dài khẽ lay động, dường như ta đã nhìn thấy đôi mắt đen sáng long lanh bên dưới đó… Trước nay ta không
biết hóa ra nam tử cũng có thể đẹp như vậy. Hóa ra lời đồn về tướng mạo
của Hàn Vương không phải không có căn cứ.

Dường như ý thức được điều gì, y khẽ nhíu mày.

Ta giật mình, thấy y hơi cựa mình, có vẻ rất khó chịu. Ta mới nhớ ra y đang sốt, miệng còn rất khô, cúi đầu nhìn nước thấy, trên chiếc khăn
tay còn rất ít, ta nghiến răng, để y uống một chút trước vậy.

Ta cúi xuống, vắt từng giọt nước trên chiếc khăn lên môi y. Y giống
như lần đầu tiên được nếm cam lộ, ra sức liếm. Ta lại quay người chạy ra bờ sông lấy nước một lần nữa, cứ như vậy vài lần mới thấy y đỡ hơn một
chút. Sau đó ta vắt chiếc khăn, cẩn thận đặt lên trán y.

Nắm lấy tay y, dường như y đã khá hơn tối qua một chút, ta thở dài,
lại cảm thấy đói. Xoa xoa bụng, nhìn nam tử nằm dưới đất, y vẫn đang hôn mê, có lẽ một lát nữa cũng chưa tỉnh, ta lại nhặt con dao găm của y rồi đứng dậy, đi xung quanh tìm đồ ăn, nếu may mắn còn có thể gặp được vài
nhà dân.

Tìm kiếm một vòng ta rất thất vọng, chẳng có gì. Không có đồ ăn cũng
chẳng có người. Vạn bất đắc dĩ, ta lại đi một vòng bên bờ sông Vụ Hà,
vẫn không nhìn thấy một ai. Trong lòng càng thất vọng, vì chúng ta bị
dòng nước cuốn đi quá xa hay người tìm chúng ta vẫn chưa tận tâm?

Nghĩ vậy, ta liền cắn chặt răng. Ta có thể hoài nghi bất cứ ai, song không thể hoài nghi Cố Khanh Hằng!

Bất đắc dĩ quay về sơn động, ta đột nhiên nghĩ ra, đúng rồi, sao ta
có thể quên chứ? Hôm qua tìm thấy khóm trúc nhỏ, mùa này chẳng phải có
măng ư? Bỗng trở nên hưng phấn, ta nhấc chân chạy về phía khóm trúc đó.

Quả nhiên có rất nhiều măng. Ta vui sướng đào một ít mang về, y vẫn
đang ngủ, ta chỉ quan tâm đến việc châm lửa, nướng măng. Mặc kệ là thứ
gì, cứ nhét đầy bụng đã rồi nói sau. Không có ai đến, chúng ta phải tự
cứu mình, phải có sức lực trước đã. Ta ăn một ít, lúc mang qua, thấy y
vẫn nhắm chặt mắt.

Ta khom người, gọi: “Vương gia, vương gia…”

Thấy rõ ấn đường của y hơi nhăn lại song y vẫn không mở mắt, ta hơi
thất vọng, đặt mu bàn tay lên trán, y vẫn chưa hạ sốt. Ngồi ngơ ngẩn bên cạnh y, ta không yên tâm để y ở lại đây một mình, tuy bây giờ là ban
ngày nhưng vẫn có khả năng xuất hiện dã thú đi kiếm ăn.

Đã thay khăn đắp trên trán y mấy lần rồi mà y vẫn chưa tỉnh. Lúc này
đã gần giữa trưa, tối qua mưa lớn, thời tiết hôm nay trở nên dễ chịu
hơn. Ta thở dài, khi nào y mới đỡ hơn đây?

Tô Mộ Hànệnh ho của y là vì hồi nhỏ mắc bệnh, sốt cao mãi không giảm
dẫn đến tổn thương lá phổi. Ta cũng biết, có một vài người vì sốt cao mà viêm phổi, thậm chí còn có khả năng chuyển thành ho lao, như thế thì
thực sự không còn cách nào cứu được.

Chăm chú nhìn người trước mặt, y sốt cao mãi không hạ nhưng ta lại có cảm giác kỳ lạ. Y quá yên lặng, quả thực quá yên lặng.

Rất lâu sau vẫn chưa thấy y tỉnh, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội lấy bình sứ trong người ra, bôi thuốc nước lên mặt. Tránh tới lúc gặp
người đi tìm, ta vẫn chưa kịp che dấu dung nhan của mình. Lúc này, lại
nhớ đến lọ sứ y cất trong người, ta càng tò mò hơn.

Nghĩ một lát, ta thò tay vào trong ngực y, rất nhanh đã chạm vào
chiếc lọ đó. Ta lấy ra, mở nắp, lại phát hiện chiếc lọ trống không.

Hôm qua, khi y cất nó vào ngực áo, ta rõ ràng còn nghe tiếng những
viên thuốc chạm vào nhau, thậm chí còn rất nhiều. Rốt cuộc là thuốc gì
mà y lại uống tất cả trong chốc lát!

Ta cúi đầu ngửi thử, chỉ có thể phân biệt được mùi của thuốc viên đó, ta không phải thầy thuốc nên không biết bên trong có những thành phần
gì. Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy y rên một tiếng, ta hoảng hốt,
vội nhét lọ sứ vào trong ngực áo y, thấy ấn đường đang nhíu chặt của y
dần dần dãn ra, từ từ mở mắt.

“Vương gia, ngài tỉnh rồi?” Ta vui mừng đỡ y dậy.

Y “ừ” một tiếng, nhìn rõ gương mặt ta, lông mày anh tuấn nhíu lại
nhưng không nói một câu. Ta đỡ y ngồi dậy, chiếc khăn ướt rơi khỏi trán
y, rõ ràng cảm thấy cơ thể y chấn động mạnh! Y nghiêng mặt, ánh mắt
hướng về tấm, mặt nạ bên cạnh. Vẻ mặt nhợt nhạt bỗng trở nên lạnh băng.
Chắc y nhớ đến việc ta đã đồng ý không gỡ mặt nạ của y xuống, coi như
báo đáp.

Hít một hơi thật sâu, ta lên tiếng giải thích: “Lúc ngài hôn mê muốn uống nước, ta không còn cách nào.”

Ta không có bản lĩnh giúp y uống nước qua mặt nạ.

Y sững người, hồi lâu mới hỏi ta: “Ta còn nói gì?”

Lời của y khiến ta sững sờ.

Ta kinh ngạc nhìn y, lời nói của y thật kỳ quái. Ta lắc đầu, “Không, ngài chẳng nói gì cả!”

Nghe thấy vậy, y dường như mới cảm thấy yên tâm.

Đưa tay cầm chiếc mặt nạ dưới đất, ta lên tiếng: “Ngài ăn thứ gì
trước nhé, ta đã nướng măng. Có điều bây giờ chắc đã nguội rồi.”

Bây giờ y mới nhìn thấy măng để bên cạnh, ngập ngừng giây lát rồi đưa tay cầm lấy mặt nạ trong tay ta, đeo lên mặt, lạnh lùng nói: “Ta không
ăn nổi

Y lúc này với lúc ôm ta, gọi ta là “tiểu nha đầu” tối qua thực sự hai người khác nhau. Dường như y lại cố tình dựng lên lớp ngụy trang, ngăn
cách người khác ở xa nghìn dặm. Phải chăng chỉ vì ta đã tự ý tháo mặt nạ của y?

Ta đá con dao găm dưới đất ra xa một chút, ta vẫn sợ y sẽ ra tay giết ta như lời y nói hôm qua. Hiển nhiên y cũng chú ý đến động tác của ta,
khẽ cười một tiếng nhưng không nói gì.

Một lát sau, ta không kìm được, hỏi y: “Ngài cảm thấy thế nào?”

“Không sao.” Y lạnh nhạt trả lời, một tay vịn lên tường, đứng dậy.

Ta vội đứng lên dìu y, y không từ chối, chỉ nói: “Vẫn chưa có ai đến à?”

Ta ngẩn người, cuối cùng gật đầu.

Một tay đỡ vai phải, sau đó y cúi đầu.

Ta biết, vết thương đó nhất định rất đau, ta cũng biết nếu tiếp tục kéo dài, tình trạng vết thương của y sẽ tệ hơn.

Ta lên tiếng: “Ngài có thể đi được không? Chúng ta đi men theo sông
Vụ Hà lên phía trên.” Người đi tìm bọn ta đang đi xuống, chúng ta đi lên trên, vậy thì cơ hội gặp nhau sẽ lớn hơn.

Nhưng y lắc đầu, trầm giọng nói: “Không được.”

Ta có chút kinh ngạc nhìn y, lại thấy một tia sáng lóe lên trong mắt
y, nghe thấy y nói: “Ta làm sao biết kẻ ám sát chúng ta sẽ không phái
người xuống tìm? Nếu bị bọn họ phát hiện trước, cả nương nương và ta sẽ
không thoát được.”

Lời của y khiến ta sững sờ.

Đúng vậy, sao ta lại có thể sơ suất chuyện này? Quả thật nếu để Diêu
thục phi phát hiện ta và y còn sống, khó bảo đảm nàng ta sẽ không xuống
tay lần nữa. Bây giờ Hàn Vương đang bị trọng thương, còn ta hoàn toàn
không biết võ công, nếu thật sự để nàng tìm thấy trước, chúng ta chắc
chắn sẽ chết. Cho nên, ý của y là chúng ta cứ đợi ở chỗ cũ. Hơn nữa, một khi có người đến, chúng ta cũng không thể cứ thế mà đi ra.

Còn ta vì chỉ muốn người đi tìm chúng ta đến nhanh một chút mà sơ
suất điều này. Sực nhớ tới mảnh vải buộc trên cây bên sông Vụ Hà, ta
bàng hoàng, thật sự quá bất cẩn rồi! Thứ đó có thể dẫn người đi tìm
chúng ta tới, cũng có thể dẫn kẻ muốn giết chúng ta tới.

Y nhìn thấy sự khác thường của ta, khẽ hỏi: “Nương nương đã để lại ký hiệu à?”

Việc đã đến nước này, ta cũng chỉ biết gật đầu. y trầm mặc một lát mới cất lời: “Ra ngoài trước, nơi này không thể nán lại.”

Ta gật đầu, nhặt dao găm rồi dìu y đi ra. một lát, lại nói: “Đợi trong bụi cỏ, chờ trời tối vậy.”

Ta nhìn xung quanh, cũng may có ở đây rất cao, còn cao hơn cả ta. Ta
và y lặng lẽ đi xa hơn một chút rồi tìm chỗ ngồi xuống, cứ như thế này,
cho dù có người tới, chỉ cần không lên tiếng thì cũng không ai nhìn thấy chúng ta. Còn miếng vải bên bờ sông Vụ Hà, ta không đi lấy về bởi vẫn
còn hy vọng người của Cố Khanh Hằng có thể phát hiện ra nó.

Nhưng cứ đợi ở đây cũng không phải kế lâu dài, một khi trời tối, dù ở trong sơn động cũng không an toàn, huống chi là ở bên ngoài. Về điểm
này, y không thể không nghĩ đến, trừ phi là…

Ta ngoảnh lại nhìn y, y cũng nhìn ta, cười buồn bã. “Có gì đáng nhìn? Ta chẳng còn sức đi xa được đến vậy!”

Quả nhiên là vì vậy!

Ta nhún vai, cất tiếng: “Ta đã đi tìm rồi, khu vực gần đây không có
nhà, chúng ta chẳng còn cách nào nữa.” Bỗng nhiên nhớ ra trong sơn động
còn ít đồ ăn, ta vội đứng lên, chạy vào sơn động.

“Đi đâu?” Ở phía sau, y lo lắng hỏi ta.

Ta không ngoảnh lại, chỉ nói: “Không sao, ta sẽ trở lại ngay.”

Ta vội vàng ôm đống măng nướng chạy về, y chỉ nhìn ta một cái, không
nói gì. Ta lại ngồi xuống bên cạnh y, khẽ hỏi: “Ngài không ăn thật à?”

Y lưỡng lự giây lát, vẫn lắc đầu. Vừa bị thương vừa bị sốt, chắc chắn y rất khó chịu, e rằng không phải y không muốn ăn, chỉ là lúc này không nuốt nổi bất cứ thứ gì.

Ta lại thở dài một tiếng, hỏi y: “Ngài có hối hận không?”

Y nhìn ta nhưng hỏi ngược lại: “Hối hận thì thế nào? Chuyện đã xảy ra còn có thể thay đổi không?”

Y nói vậy khiến ta không thốt được một câu, sau đó khẽ bật cười, “Nếu Thanh Dương tìm thấy chúng ta, nhất định sẽ hận không thể lột da ta.”

Y sững người giây lát rồi lắc đầu, nói: “Nói linh tinh.”

Ta chớp chớp mắt với y, nói: “Nàng ta thích ngài.” Ta đã nhận ra từ
lâu, tâm tư của Thanh Dương đối với y đã vượt qua lẽ thường của lòng
trung thành bảo vệ chủ tử. Tối hôn đó, khi ta rời khỏi phòng y, nhìn nét mặt lúc Thanh Dương vội vã xông vào, ta đã nhận ra.

Còn ngày đó, nàng ta giương cung trước ta, nói không thể giữ ta lại,
chẳng qua nàng ta e sợ, một khi ta nói ra chuyện Hàn Vương mới là người
giết Diêu Chấn Nguyên, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không để Hàn Vương trở về.

Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy những điều Thanh Dương muốn chỉ
đơn giản như vậy, không quan tâm cái gì gọi là đại s Bắc Tề, nàng ta chỉ muốn y được bình an.

Nhưng y không nói gì, chỉ trầm mặc một hồi, sau đó cúi đầu, một tay
chống xuống đất. Ta hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Hồi lâu sau y mới khẽ nói: “Không thoải mái.”

Đột nhiên ta bật cười.

Từ hôm qua đến giờ, ta luôn cảm thấy y rất kỳ lạ, dường ngư tất cả
mọi thứ y chịu đựng, y đều không thể cảm nhận được một cách bình thường. Lúc này nghe y nói không thoải mái, ta mới cảm thấy hóa ra y vẫn là một con người, một con người bình thường. Ha, ta cũng biết mình nghĩ như
vậy thật ngốc nghếch, nhưng ta thực sự có chút vui mừng.

Ngoài niềm vui ấy lại là sự lo lắng.

Do dự giây lát, ta đứng lên rồi lại ngồi xuống bên cạnh y, đưa tay đỡ lấy cơ thể y, nói: “Ngài dựa vào ta nghỉ một chút đi.”

Y nhìn ta, không hề cự tuyệt, nghiêng người dựa vào.

Một lát sau, ta mới nghe thấy y cất tiếng hỏi: “Dao phi đã quay về, nương nương còn muốn ở lại bên cạnh hắn không?”

Ta hơi sững người, không hiểu đang yên đang lành sao y lại hỏi như
vậy, chỉ cười đáp: “Bằng không, ta còn có thể đi đâu?” Tang phủ không
phải nhà của ta, bây giờ ta còn có thể đi đâu chứ?

Y không đáp, lại nói: “Tiên sinh của nương nương đâu?”

Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay run run, im lặng một lúc mới nói: “Ngài ấy đi rồi.”

Đột nhiên y mở mắt nhìn ta, khẽ nói: “Nếu y quay lại tìm nương nương…”

“Người sẽ không quay lại tìm ta đâu, người sẽ không… để ta nhìn thấy
gương mặt của người.” Ta ngắt lời y, cười chán nản: “Sao vương gia lại
quan tâm tới chuyện của ta vậy?”

Tô Mộ Hàn yêu thương ta nhưng cũng rất vô tình. Nếu không, sao đến một lời chào hỏi y cũng chưa nói mà đã lẳng lặng rời đi?

Y không nói gì. Không biết vì sao ta lại lên tiếng: “Ta còn hứa sẽ
mời thái y tới khám bệnh cho người nhưng đáng tiếc lúc thái y đến người
đã đi từ lâu rồi. Cõ lẽ chỉ mình ta nhớ, còn người đã quên…”

Khi nói lời này, lòng ta vẫn nhói đau. Tuy Tô Mộ Hàn chẳng nói chẳng
rằng rời đi nhưng ta vẫn lo lắng cho y. Bao năm qua, không có y thì làm
sao có ta bây giờ?

Hàn Vương khẽ khép hờ đôi mắt. Ta tưởng y mệt, cũng biết điều không
nói nữa. Hồi lâu sau y lại cất lời: “Có lẽ y có nỗi khổ tâm.”

“Nỗi khổ tâm gì chứ?” Ta buột miệng hỏi, sau đó lại muốn cười, sao ta lại hỏi y?

Ta cũng biết y không thể biết, nhưng lúc này lại muốn châm chọc y: “Vậy vì sao ngài lại nói người có nỗi khổ tâm của người?”

Y trả lời qua loa: “Đoán vậy.”

Biết y sẽ nói thế nhưng tâm trạng ta vẫn tốt hơn một chút. Ta cười,
nói: “Vậy sau này, giả sử ta có cơ hội gặp lại người, ta sẽ hỏi người
rồi nói cho vương gia đáp án sau. Xem xem vương gia đoán có đúng không!”

Y vừa định nói thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang
lên ở gần đó. Mặt ta biến sắc, nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy những bụi cỏ khẽ lay động. Theo bản năng, ta nhìn Hàn Vương, thấy hai đồng tử y co lại, y đè thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện, nín thở.”

Ta hoảng hốt, đột nhiên kêu ta nín thở? Có điều lúc này ta không có
thời gian để hỏi y, chỉ là theo lời y nói. Tiếng bước chân chạy về phía
bọn ta, sau đó biến mất rồi lại xuất hiện, đi ngược về đường cũ.

Rất lâu, rất lâu sau ta mới nghe thấy Hàn Vương nói: “Họ đã đến, vậy thì người của chúng ta cũng không còn xa.”

Vừa nãy ta nhận ra chỉ có tiếng bước chân của hai, ba người, chắc
chắn không thể là người của Hạ Hầu Tử Khâm. Người hắn phái đi tìm chúng
ta nhất định rất đông, không thể chỉ có vài người.

Ta cũng thở hắt ra, vẫn là y thận trọng. Nhưng nghe nói người của
chúng ta cũng không còn xa, trái tim căng thẳng của ta cuối cùng cũng
được thả lỏng. Chỉ cần Cố Khanh Hằng đến, chúng ta sẽ an toàn.

Người bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, ta cảm thấy cơ thể y mềm nhũn
liền hoảng hốt, cúi đầu nhìn y. Cách tấm mặt nạ, ta không thể nhìn rõ
nét mặt y, chỉ có đôi mắt mang lại cảm giác yếu đuối. Vừa nãy, y hoàn
toàn phải dựa vào sự gắng gượng ư? Ta giơ tay chạm vào mu bàn tay y, vẫn đang sốt.

Hai người chúng ta ngồi một lát, cảm giác hơi thở của y dần trở nên
rối loạn, đến hít thở cũng có vài phần gấp gáp, ta cúi đầu gọi y “Hàn
Vương.”

Y không nói gì, chỉ đưa tay vào ngực áo, dừng lại giây lát rồi rút
tay không ra. Ta mới nhớ ra thuốc trên người y đã hết, chắc y cũng nhớ
ra rồi. Trái tim ta đập thình thịch, định nói thì lại nghe thấy có tiếng bước chân từ xa chạy đến. Ta giật mình, sao bọn chúng mới đi đã quay
lại nhỉ? Nghĩ vậy, ta càng căng thẳng, nếu thực sự là nửa đường quay lại thì nhất định bọn chúng đã tìm kiếm gần đây, chỉ cần tìm kiếm qua loa
là có thể thấy chúng ta đang trốn gần sơn động.

Nhớ đến lời y nói, ta lại nín thở.

Khi người đó chạy tới trước mặt chúng ta, đột nhiên Hàn Vương kêu lên: “Thanh Dương

Ta sửng sốt, là Thanh Dương ư? Sao y biết?

Ha, vì sao giọng nói của y lại giống hôm y ôm ta ngã xuống bậc thềm, tựa như đang âm thầm chịu đựng điều gì đó?

Ta vừa định quay lại nhìn y liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần,
bụi cỏ trước mặt bị người ta tách ra bằng kiếm, quả nhiên lộ ra gương
mặt lo lắng của Thanh Dương. Nàng ta nhìn chúng ta, mặt biến sắc, sải
bước tới, gọi: “Vương gia!”

Ta chưa kịp phản ứng liền bị nàng ta đẩy ngã sang một bên, rễ cỏ quệt vào lòng bàn tay truyền đến cơn đau rát. Ta cắn môi, ngoảnh đầu lại
nhìn, Hàn Vương bị nàng ta che mất, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hàn
Vương.

“Thanh Dương đáng chết, Thanh Dương đã đến muộn.” Nàng ta khẽ nói, qua lời nói của nàng ta có thể nghe thấy âm thanh nghẹn ngào.

Nàng ta thương yêu y, tất nhiên ta rõ hơn ai hết.

Hàn Vương không nói, ta nhìn thấy Thanh Dương lấy thuốc từ trong
người cho y uống, bàn tay nàng ta đỡ lưng y, khẽ nói: “Vương gia, xin
hãy hít thật sâu!”

Ta bò dậy, nhẹ nhàng bước lên trước vài bước, thấy y hít thật sâu,
một lát sau mới nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của y trở nên bình ổn.
Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm, lúc này ánh mắt nàng ta mới đặt lên cánh
tay phải của y, kinh hãi nói: “Tay của người…”

Y cúi đầu nhìn, lắc đầu nói: “Không sao!” Ngừng một lát, lại hỏi: “Người của thiên triều đâu?”

Thanh Dương không ngờ y sẽ hỏi như vậy, sững người giây lát mới nói: “Ở phía sau, chắc cũng sắp đến rồi.”’

Nghe thấy vậy, y mới gật đầu.

Thanh Dương đột nhiên đứng dậy, ta chỉ cảm thấy ánh sáng trắng đột
nhiên xuất hiện trước mắt, trường kiếm trong tay nàng ta đã rút khỏi bao , chỉ thẳng vào ta.

Ta giật mình, chỉ nghe thấy Hàn Vương nói: ‘Thanh Dương, ngươi làm gì thế?”’

Thanh Dương không ngoảnh lại, chỉ nói: “Vương gia, nàng ta là người
của thiên triều. Nàng ta biết quá nhiều, Thanh Dương không thể giữ lại.” Dứt lời, nàng ta liền giơ kiếm đâm về phía ta.

Ta hoảng hốt lùi lại vài bước, cũng không biết Hàn Vương lấy sức ở
đâu, vội xông lên chặn trước mặt ta, thấp giọng nói: “Nàng ta không biết gì hết, tha cho nàng ta!”

“Vương gia!”

“Nàng ta… nàng ta chưa từng nhìn thấy mặt ta.” Y ngừng giây lát, lại nói: “Ngươi đến rất kịp thời, nàng ta không biết gì hết.”

Ta cảm thấy t mơ hồ, rốt cuộc y đang nói gì? Cái gì mà Thanh Dương đến kịp thời? Ha, ta rõ ràng đã nhìn thấy gương mặt của y.

Cơ thể y hơi lắc lư, Thanh Dương vứt kiếm xông lên đỡ, nhíu mày nói:
“Vương gia, Thanh Dương đưa người về!” Lúc nàng ta nói còn nhìn ra một
cái, ánh mắt đó khiến ta cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng y túm tay nàng
ta nói: “Bản vương chỉ hơi mệt, chúng ta đợi… đợi người của thiên triều
đến.” Y nói xong bèn quay lại, nói: “Thiệt thòi cho Đàn phi nương nương
cũng phải đợi ở đây rồi.”

Không phải ta không hiểu ý của y, y sợ ba chúng ta đi ra ngoài người
của Cố Khanh Hằng chưa đến lại đụng phải người của Diêu thục phi. Ta im
lặng, chỉ gật đầu rồi lại ngồi xuống.

Thanh Dương lo lắng nói: “Nhưng người đang sốt.”

Y chậm rãi lắc đầu: “Không nghiêm trọng.”

Thanh Dương còn muốn nói gì nhưng thấy y đã nhắm mắt, cũng đành đứng lặng ở bên cạnh y.

Một lúc lâu sau mới loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đến, sau đó là tiếng gọi: “Nương nương… Vương gia…”

Trong lòng ta mừng rỡ, Cố Khanh Hằng đã đến! Vội đứng lên, nói: “Ở
đây! Chúng ta ở đây!” Ta ra sức vẫy tay, cũng không biết người bên đó có nhìn thấy không.

Mơ hồ nhìn thấy một người chạy như bay đến, tới gần mới nhìn rõ, quả nhiên là Cố Khanh Hằng!

Huynh ấy gạt bụi cỏ, nhìn thấy ta, ánh mắt vui mừng nhưng vẫn quỳ xuống, nói: “Mạt tướng không làm tròn bổn phận!”

Lòng ta đau nhói, nhìn sắc mặt mệt mỏi của huynh ấy, ta biết nhất
định huynh ấy đã tìm một ngày một đêm. Vội vàng tiến lên đỡ huynh ấy:
“Cố Phó tướng mau đứng lên, bản cung…” Quay đầu lại nhìn Hàn Vương, ta
nói: “Bản cung không sao, chỉ có Hàn Vương bị thương.”

Nghe thấy vậy, huynh ấy đưa mắt nhìn về phía Hàn Vương rồi ngoảnh lại, nói: “Người đâu, đỡ Hàn Vương về!”

Lập tức có thị vệ chạy đến, cẩn thận dìu Hàn Vương về. Thanh Dương nhặt thanh kiếm dưới đất lên, vội vã đi theo.

Rõ ràng trong mắt Cố Khanh Hằng lóe lên một tia sáng, huynh ấy nhìn ta, khẽ hỏi: “Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”

Ta kinh ngạc nhìn Cố Khanh Hằng, ánh mắt huynh ấy càng lúc càng sắc
bén. Đúng thế, Thanh Dương đến cứu người nhưng trường kiếm của nàng ta
vốn không cần rút ra khỏi bao.

Lắc đầu, ta nói qua quýt: “Không sao, vừa nãy có một con rắn, vừa may hộ vệ bên cạnh vương gia kịp thời hành động.”

Nghe ta nói vậy, huynh ấy không nói gì nữa. huynh ấy trước nay đều hoàn toàn tin tưởng, chưa từng nghi ngờ lời nói của ta.

Huynh ấy nghiêng người định lên tiếng, ánh mắt vô tình đặt vào cánh
tay ta, sắc mặt bỗng thay đổi, lo lắng hỏi: “Tay của muội sao vậy?”

Ta cúi xuống nhìn, lắc đầu nói: “Không cẩn thận bị xước, không sao đâu, chúng ta về thôi!”

Ánh mắt Cố Khanh Hằng lộ rõ vẻ đau đớn, huynh ấy nghiến răng, nói: “Do ta không bảo vệ tốt cho muội.”

Ta cất bước đi ra, huynh ấy vội đi theo, ngập ngừng giây lát, ta nói: “Hoàng thượng không sao chứ?”

“Không sao, chỉ có Thái hậu hơi hoảng sợ.”

Nói tới nỗi khiếp sợ, ta bỗng nhớ đến lúc gặp thích khách trên Nam
Sơn, Dao phi còn ngất xỉu. Cũng không biết Cố Khanh Hằng cố ý không nhắc đến nàng ta hay huynh ấy thực sự đã quên? Ha, ta cười nhạt, có điều
nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm không sao, ta cũng không còn lo lắng nữa.

Hai người một trước một sau bước đi, ta lại hỏi: “Đã tra ra người nào làm chưa?”

“Chưa.” Huynh ấy ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Chuyện này Hoàng
thượng đã giao cho Tấn Vương điều tra, huynh phụ trách việc tìm kiếm
muội và Hàn Vương.”

Ta không trả lời, có lẽ cũng là do huynh ấy chủ động xin đi. Trở lại
bờ sông Vụ Hà, đã không còn nhìn thấy Hàn Vương và Thanh Dương, xem ra
họ đã về trước rồi. Bây giờ ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ đi theo Cố
Khanh Hằng trở về.

Đi được một đoạn, ta mới thấy thị vệ dựng cây cầu gỗ thô sơ, Thượng
Lâm uyển ở bờ bên kia. Ta lưỡng lự giây lát rồi nghe người bên cạnh nói: “Mạt tướng đắc tội.” Nói xong huynh ấy ôm eo ta, nhẹ nhàng đạp lên cây
cầu gỗ bắc qua sông Vụ Hà, phi thân sang bờ bên kia. Sau khi đặt ta
xuống, huynh ấy mới nói: “Xe ngựa đang chờ bên ngoài.”

Ta gật đầu rồi bước lên.

Cố Khanh Hằng đi phía sau ta, hồi lâu mới cất lời: “Trước đây Hàn Vương quen muội à?”

Ta sững sờ, đột nhiên nhớ khi đó Triêu Thần từng nói, nàng ta có cảm
giác Hàn Vương quen biết ta. Bây giờ Cố Khanh Hằng cũng hỏi như vậy.

Ta thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Không, sao y có thể quen muội
chứ?” Thực ra, ở bên y một ngày một đêm, ta càng trở nên mơ hồ. Y đem
lại cho ta cảm giác quen thuộc nhưng ta chỉ có thể nói với bản thân
mình, y không phải Tô Mộ Hàn, không phải người ta quen biết. Bằng không, sao lại có nhiều thứ ta không thể giải thích được?

Huynh ấy không hỏi đến người khác nữa, một lát sau mới nói tiếp:
“Cũng may muội không sao, nếu không, huynh không này sẽ phải sống như
thế nào nữa.”

Ta hiểu tâm trạng của huynh ấy, ngữ khí của huynh ấy cho ta biết,
huynh ấy cố gắng tìm ta, huynh ấy biết chắc ta vẫn còn sống. Ta nhìn
huynh ấy với vẻ nghi ngờ, thấy huynh ấy khẽ cười, nói: “Hàn Vương và
muội cùng ngã xuống, y đã nguyện cứu muội, trong lòng ta đương nhiên
cũng có thể khẳng định.”

Hóa ra vì như vậy, chẳng trách… Ha, ta chỉ cười không nói. Huynh ấy
nào biết, vì Hàn Vương bị thương nên không thể dùng võ công. Y cũng
không phải nguyện ngã xuống cùng ta, chỉ là bị Diêu thục phi đánh lén.
Nhưng cũng có điều khiến ta vui mừng, may mà y biết bơi, nếu không chắc
ta chết rồi. Nhưng những lời này, ta không nói cho huynh ấy biết thì tốt hơn.

Lại đi một đoạn nữa mới nhìn thấy con đường quanh co, xe ngựa đang
dừng bên đường. Ta thấy Thanh Dương đứng đợi bên cạnh xe, lúc này mới
biết thì ra họ đến nơi này trước. Cố Khanh Hằng đỡ ta lên xe ngựa rồi
tất cả mới lên đường.

Ta nhìn thấy Hàn Vương nghiêng người nằm tựa vào tấm đệm trong xe
ngựa, nhắm mắt. Đột nhiên ta lại nhớ đến lúc ở trong sơn động, khoảnh
khắc ta đưa tay gỡ mặt nạ của y xuống, còn cả giây phút y nói với Thanh
Dương, ta chưa từng nhìn thấy mặt y. Không biết vì sao, ta khẽ bật cười. Nam tử trước mặt dường như đã mang đến cho ta điều tốt đẹp, loại tốt
đẹp đã được che giấu một nửa… Ta và y đều phải che giấu dung nhan, hóa
ra cuộc sống của ta và y lại giống nhau đến vậy.

Bên ngoài truyền tới giọng nói của Thanh Dương: “Phu xe, ngươi đi chậm thôi!”

Ta biết, chắc chắn do nàng ta lo cho vết thương của Hàn Vương.

Ta không biết y đã ngủ thật hay chỉ nhắm mắt, song ta biết, y thực sự mệt mỏi. Thở phào một tiếng, ta cũng dựa vào thành xe, khẽ nhắm mắt.

Xe ngựa đi rất lâu vẫn chưa thấy dừng lại. Ta cảm thấy kinh ngạc,
chẳng lẽ chúng ta đã bị nước sông Vụ Hà cuốn đi xa đến vậy? Lại một lúc
lâu sau nữa ta mới nghe thấy bên ngoài trở nên náo nhiệt.

Lúc này ta mới ngạc nhiên, vén rèm nhìn ra, phát hiện xe ngựa đã tiến vào khu phố xá sầm uất.

Ta khẽ nói: “Cố Phó tướng!”

“Nương nương!” Cố Khanh Hằng tiến lên, nói. “Mạt tướng quên không nói cho nương nương biết, Hoàng thượng đã hồi cung, mạt tướng tìm được
nương nương cũng sẽ đi thẳng về cung.”

Ta chỉ cảm thấy có chút sửng sốt… đã hồi cung? Ha, nhìn thấy ta và Hàn Vương rơi xuống núi, vậy mà hắn đã hồi cung.

Ta thuận miệng hỏi: “Vậy… khách quý của các nước thì sao?” Hắn hồi cung, nhất định sẽ không giữ bọn họ lại Thượng Lâm uyển đâu n

Cố Khanh Hằng trả lời: “Họ đã rời khỏi hoàng đô vào sáng nay rồi.”

Quả nhiên…

Ta ngước mắt nhìn, lúc này trời đã sâm sẩm tối, ngày hôm nay sắp trôi qua.

Thấy ta không nói gì Khanh Hằng lại lên tiếng: “Nương nương, Thượng
Lâm uyển xuất hiện thích khách, Hoàng thượng thân phận tôn quý, không
thể ở lại lâu.”

Huynh ấy đang giải thích thay hắn, ta chỉ lạnh lùng cười một tiếng
rồi buông rèm xe. Hắn là hoàng đế của thiên triều, thân thể của hắn có
liên quan tới vạn dân, không thể xảy ra một chút bất trắc nào, đạo lý
này tất nhiên ta hiểu rõ. Hắn ở lại mới là hành vi không lý trí. Nhưng
vì sao khi nghĩ đến, ta vẫn cảm thấy buồn bã?

Quay đầu nhìn người trong xe, ta lại hỏi: “Hoàng thượng định sắp xếp Hàn Vương ở đâu!”

Bên ngoài truyền đến giọng nói: “Dịch quán.”

“Vậy tới dịch quán trước.”

“Nương nương…”

Ta trầm giọng, nói: “Không thấy Hàn Vương bị trọng thương ư? Bản cung nói, tới dịch quán trước!”

Nắm chặt hai tay, không phải ta muốn nổi giận với huynh ấy, ta chỉ
tức giận Hạ Hầu Tử Khâm. Lúc ta ngã xuống từ đỉnh Nam Sơn, hắn có cảm
giác gì? Không tìm thấy ta, hắn có lo lắng không? Hãy là hắn vẫn yên tâm ôm lấy Dao phi của hắn, có phải hắn cảm thấy vui mừng, may mà Dao phi
của hắn không sao? Đã như thế, ta về cung muộn một chút thì có sao?

Ta muốn tới dịch quán trước, Hàn Vương đã cứu ta, ta quan tâm đến sức khỏe của y trước, đó cũng là lẽ đương nhiên, chẳng phải ư? Liệu hắn đã
nói gì? Ta còn có Thái hậu chống lưng, ta không sợ hắn. Có lẽ làm như
vậy không lý trí chút nào nhưng ta không phải nữ tử có thể lý trí đến
mức không cần tình cảm.

Ta cắn môi ngồi nhìn, đột nhiên nghe Hàn Vương nói: “Đẩy bản vương ra như vậy, nương nương thật chẳng phúc hậu.” Giọng nói của y khẽ khàng,
khi ta nhìn về phía y, thấy y đã chống tay ngồi dậy. Quả nhiên y chưa
ngủ.

Ta khẽ ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Vương gia sợ ư? Nếu ngài sợ thì lần
đó đã không sai Thanh Dương trả lại áo choàng ta để quên trong phòng
ngài trước mặt Hoàng thượng ngay trong đêm.” Chuyện lần đó, ta vẫn nhớ
rõ ràng, còn có lời Thanh Dương cố tình nói ra.

Dường như y sững người, khẽ nói: “Bản vương lúc nào…” Vừa mở miệng, y đột nhiên im lặng, thông minh như y chắc cũng đoán ra.

Ta bất giác nhìn qua rèm cửa sổ xe, thấy nữ tử đang căng thẳng đứng
một bên, không biết chúng ta đang bàn luề nàng ta. Xem ra Hàn Vương thực sự không biết chuyện này, đó là chủ ý của Thanh Dương. Ta thở dài một
tiếng, thật sự là chủ ý của nàng ta nhưng ta cũng không trách vì nể mặt
y.

Xe ngựa tới dịch quá, ta nhìn Hàn Vương, im lặng, chỉ đứng lên đi ra ngoài.

Thanh Dương đỡ y xuống ngựa, ta vừa định lên tiếng liền nghe thấy Cố Khanh Hằng nói: “Nương nương, nên hồi cung thôi!”

Ta không dừng bước, chỉ nói: “Bản cung không vội.”

Hạ Hầu Tử Khâm không vội , ta vội cái gì?

Đi được vài bước, ta lại nói: “Truyền thái y đến xem cho Hàn Vương!”

Ta vừa dứt lời đã thấy Thanh Dương nói: “Đa tạ nương nương quan tâm,
không cần truyền thái y đâu, chúng ta đã có đại phu đi cùng.”

Lúc này ta mới sửng sốt, đại phu đi cùng? Chẳng lẽ vết thương của Hàn Vương từ lúc tới thiên triều đã có rồi ư, nếu không vì sao lại có đại
phu đi cùng? Có điều ta cũng không kịp suy nghĩ, Thanh Dương đã đỡ y vào phòng. Cố Khanh Hằng không còn cách nào, đành vào theo ta.

Chỉ một lát sau, một ông lão bước vào, hành lễ với chúng ta rồi tiến lên.

Thanh Dương vội nói: “Liêu Hứa, mau xem cho vương gia!”

Người tên Liêu Hứa đó vội bước lên, bắt mạch cho Hàn Vương, chỉ thấy
lông mày ông ấy nhíu lại nhưng không nói gì, ánh mắt đặt lên tay phải
của Hàn Vương, đưa tay nắn nắn. Tháy Hàn Vương khẽ rên một tiếng, Liêu
Hứa mới nói: “Mời các vị ra ngoài, lão phu khám thật kỹ cho vương gia
lần nữa.”

Ta chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu, vì sao phải đuổi chúng ta ra ngoài?

Thanh Dương vội nói với ta: “Xin nương nương hãy về trước đi, lúc ông ấy khám bệnh, không quen có người ở bên cạnh.” Nàng ta nói xong liền
làm tư thế mời.

Ta nhìn Hàn Vương, thấy y khẽ cười, nói: “Tạm biệt nương nương.”

Y đã nói như vậy, ta cũng không tiện ở lại nữa, liền nói: “Có yêu cầu gì, chỉ cần vương gia lên tiếng, Hoàng thượng nhất định sẽ đáp ứng
ngài.” Dứt lời, ta nhìn y lần nữa rồi mới xoay người rời đi.

Cố Khanh Hằng vội vã đi theo.

“Nương nương!” Huynh ấy vừa định lên tiếng thì một người sải bước từ hành lang bên kia qua.

Nhìn kĩ, hóa ra là Vãn Lương. Nàng ta bây giờ đã cởi bỏ y phục cung
tỳ, mặc chiếc váy rất đẹp, tóc mây vấn cao, không còn là một a hoàn nhỏ
bé nữa. Nàng ta nhìn thấy ta, vàng mắt đỏ hoe, xông lên kéo tay ta, nói: “Nương nương, nương nương, người không sao chứ? Để Vãn Lương xem xem…”
Nàng ta vừa nói vừa nhìn ta thật kĩ.

Ta cười nói: “Bản cung không sao, bản cung không có chuyện gì cả.”

Nàng ta không kìm được, òa khóc: “Nghe nói người ngã từ đỉnh Nam Sơn
xuống, Triêu Thần đến chỗ nô tỳ khóc cả đêm, nô tỳ cũng sợ muốn chết.
Còn may, còn may, nương nương của chúng ta phúc lớn mệnh lớn…” Nàng ta
thấy Cố Khanh Hằng ở phía sau ta, bèn quỳ xuống nói với huynh ấy: “Vãn
Lương thay nương nương tạ ơn Cố Tướng quân, tạ ơn Tướng quân đã đưa
nương nương bình an trở về.”

Cố Khanh Hằng kinh ngạc, vội bước lên, nói: “Phu nhân hãy đứng lên, mạt tướng không dám nhận!”

Ta cúi cuống đỡ Vãn Lương, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng ta, khẽ nói: “Được rồi, còn khóc cái gì?” Ta kéo nàng ta lên rồi hỏi: “Bên Tấn
Vương có tin tức gì chưa?”

Ta không nói rõ nhưng nàng ta đương nhiên biết ta ám chỉ điều gì, lắc đầu nói: “Vẫn không có chút manh mối.”

Ta biết thích khách có thể trà trộn vào Thượng Lâm uyển chắc chắn
không phải loại bình thường, hơn nữa bọn chúng còn thông thuộc địa hình
Nam Sơn. Ta từng nghĩ liệu có phải người của Nam Chiếu không, chỉ bởi
Hoàng hậu Nguyên Trinh xuất thân từ tiền triều, nàng ta đương nhiên
thông thuộc địa hình của Thương lâm uyển. Thế nhưng hôm đó, phu thê Quốc vương Nam Chiếu đều có mặt ở đó, mũi tên lại không có mắt, ta nghĩ nàng ta không to gan đến thế.

Dựa trên phán đoán như vậy, Đại Tuyên và Bắc Tề đều không có khả
năng. Còn nếu là nội bộ thiên triều, sao Tấn Vương không có chút manh
mối nào? Trừ phi…. Trong đầu lóe lên suy nghĩ đó, đến bản thân ta cũng
giật mình kinh hãi.

Vãn Lương thấy sắc mặt tat hay đổi, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng ta, vội nói: “Vương gia vì cứu Thái hậu mà bị thương.”

Ta kinh hãi, vội hỏi: “Thương thế ra sao?”

Nàng ta lắc đầu, nói: “Bị thương ở cánh tay, không nặng ạ!”

Cho nên Hạ Hầu Tử Khâm mới muốn Tấn Vương điều tra chứ không phải Hàn Vương đúng không? Nếu là người của Tấn Vương, khi đó y đang bảo vệ Thái hậu , mấy tên thích khách đó hoàn toàn không cần qua đó đả thương y,
điều đó thực sự là uổng công vô ích.

Thấy ta im lặng, Vãn Lương lên tiếng: “Nương nương mau hồi cung đi, nhất định Hoàng thượng đang rất lo lắng.”

Ta chần chừ giây lát, cuối cùng gật đầu.

Hồi cung , Cố Khanh Hằng đưa ta tới Cảnh Thái cung rồi trở về. Bây
giờ huynh ấy đã không còn là ngự tiền thị vệ, huynh ấy phải thống lĩnh
ngự lâm quân của hoàng đô, phụ trách sự an toàn của hoàng đô. Đưa ta về
huynh ấy không nán lại thêm chút nào đã vội vã rời đi.

Đám cung nhân của Cảnh Thái cung ai nấy đều vui mừng ra nghênh đón, Triêu Thần khóc tới mức mắt sưng húp.

Ta kêu bọn họ đứng lên rồi cùng Triêu Thần, Phương Hàm đi vào trong.

Lần này Phương Hàm không theo ta đến Thượng Lâm uyển, những việc xảy
ra ở đó, chắc bây giờ nàng ta đều đã rõ. Đóng cửa phòng lại, nàng ta
nói: “Nương nương, nô tỳ nghe nói người và Hàn Vương của Bắc Tề cùng rơi xuống nước?”

Ta nhìn nàng ta nhưng không lên tiếng, ta biết nàng ta chắc chắn có lời muốn nói.

“Nô tỳ bạo gan xin hỏi, Hàn Vương có bị thương không ạ?” Ta hơi ngạc
nhiên, nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu. Nghe thấy vậy,
nàng ta dường như thở phào nhẹ nhõm, lại nói “Như vậy thì dễ rồi, khi
người tới thỉnh an Thái hậu, hãy nói Hàn Vương bị thương đến hôn mê, để
tránh Thái hậu… hiểu lầm nương nương.”

Hóa ra là như vậy, Phương Hàm suy nghĩ thật chu đáo.

Một lúc sau, nàng ta nói tiếp: “Hoàng thượng luôn ở Cảnh Thái cung
chờ nương nương, nhưng mãi không thấy nương nương trở về. Sau đó Diêu
Tướng quân đến, người mới tới Ngự thư phòng.”

Ta có chút kinh ngạc, hắn đến Cảnh Thái cung đợi ta? Ta vì đến dịch quán trước nên mới về muộn, xem ra hắn cũng đã biết.

Diêu Hành Niên cuối cùng cũng trở về, e rằng chuyện của Diêu Chấn Nguyên vẫn chưa thể giải quyết được trong chốc lát.

Ta ngồi một lát rồi thay y phục, tới Hy Ninh cung báo cho Thái hậu biết ta đã bình an.

Thái hậu đích than đỡ ta đứng lên, khẽ nói: “Không sao là tốt rồi.”

Thiển nhi tiền vào rót nước, ta chủ động bưng trà tới trước mặt Thái
hậu, cố ý để lộ dấu thủ cung sa trên cánh tay rồi nói: “Vâng, may mà Hàn Vương kịp kéo thần thiếp, nhưng lại làm liên lụy đến vương gia khiến
vương gia bị thương nặng đến hôn mê, thần thiếp quả thật áy náy trong
lòng, vì vậy mới không hồi cung trước mà sai người đưa Hàn Vương tới
dịch quán.”

Lặng lẽ nhìn Thái hậu, thấy sắc mặt bà đã hiện rõ nét cười, trong
lòng ta mới thở phảo. Cũng may Hạ Hầu Tử Khâm chưa chạm vào ta, bằng
không ta có trăm cái miệng cũng không biện bạch được. Cô nam quả nữ ở
cùng nhau, nói thế nào cũng không rõ ràng được, thế nhưng một dấu thủ
cung sa có thể giải quyết mọi vấn đề. Thật mỉa mai!

“Vậy thương thế của Hàn Vương thế nào?” Thái hậu khẽ nhấp ngụm trả, hỏi ta.

Ta lắc đầu, “Thần thiếp đưa Hàn Vương về dịch quán rồi vội vã hồi cung không biết kết quả.”

Nghe thấy vậy, Thái hậu cũng không nói gì nữa.

Lúc rời khỏi Hy Ninh cung đã là buổi tối, Triêu Thần bước lên đỡ ta. Lúc trở về không gọi loan kiệu, ta chỉ muốn đi bộ một chút.

Đi được một đoạn, đột nhiên nghe thấy Triêu Thần nói: “Nương nương, thánh giá đến.”

Ta ngước mắt nhìn mới thấy ngự liễn màu vàng đó. Hướng này là tới Hy Ninh cung?

Lý công công nhìn thấy ta, ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ. Ta vội khom người, nói: “Thần thiếp tham kiếm Hoàng thượng.”

“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế.” Triêu Thần cũng hành lễ.

Lý công công quả thật rất nhiệt tình và chu đáo, nhưng giọng nói của ta, sao hắn có thể không nghe ra?

Ta nghe thấy giọng nói của hắn truyền ra: “Không cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui