Mệnh Phượng Hoàng

Chờ Lưu Phúc lui ra, ta ngồi ngơ ngẩn bên bàn, đưa tay xoa lên má,
thuốc nước cùng lắm chỉ có thể dùng ba, bốn ngày nữa. Bây giờ phải làm
thế nào?

Còn Tô Mộ Hàn?

Nhớ tới y, trong lòng ta trở nên căng thẳng, có cảm giác rất lạ lùng. Ta luôn cảm thấy y đã xảy ra chuyện, bằng không y sẽ không quên việc
của ta, nhất định sẽ không quên.

Đứng bật dậy, ta xông ra cửa nhưng đúng lúc đó, Hạ Hầu Tử Khâm trở về. Hắn thấy ta đi ra, nhíu mày hỏi: “Nàng

Ta nhất thời sững người, đi đâu? Ta quả thật chưa nghĩ tới.

“Hoàng thượng…” Lý công công ở phía sau nói gì đó với hắn, thấy hắn
giơ tay, Lý công công biết điều vội im miệng. Hắn khoát tay cho tất cả
mọi người lui ra.

Hắn không nhìn ta mà đi thẳng vào trong, hỏi nhỏ: “Nàng hoảng hốt cái gì?”

Chần chừ giây lát, cuối cùng ta đi vào theo hắn, lên tiếng: “Thuốc của thiếp sắp hết rồi.”

Hắn thoáng sững người, lại hỏi: “Còn bao nhiêu?”

“Ba, bốn ngày.”

Hắn trầm mặc một lát, sau đó nói: “Trẫm biết rồi.”

Lời nói của hắn rất bình tĩnh, như thể trong lòng hắn đã có đối sách. Còn nhớ hắn từng nói, tội khi quân phạm thượng, hắn cũng không bảo vệ
được ta, vậy thì lúc này đúng giai đoạn đặc biệt, nếu để ai đó biết,
nhân lúc tình hình hỗn loạn, xử chết một phi tần không có chỗ dựa như ta quả thật là việc chẳng khó khăn chút nào.

Ngồi xuống cạnh bàn, uống ngụm trà, hắn lại nói: “Ngày mai ta sẽ nói nàng nhiễm bệnh đóng cửa không tiếp ai.”

Nếu như vậy, mấy ngày này không cần dùng thuốc nữa. Thế nhưng đã bị
bệnh thì ta không thể ở Thiên Dận cung, vì không thể truyền bệnh cho
Hoàng thượng.

Bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, đành từ từ vậy.

Buổi tối, hắn ôm ta nằm trên giường. Không biết vì sao ta đột nhiên
không muốn nhắc tới chuyện xảy ra mấy ngày nay. Hắn kéo ta lại gần, hỏi
nhỏ: “Vết thương trên tay nàng còn đau không?”

Cúi đầu nhìn mảnh vải băng bó trên cánh tay, ta lắc đầu, nói: “Đã hết đau từ lâu rồi.”

Hắn hít một hơi, cúi xuống hôn lên môi ta.

Vì đột ngột, ta bất giác ‘ưm’ một tiếng, cảm thấy hơi thở của hắn dần trở nên gấp gáp, lòng bàn tay cũng bắt đầu nóng rực.

Ta ôm lấy cơ thể hắn, để mặc đôi môi hắn quấn quýt môi ta. Cơ thể hai người quấn lấy nhau, gió mát nên ngoài khẽ thổi vào, hất tấm rèm che,
ánh trăng rải xuống, cả căn phòng nồng đượm cảnh xuân diễm lệ…

Ngày hôm sau, Vương thái y vội vã tới Thiên Dận cung chẩn bệnh cho
ta. Chẩn đoán ta bị bệnh dịch, có thể gây truyền nhiễm, đương nhiên ta
phải trở về Cảnh Thái cung. Vương thái y trở thành thái y chuyên phụ
trách việc chữa bệnh cho ta. Các thái y khác ở Thái y viện đều vội vàng
khám và trị bệnh cho Hạ Hầu Tử Khâm, chỉ sợ ta lây bệnh sang cho hắn.
Nhưng tin tốt là hắn không bị

Nằm trên giường trong tẩm cung, Tình Hòa hạ rèm xuống giúp ta, ta nhìn ra ngoài chỉ thấy lờ mờ.

Tay đưa lên khẽ xoa má, ngày mai ta không phải bôi thuốc, một chút
còn lại để dành cho những khi cần dùng. Ta đưa mắt nhìn Tình Hòa, Hạ Hầu Tử Khâm đã sau nàng ta tới chăm sóc ta chính là cho ta biết, có thể để
nàng ta biết việc này, nhưng ta vẫn đang do dự, ta có chút e dè trong
việc tin tưởng người khác.

Chẳng bao lâu sau liền trông thấy bóng dáng của Phương Hàm. Nàng ta
cúi đầu dặn dò một số việc, lúc sắp ra ngoài, đột nhiên ta gọi nàng ta
lại: “Cô cô, bản cung có lời muốn nói với cô cô.”

Nàng ta ngây người, cuối cùng tiến lên, cúi đầu nói: “Xin nương nương cứ sai bảo!”

Đuổi những người khác lui ra, ta ngồi dậy, nhìn nàng ta qua tấm rèm.
Nàng ta vẫn cúi đầu, ta không nhìn rõ sắc mặt của nàng ta. Ta không nói, nàng ta cũng im lặng, chỉ cúi đầu bình tĩnh đứng trước giường.

Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng ta lên tiếng: “Tô Mộ Hàn đã xảy ra chuyện.”

Nàng ta ngẩng phắt đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của nàng ta nhưng ta
biết nàng ta đang vô cùng kinh ngạc, nếu không, sao có thể đột nhiên
ngẩng đầu?

Mãi lâu sau, nàng ta mới nói: “Sao nương nương biết?”

Đương nhiên ta không thể nói cho nàng ta biết điều này, ta chỉ đáp: “Nói cho bản cung biết làm thế nào để liên lạc với y?”

Nhưng nàng ta lắc đầu. “Nương nương đừng quên, nô tỳ từng nói với
người, nô tỳ không phải là người của người ấy, cho nên nô tỳ cũng không
biết liên lạc như thế nào.”

Bất giác ta nghiêng người về phía trước, buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?”

Nàng ta thở dài, nói: “Nô tỳ lo lắng thì sao chứ? Nương nương cũng không cần nôn nóng, có lẽ chẳng có chuyện gì.”

Ta im lặng. Ngoài lúc nghe được tin này, nàng ta có chút kinh ngạc,
còn bây giờ nàng ta lại vô cùng bình tĩnh. Ta thở dài một tiếng, có lẽ
Phương Hàm nói đúng, Tô Mộ Hàn vốn chẳng có chuyện gì, nhưng việc y chậm trễ sai người đưa thuốc nước cho ta là vì chuyện gì?

Hồi lâu sau, ta mới cười nhạt, nói: “Bản cung bây giờ đã mắc bệnh dịch, cô cô sợ không?”

Nhưng nàng ta khẽ nói: “Nô tỳ sống tới hôm nay cũng coi như đã đủ, còn sợ bệnh dịch sao?”

Ta khẽ cười một tiếng nhưng không nói gì nữa.

Mặc dù như vậy, ta vẫn không để bất kỳ ai trong số bọn họ nhìn thấy
khuôn mặt của ta, thi thoảngTình Hòa cũng vẫn mang mạng che mặt. Vì tin
đồn ta mắc bệnh dịch nên phi tần các cung đều mong tránh càng xa càng
tốt, đương nhiên không ai tìm đến.

Thi thể của Dao phi cuối cùng cũng được chôn cất, nàng ta vốn là phi
tần chờ chịu tội, phải tước đi tước vị, nhưng Hoàng thượng và Thái hậu
nhân từ, vẫn chôn cất theo thể chế dành cho phu nhân nhị phẩm.

Ngọc Tiệp dư đương nhiên cũng vậy, không hơn không kém.

Phía Bắc Tề vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào truyền đến, vậy thì việc cần làm ở đây vẫn phải làm.

Trong cung dường như trở nên tĩnh lặng hơn, tám ngày liền không có
biến động nhỏ nào. Tới ngày thứ chín, ta trông thấy Tình Hòa hoảng hốt
chạy vào, nói: “Nương nương, không hay rồi, biên cương đã khai chiến.”

Ta đang ngồi trên giường liền bật dậy, chiến sự cuối cùng đã bắt đầu.

Ta nghiến răng, nói: “Có phải Bắc Tề không?”

Tình Hòa gật đầu, đáp: “Vâng!”

“Phía Nam Chiếu có động tĩnh gì không?”

Nàng ta sững người, lắc đầu: “Nô tỳ không nghe thấy gì.”

Dù như vậy song vẫn không thể lơ là cảnh giác. Trong lòng ta lo lắng
nhưng cũng không thể làm gì, ta bây giờ còn đang bị bệnh. Vết thương
trên cánh tay gần như đã khỏi hẳn, ta cũng không biết Hạ Hầu Tử Khâm
muốn ta giả bệnh tới khi nào.

Hai hôm sau, vừa hạ triều liền nghe thấy giọng Lý công công vang lên ở bên ngoài: “Hoàng thượng giá đáo!”

Tình Hòa vội ra ngoài nghênh đón thánh giá, ta nghĩ một lát, cuối
cùng ngồi dậy. Hắn chỉ dẫn theo Lý công công đi vào, rồi để tất cả mọi
người đợi ở ngoài, một mình bước vào phòng trong.

“Tham kiến Hoàng thượng!” Ta hành lễ với hắn.

Thấy sắc mặt hắn tái mét, chiến sự ở biên cương đã bắt đầu, tâm trạng hắn hẳn rất xấu. Ta nhớ hắn từng nói muốn xuất giá thân chinh, trong
lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Hắn tiến lên rồi ngồi xuống, một tay đập mạnh xuống mặt bàn. Ta giật
mình kinh hãi, nghe hắn nói: “Chiến sự hôm qua vừa bắt đầu, hôm nay tất
cả quần thần trong triều đều loan tin, Hàn Vương thích nữ nhân của
trẫm.”

Ta cảm thấy vô cùng sửng sốt, Hàn Vương thích nữ nhân của hắn? Nữ nhân đó là ta ư?

Bỗng nhỡ tới hôm đó vô tình gặp Diêu thục phi ở bên ngoài, nàng ta
nói đã tìm cung tỳ thân cận của Dao phi hỏi chuyện, còn nói nàng ta biết nguyên nhân ta bị biếm vào lãnh cung khi ấy, rồi lại hỏi chẳng phải Hàn Vương thích ta sao…

Ta biết Diêu thục phi tin điều ấy, vì nàng ta còn nói chuyện xảy ra
trên núi Nam Sơn, không ai hiểu rõ hơn nàng ta khi nhìn thấy Hàn Vương
vì đưa tay kéo ta nên mới rơi xuống vách núi.

Là nàng ta!

Cho nên nàng ta mới nói, thứ duy nhất nàng ta mạnh hơn ta chính là có một người cha có thể làm mọi việc vì nàng ta, đúng không?

Hai tay thoáng siết chặt. Diêu thục phi có ý gì, lẽ nào ta còn không hiểu?

Diêu Hành Niên quả thật không nhàn rỗi nhỉ, lúc này ông ta đang ở
biên giới của thiên triều và Nam Chiếu mà còn có thể quan tâm tới chuyện lớn trong triều.

Ta thấy hắn nghiến răng căm phẫn.

Ta vừa định nói thì thấy Lý công công ở bên ngoài lên tiếng: “Hoàng
thượng! Hoàng thượng… Bên ngoài có người nói, nói… các vị đại thần nóng
lòng đợi ở Ngự thư phòng, chờ tham kiến người.” Giọng nói của Lý công
công có vẻ rất sợ hãi, sợ hắn sẽ nổi giận.

Không biết vì sao, ta đột nhiên muốn bật cười. Những vị đại thần kia, ai nấy đều như rất để tâm đến chuyện này nhỉ? Đặc biệt là chuyện dính
dáng tới nàng ta. Lần trước là chuyện của Dao phi, bọn họ cũng đuổi theo hắn tới Ngự thư phòng, cũng dâng biểu yêu cầu hắn ban chết. Lần này lại là ta.

Vậy thì bọn họ định xử lý ta thế nào? Cũng xử chết?

Thấy hắn nặng nề ‘hừ’ một tiếng, kéo tay ta, nói: “Nàng cũng đi nghe xem bọn họ nói thế nào?” Hắn nói xong liền lôi ta ra ngoài.

Ta giật mình kinh ngạc, nhớ ra vẫn đang đeo mạng che mặt nên cũng
không nói câu nào. Lúc này ta mới đột nhiên cảm thấy hắn gọi bọn họ là
‘đám thất phu’ thật chính xác.

Các cung nhân của Cảnh Thái cung thấy Hạ Hầu Tử Khâm kéo ta ra ngoài, ai nấy đều giật mình.

Lý công công sợ tái mặt, vội xông lên, nói: “Hoàng thượng, Hoàng
thượng… Nương nương…” Ánh mắt y nhìn sang ta nhưng thấy Hạ Hầu Tử Khâm
lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, y sợ hãi không dám nói thêm.

Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Sợ cái gì? Hôm nay Vương thái y nói bệnh của Đàn phi đã gần khỏe hẳn rồi. Kẻ nào sợ chết thì cút xa trẫm ra!”

Ta kinh ngạc ngước mắt, hắn nói gì vậy? Nói bệnh tình của ta khá hơn
rất nhiều, như vậy màn kịch ta giả bệnh cũng đã tới hồi kết thúc, đúng
không?

Hạ Hầu Tử Khâm, trong lòng hắn đều trù tính hết thảy ư?

“Hoàng thượng!” Lý công công thảm thiết gọi, cuối cùng vẫn đuổi theo.Tình Hòa cũng chạy theo.

Tới bên ngoài, hắn kéo ta lên ngự liễn rồi nói: “Đi nói với các ái
khanh của trẫm, trẫm không khỏe, họ muốn nói gì thì tới thẳng Thiên Dận
cung.”

“Vâng, nô tài đi ngay!” Lý công công lau mồ hôi, vội vàng chạy đi.

Lúc khởi kiệu, hắn vẫn nắm tay ta không buông, ta mơ hồ cảm nhận được lực trên tay hắn, nghiêng mặt nhìn hắn nhưng thấy hắn tựa lưng vào tấm
đệm mềm, khẽ khép mắt.

Ta thở dài, cuối cùng không nói gì nữa.

Hắn muốn ta đứng sau nghe nên mới muốn các vị đại nhân qua Thiên Dận
cung của hắn. Có một điểm ta không cần lo lắng, đó là bọn họ dù quá đáng hơn nữa cũng sẽ không làm nguy hại đến giang sơn của Hạ Hầu Tử Khâm.
Giống như chuyện của Dao phi lần trước, mặc dù ép hắn ban chết cho Dao
phi nhưng nói cho cùng cũng vì muốn tốt cho thiên triều. Chỉ là cách
thức của bọn họ sẽ khiến hắn không chấp nhận được mà thôi.

Ta khẽ cắn môi, lần này bọn họ lại muốn giở trò gì?

Kiệu từ từ dừng lại, Tình Hòa giơ tay vén rèm kiệu, khẽ nói: “Hoàng thượng, đến rồi!”

Bây giờ hắn mới mở mắt, kéo tay ta đi ra. Phía sau có tiếng bước chân Tình Hòa đang chạy theo. Lúc này ta cũng không quay đầu nhìn, chỉ đi
theo hắn vào trong.

Kéo ta vào phòng trong, hắn mới buông tay ta, quay người nói: “Nàng chờ ở đây!”

Ta vừa nói xong đã xoay người, ta im lặng, chỉ nhìn hắn rời đi. Tình Hòa bước lên, nhỏ giọng nói: “Nương nương…”

Ta hít sâu, quay người ngồi xuống.

Một lát sau liền nghe thấy giọng nói của Lý công công vang lên:
“Hoàng thượng, các vị đại nhân đang đợi ở ngoài.” Nghe tiếng y vừa nói
vừa thở gấp, có lẽ đã chạy cả quãng đường.

Hạ Hầu Tử Khâm lên tiếng: “Cho bọn họ vào!”

“Vâng!” Lý công công xoay người đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân vọng đến, sau
đó mọi người đều quỳ xuống. “Chúng thần tham kiến Hoàng thượng! Hoàng
thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hắn cười, nói: “Chúng khanh bình thân, đây không phải Kim Loan điện, không cần hành đại lễ như vậy!”

Mọi người tạ ơn rồi mau chóng đứng lên.

Qua tấm bình phong, ta lờ mờ nhìn thấy Cố đại nhân tiến lên, nói:
“Chúng thần nghe Lý công công nói Hoàng thượng long thể bất an, người đã truyền thái y đến khám chưa ạ

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Cố đại nhân, trong lòng ta luôn
có cảm giác chán ghét, có lẽ vì chuyện hồi nhỏ. Ta luôn cảm thấy kẻ tham vinh hoa phú quý như vậy thật không xứng với thân phận đại học sĩ của
ông ta.

Thấy ông ta hỏi, đám đại thần phía sau cũng tranh nhau nói.

Hạ Hầu Tử Khâm khẽ ho một tiếng rồi nói: “Trẫm không sao, chỉ hơi đau đầu mà thôi!”

Cố đại nhân vội nói: “Bây giờ Bắc Tề và thiên triều ta đã khai chiến, chính sự nhiều và nặng nề, Hoàng thượng phải chú ý giữ gìn long thể.”

Hắn gật đầu, lên tiếng: “Trẫm tự biết, các khanh có chuyện gì muốn trình tấu?” Hắn ngước mắt nhìn đám người phía dưới.

“Hoàng thượng!” Một võ tướng mặc áo giáp đứng bên, nói: “Hoàng thượng anh minh, đương nhiên vẫn là chuyện trên triều sáng nay.”

Một người khác tiếp lời: “Hoàng thượng, bây giờ Bắc Tề và thiên triều ta khai chiến chẳng qua chỉ vì một nữ nhân, nếu có thể dùng một nữ nhân để dẹp yên chiến sự thì đối với thiên triều ta không tổn thất gì. Mong
Hoàng thượng suy nghĩ thận trọng.”

Lời của ông ta khiến ta kinh ngạc, cái gì mà dùng một nữ nhân để dẹp yên chiến sự?

Bàn tay cầm chiếc khăn tay siết chặt, nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ
‘hừ’ một tiếng. “Trẫm nói rồi, việc này trẫm sẽ suy nghĩ. Các khanh ai
nấy đều khí thế rầm rộ yêu cầu được gặp trẫm, nói đi nói lại không phải
vẫn là vì việc này sao?”

Cố đại nhân quỳ sụp xuống, nói với hắn: “Hoàng thượng, việc này không phải việc nhỏ! Đàn phi nương nương…”

“Câm miệng!” Hạ Hầu Tử Khâm đập mạnh tay lên mép bàn, tức giận nói:
“May mà ngươi vẫn còn biết nàng ấy là nương nương nhỉ? Muốn trẫm dâng
tặng nữ nhân của mình, há không phải là sỉ nhục sự uy nghiêm của trẫm
ư?”

Lời nói của hắn tràn đầy sự giận dữ. Còn ta cuối cùng đã biết vì sao
hắn muốn ta đến nghe bọn họ nói, hóa ra bọn họ gấp gáp chạy tới đây là
vì muốn đưa ta tới Bắc Tề!

Tình Hòa cũng sợ đến ngây người, vội bịt miệng để không thốt thành tiếng.

Tất cả người bên ngoài đều quỳ xuống, cũng không biết ai đã lên
tiếng: “Hoàng thượng, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, theo thần biết, Đàn phi nương nương cũng không được coi là mặt ngọc dáng hoa…” Giọng nói của
ông ta nhỏ dần.

Lập tức có người khác tiếp lời: “Chúng thần không hề muốn Hoàng
thượng dâng tặng nữ nhân của mình, chỉ cần Hoàng thượng tìm một cái cớ,
Đàn phi nương nương thời gian trước không phải đã mắc bệnh dịch ư? Người chỉ cầnương nương bệnh nặng không chữa được.”

Lợi hại thật, khi ấy Hạ Hầu Tử Khâm muốn ta giả bệnh chẳng qua chỉ vì không muốn người khác nhìn thấy dung nhan thật của ta. Lúc này, chuyện
ta bị bệnh lại được bọn họ mang ra làm lệnh tiễn. Nếu Đàn phi đã chết vì bệnh dịch, vậy thì đưa ta tới Bắc Tề cũng sẽ không làm mất thể diện của Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta không thể không nói vì Hạ Hầu Tử Khâm, bọn họ đã tốn không ít công sức để suy nghĩ chu toàn giúp hắn.

Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, nói: “Các khanh muốn trẫm
làm như vậy há chẳng phải muốn trẫm thừa nhận giữa nàng ấy và Hàn
Vương…” Hắn mới nói một nửa liền hất mạnh tay áo, gạt bộ ấm trà trên bàn xuống đất.

Âm thanh vỡ vụn, sắc nhọn đó dường như vang vọng khắp căn phòng.

Cố đại nhân vội nói: “Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!
Đàn phi nương nương tất nhiên chưa từng phản bội Hoàng thượng, có điều
Hàn Vương đơn phương tình nguyện, ngắm trúng nương nương, không phải ư?”

Ta nghiến răng, lão hồ ly Cố đại nhân này! Một mặt đề cao ta, một mặt chèn ép ta, cuối cùng cũng nói tới chủ đề chính rồi.

Vì Hàn Vương thích ta, tất cả các vị đại thần đều ép Hạ Hầu Tử Khâm đưa ta sang Bắc Tề, tặng cho Hàn Vương.

Người bên cạnh Cố đại nhân quỳ thẳng người, nói: “Hoàng thượng, Hoàng đế Bắc Tề tuy vẫn còn sống nhưng trong thiên hạ ai cũng biết, binh
quyền của Bắc Tề đều nằm trong tay Hàn Vương, chỉ cần qua được ải Hàn
Vương thì sẽ không cần giao chiến.”

Hắn cười gằn, nói: “Chẳng lẽ một nước lớn mạnh như thiên triều ta lại sợ đánh một trận à?”

“Đừng nói một trận, cho dù mười trận thì thiên triều cũng không sợ,
nhưng Hoàng thượng có từng nghĩ, hai nước giao chiến, người khổ nhất
chắc chắn là bách tính? Lẽ nào Hoàng thượng thật sự nhẫn tâm để bách
tính chịu khổ? Bây giờ, người chỉ cần gật đầu một cái, một nữ nhân đã có thể làm ngừng cuộc chiến. Hoàng thượng, xin hãy cân nhắc hai bên, cái
nào nặng cái nào nhẹ!” Từng câu, từng từ ông ta nói đều rất chân thành,
khẩn thiết.

Ta siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nói
thật, lời Cố đại nhân có một nửa là đúng. Hạ Hầu Tử Khâm là hoàng đế của thiên triều, mọi việc đều nên lấy bách tính làm trọng, nhưng Cố đại
nhân không phân tích đúng ở chỗ, đừng nói mười trận, cho dù đánh một
trận đối với thiên triều cũng vô cùng mạo hiểm. Không phải vấn đề binh
lực mà là không biết kẻ dưới có trung thành hay không. Ta đang lo điểm
này, Hạ Hầu Tử Khâm cũng vậy.

Vẫn cách tấm bình phong, hắn đứng nghiêng người với ta nên ta không nhìn rõ nét mặt hắn.

Hắn nói muốn ta cùng nghe, vậy thì ta sẽ nghe không sót một chữ. Có
điều lúc này ta không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì. Hai lần rồi, ta từng hỏi hắn, hắn nói một cách kiên định, quyết không muốn ta
rời xa hắn, vậy thì lần này hắn có kiên định được như hai lần trước
không?

Hai tay Tình Hòa đỡ vai ta, nàng ta muốn an ủi ta nhưng ta nhận thấy đôi tay nàng ta còn run rẩy hơn cả ta.

Ta hít thật sâu, cố gắng để tâm trạng mình bình tĩnh.

Tướng quân đó lại lên tiếng: “Hoàng thượng còn đang do dự điều gì?”

Cố đại nhân quay đầu, nói với vẻ không vui: “Trần tướng quân, chú ý ngữ khí của ông.”

Tướng quân đó lắc đầu, nói: “Hoàng thượng thứ tội, mạt tướng chỉ lo
lắng chiến sự sẽ kéo dài. Diêu Tướng quân nói, binh lính của Nam Chiếu
đã rục rịch hành động. Hoàng thượng, Hoàng Hậu Nguyên Trinh của Nam
Chiếu có thân phận thế nào, mọi người đều biết. Hoàng Hậu Nguyên Trinh
rất hy vọng có thể chen chân vào.”

Một người khác gật đầu, nói: “Đúng thế, Hoàng thượng, thiên triều ta
đất đai rộng lớn, tài nguyên dồi dào khiến bao kẻ thèm khát. Chúng thần
đã nghĩ ra đối sách hay giúp người, mọi chuyện trước sau của Đàn phi
nương nương đều có thể xử lý ổn thỏa, hơn nữa, chẳng phải nương nương đã mắc bệnh dịch sao? Nếu có thể truyền bệnh sang cho Hàn Vương, vậy thì…” Tuy y không nói tiếp nhưng ta có thể nghe ra vẻ hưng phấn trong giọng
nói của y.

Mội mũi tên bắn trúng hai đích, muốn ngừng chiến lại muốn làm hại
tính mạng của Hàn Vương, xem ra đám thất phu này tới thời khắc quan
trọng đều có thể thấy rõ tâm tư. Chỉ e là Hàn Vương mất mạng thật, bọn
họ lại kêu gào.

Ta tập trung lắng nghe, đột nhiên Lý công công lên tiếng: “Đại nhân
không biết, Vương thái y nói bệnh tình của Đàn phi nương nương đã thuyên giảm lúc này tới Bắc Tề đường sá xa xôi, e là đi đến đó thì bệnh đã
khỏi từ lâu rồi.”

“Tiểu Lý Tử!” Hạ Hầu Tử Khâm nghiến răng nhìn hắn.

Lý công công sợ hãi vội quỳ xuống. “Hoàng thượng, nô tài chỉ… chỉ…” Y cúi đầu, toàn thân run rẩy.

Ta cười mỉa, Lý công công không như vậy mới khiến người khác cảm thấy lạ lùng.

Vị đại nhân vừa nãy lại vội vàng lên tiếng: “Vương thái y đã có thể
trị khỏi bệnh, vậy y thuật có thể gọi là cao minh, thần cho rằng y thuật tinh thông như vậy thì đương nhiên có thể khiến bệnh tình của nương
nương lúc tốt lúc xấu, chi bằng Hoàng thượng truyền Vương thái y vào để
hỏi.”

Lúc tốt lúc xấu? Y coi người bị bệ là kẻ diễn kịch sao?

Song ta biết, điều bọn họ muốn chỉ là Hạ Hầu Tử Khâm đồng ý đưa ta tới Bắc Tề mà thôi.

Hạ Hầu Tử Khâm đứng bật dậy, vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng
Thái hậu từ ngoài vọng vào: “Các ngươi đều muốn đưa Đàn phi tới Bắc Tề
nhưng ai gia không biết ai nói cho các ngươi biết, đưa Đàn phi qua đó là có thể khiến chiến sự ngừng lại?”

Mọi người đều giật mình kinh hãi, ngoái đầu nhìn theo bản năng, thấy Thiển nhi dìu Thái hậu bước vào.

Hạ Hầu Tử Khâm tiến lên một bước, nói với bà: “Sao mẫu hậu lại tới?”

Đám người phía dưới vội lên tiếng: “Chúng thần thỉnh an Thái hậu! Thái hậu vạn phúc.”

Thái hậu lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng rồi ngồi xuống.

Cố đại nhân ngẩng đầu, nói: “Thái hậu, từ hôm sinh nhật Hoàng thượng, Hàn Vương đã thích Đàn phi nương nương, việc này bây giờ…. Bây giờ đã
không còn là việc mới mẻ trong triều.”

Ta khẽ ‘ơ’ một tiếng, việc này truyền nhanh thật đấy!

Cố đại nhân cố gắng đến vậy, xem ra Thiên Phi và Thiên Lục cũng bỏ ra không ít sức lực nhỉ? Giờ đây Thiên Phi còn ở cữ, gặp phải chuyện này,
tỷ ta càng mong Hạ Hầu Tử Khâm đưa ta tới Bắc Tề.

Ta vẫn nhớ ngày thứ hai sau khi sinh, tỷ ta vội vàng gọi ta đến để sỉ nhục ta, cảnh cáo ta sau này phải cách xa Hạ Hầu Tử Khâm ra một chút,
không được quyến rũ hắn nữa. Vậy thì lúc này, tỷ ta không thể nhảy ra,
lôi thẳng ta tới Bắc Tề nhỉ?

Thái hậu nhìn ông ta, trầm giọng nói: “Kẻ nào nói nhảm ở bên ngoài?”

“Thái hậu minh giám, không hề có người nói nhảm.” Một vị đại nhân
khác nói: “Thế nhưng lúc đó, Đàn phi nương nương và Hàn Vương cùng rơi
xuống vách núi, mất tích một ngày một đêm, đó là… là chuyện tất cả mọi
người đều biết, Thái hậu.”

“Hỗn xược!” Thái hậu giận dữ thét lên, nghiến răng nói: “Khi đó Đàn phi còn đưa cổ tay cho ai gia kiểm tra…”

“Mẫu hậu!” Hạ Hầu Tử Khâm ngắt lời bà. Thái hậu cũng sững người, cuối cùng im bặt.

Ta biết Thái hậu muốn nói tới dấu thủ cung sa trên cánh tay ta, nhưng bây giờ sao có thể chứng minh sự trong sạch của ta đây? Dấu thủ cung sa của ta đã không còn, không phải sao? Chậm rãi xoa lên cánh tay mình, đã sớm không còn…

E là Thái hậu trong lúc cấp bách đã quên chuyện này, bằng không khi
ấy bà cũng sẽ không hài lòng mà hỏi ta có phải đã ngủ lại Thiên Dận
cung.

Lại một kẻ nữa lên tiếng: “Thái hậu, cho dù thế nào thì đây cũng là
chuyện bê bối, song khi đó vì ngại thân phận của Hàn Vương nên chúng
thần mới không dám đưa ra ý kiến. Bây giờ lại là một cơ hội tuyệt hảo,
mong Hoàng thượng và Thái hậu cân nhắc!”

Ông ta vừa dứt lời liền thấy cả đám người đồng thanh nói: “Mong Hoàng thượng và Thái hậu cân nhắc! Mong Hoàng thượng và Thái hậu cân nhắc.”

Nét măt Thái hậu thay đổi, bà nghiêm nghị nói: “Các ngươi có thể bảo
đảm nếu đưa Đàn phi qua đó thì chắc chắn có thể ngừng chiến sự lại
không?”

Đám người phía dưới nhìn nhau, mãi sau mới thấy một người nói: “Bẩm
Thái hậu, có thể không được nhưng chỉ cần có một hy vọng thì chúng ta
vẫn nên thử, không phải sao? Đó đều là vì bách tính trong thiên hạ, thưa Thái hậu! Nếu có thể ngừng chiến thì Đàn phi nương nương cũng được coi
là công thần.”

Công thần? Ta thực sự muốn bật cười, nếu quả thật có chuyện như vậy
thì tới lúc đó, ai còn có thể nhớ đến công thần là ta đây? Còn không
phải là ý tốt của đám trung thần các ông sao?

“Các ngươi…” Thái hậu chỉ tay vào đám người phía dưới, tức giận tới nỗi không thốt nổi một câu.

“Thái hậu! Thái hậu…” Thiển nhi đứng bên nhỏ giọng gọi bà, vỗ vỗ lưng giúp bà.

Hạ Hầu Tử Khâm cuối cùng cũng lên tiếng: “Các khanh về đi, trẫm sẽ suy nghĩ về việc này!”

“Hoàng thượng!” Đám người vẫn không muốn đi.

Hắn hít thật sâu, tức giận nói: “Trẫm vẫn là hoàng đế của thiên triều, các ngươi ai nấy đều muốn tạo phản hay sao?”

“Chúng thần không dám!” Đám người cúi đầu, tất cả lại đồng thanh lên
tiếng: “Chúng thần xin cáo lui, mong Hoàng thượng giữ gìn long thể!”

Dứt lời, bọn họ lần lượt đứng dậy, lui ra ngoài.

Thái hậu quay sang phía hắn, nói: “Hoàng thượng, bọn họ muốn bức vua thoái vị hay sao?”

Lúc Thái hậu nói câu này, giọng nói của bà rõ ràng đang run rẩy.

Hạ Hầu Tử Khâm đỡ hai vai bà, khẽ nói: “Mẫu hậu không cần lo lắng, có điều chuyện này khá nan giải.”

Thái hậu lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng. “Cho dù thế nào, việc Hoàng thượng đưa Đàn phi tới Bắc Tề cũng sẽ làm tổn hại tới thanh dan”

Ta xúc động muốn chạy ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn phải cố gắng kìm nén.

Hắn lên tiếng: “Người mà bọn họ muốn trẫm đưa đi không phải là Đàn phi. Đàn phi chỉ là một cách mà thôi.”

Hắn nói rất rõ ràng, súc tích. Thái hậu là người thông mình, chỉ cần
một câu nói là bà đã hiểu. Chắc bà cũng biết tất cả đường lui đều đã
nghĩ xong, việc mà đám đại thần mong muốn Hạ Hầu Tử Khâm thực hiện, dẫu
có truyền ra ngoài thì cũng không làm tổn hại đến uy nghiêm của thiên
triều. Đối với người ngoài, chuyện này chỉ là Hoàng đế thiên triều tặng
một nữ nhân cho Hàn Vương, có lẽ còn trở thành câu chuyện được người đời ca tụng. Giống nư lúc đầu, quận chúa của Bắc Tề tới hòa thân, bây giờ
chỉ đảo ngược lại mà thôi.

Khai chiến là vì nữ nhân. Ngừng chiến cũng là vì nữ nhân. Ha, hóa ra đây chính là hồng nhan họa thủy trong lời đồn.

Bất giác xoa xoa lên mặt mình, ta còn nhớ vừa nãy có ai đó đã nói, ta cũng không được coi là mặt ngọc dáng hoa. Ông ta lấy điều đó ra để nói
với Hạ Hầu Tử Khâm rằng hắn là hoàng đế, mỹ nhân muốn có bao nhiêu có
bấy nhiêu, không cần lưu luyến một nữ nhân nhan sắc bình thường như ta.

Ta cắn môi, thực ra họa thủy thì có liên quan gì tới nữ nhân chứ?
Chẳng qua chỉ là một thủ đoạn của chính khách mà thôi! Không biết vì
sao, khi nghĩ tới đây, ta bỗng cảm thấy khó chịu. Nữ nhân sao cứ phải bị người ta gọi tới gọi lui chứ?

Hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Hạ Hầu Tử Khâm vang lên: “Mẫu hậu về trước đi, trẫm sẽ tự có quyết định về việc này.”

Thái hậu nhìn hắn, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng im lặng.
Thở dài một tiếng, bà để Thiển nhi dìu đứng dậy, đi được vài bước lại
dừng lại, ngoái đầu nói: “Hoàng thượng, việc này ai gia sẽ không ép
người.” Nói xong, bà quay người đi ra ngoài.

Hạ Hầu Tử Khâm đứng mãi, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, rất lâu sau mới xoay người đi vào phòng trong.

Hắn đưa tay ra hiệu cho Tình Hòa. Tình Hòa vội khom người, lui ra.

Hắn tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Nàng đã nghe thấy rồi chứ?”

Ta hé môi nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Đột nhiên hắn cười gằn một tiếng rồi nói: “Đám thất phu đó, nói gì mà tất cả đều vì bách tính, trẫm thấy, sợ đánh trận nhất chẳng phải chính
là bọn họ ư?”

Giơ tay khẽ vuốt lên ngực hắn, ta hỏi nhỏ: “Hoàng thượng định làm thế nào?”

Hắn khẽ ‘hừ’ một tiếng nhưng không trả lời câu hỏi của ta, chỉ nói:
“Ở tiền tuyến, binh lực của Hiển Vương không đủ, chỉ có thể duy trì được nửa tháng, trẫm sẽ đích thân dẫn đại quân.” Hắn dừng lại giây lát rồi
mới nói tiếp: “Cho nên việc ở hoàng đô, trẫm nhất định phải xử lý thoả
đáng.

Lời nói của hắn khiến ta kinh hãi, việc ở hoàng đô đương nhiên chỉ
chuyện thích khách. Ngước mắt nhìn hắn, xem ra hắn đã có đối sách.

Ta im lặng nghe hắn nói tiếp: “Chỉ là trẫm không ngờ, hôm đó buột
miệng nói nàng bị nhiễm bệnh dịch, hôm nay bọn họ lại có thể giúp trẫm
nghĩ ra cách hay đến thế, để nàng kim thiền thoát xác? Ha, hôm nay coi
như bọn họ đã vén bức mây mù cho trẫm.”

Ta kinh hãi kêu lên: “Hoàng thượng muốn làm gì?”

Hắn khẽ cười, nói: “Còn có thể làm gì? Vừa nãy chẳng phải nàng cũng
nghe thấy hết rồi à? Các ái khanh của trẫm đã nghĩ ra cách giúp nàng
xuất cung, bọn họ hy vọng trẫm dùng nàng để đổi lấy hòa bình của hai
nước.”

Ta cắn môi, qua lời nói của hắn, ta biết hắn không hề muốn tặng ta
cho Hàn Vương. Hạ Hầu Tử Khâm là người vô cùng kiêu ngạo, dù có chết hắn cũng sẽ không làm chuyện như vậy, không phải sao? Ta rất hiểu hắn.

Lần này ta cười, nhỏ giọng hỏi: “Vậy Hoàng thượng muốn thiếp làm gì?”

Hắn thu lại nụ cười, khẽ nói: “Xuất cung!”

Bàn tay đang xoa ngực cho hắn thoáng run, nghe hắn nói tiếp: “Thuốc
nước của nàng không phải cũng sắp hết sao? Chắc còn có thể duy trì hai
ngày nữa hả? Trẫm sẽ cố gắng nhanh chóng sắp xếp.”

Lần trước ta nói thuốc nước của ta sắp hết, hắn chỉ nói hắn đã biết.
Điều hắn nghĩ chính là cách này ư? Như vậy, chẳng phải ta để hắn lại một mình đối mặt với cuộc chiến này?

Dường như hắn cũng nhận ra suy nghĩ trong lòng ta, trầm giọng nói:
“Lần xuất cung này không hề vô ích, trẫm muốn nàng làm một chuyện.”

“Chuyện gì?” Ta vội hỏi.

Hắn nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: “Dụ kẻ phản bội của hoàng đô ra
mặt.” Ta còn đang sửng sốt thì hắn lại nói: “Hắn có thể phái sát thủ vào cung giết người chỉ vì muốn châm ngòi cuộc chiến giữa hai nước, như
vậy, sao hắn có thể để trẫm đưa nàng tới Bắc Tề?”

Ta bỗng hiểu ra, buột miệng nói: “Hoàng thượng nói kẻ đó sẽ xuất hiện trên đường để ám sát thiếp?”

Nếu đúng như Hạ Hầu Tử Khâm nói, đối phương chỉ muốn châm ngòi chiến
tranh thì tuyệt đối sẽ không cho phép người khác đứng ra dẹp yên cuộc
chiến. Dẫu ai cũng biết, có đưa người sang đó thật thì cũng chưa chắc đã đổi được hòa bình cho hai nước, song kẻ đó chắc sẽ không mạo hiểm như
vậy. Dù chỉ là một chút khả năng hắn cũng sẽ không bỏ qua.

“A Tử!” Đột nhiên hắn nhỏ giọng gọi ta, nắm tay ta, nhíu mày nói
“Trẫm biết làm như vậyuy hiểm, nhưng nàng yên tâm, trẫm đã chuẩn bị chu
toàn cho nàng. Trẫm tuyệt đối không để nàng xảy ra chuyện.”

Gật đầu, ta tin, ta đương nhiên tin hắn.

“Nhưng Hoàng thượng, sau khi thiếp xuất cung, cho dù dụ được kẻ trong bóng tối thì làm thế nào để thiếp hồi cung?” Đây cũng là điểm từ đầu
đến cuối ta vẫn không nghĩ ra được.

Hắn hít một hơi thật sâu, nói với ta: “Trẫm đã sắp xếp việc này, nàng không cần lo lắng.”

“Hoàng thượng…”

Ta vẫn muốn nói nhưng hắn đã giơ tay che miệng ta, nhìn ta chăm chú,
rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Đã lâu rồi trẫm không gặp nàng,
cũng không biết lần này phải bao lâu nữa mới có thể gặp lại.”

Lời của hắn khiến trái tim ta nặng trĩu, ta bỗng nhớ tới lời nói của
Cố Khanh Hằng. Khi đó huynh ấy cũng nói, không biết phải bao lâu nữa mới có thể gặp lại ta, bây giờ đã gần ba tháng rồi, vẫn không thấy huynh ấy trở về.

Nắm lấy tay hắn, ta nói: “Khi đó Hoàng thượng nói, vẫn chưa thể cho
thiếp biết Khanh Hằng đi đâu, vậy thì hôm nay có thể nói được chưa?”

Sắc mặt hắn thoáng thay đổi nhưng hắn chỉ gượng cười, nói: “Chuyện này không gấp.”

Thế nhưng trong lòng ta luôn thấp thỏm, bất an. Muốn hỏi nữa nhưng
hắn đã cúi đầu, hôn lên cánh môi màu hoa anh đào của ta, thầm nói: “A
Tử, những thứ trẫm có thể cho nàng chỉ bấy nhiêu…”

Ta nắm tay hắn, bất giác siết chặt hơn nhưng hắn đã bế ta lên, sải bước tới long sàng.

Ta giật mình kinh ngạc, song hắn đã cúi người đè ta xuống.

“Hoàng thượng!” Ta ôm mặt hắn.

Hắn khẽ ‘ừ’ một tiếng, đôi môi mỏng mềm mại khẽ chạm lên da thịt ta,
hơi thở ấm áp của ta phả lên cổ khiến ta có cảm giác nhột nhột. Ta không kìm chế được rên lên thành tiếng.

Hắn khẽ cười, nói: “Nàng là nữ nhân của trẫm, trẫm tuyệt đối không dâng tặng cho kẻ khác.”

Lời nói của hắn khiến ta bất giác bật cười. Đúng thế, ta thích Hạ Hầu Tử Khâm như vậy, bá đạo, bướng bỉnh…

Ta vươn tay ôm hắn nhưng đột nhiên nghe hắn nói: “Nếu trẫm một đi không trở lại, nàng có hận trẫm không?”

Há miệng, bỗng nhớ ra khi ấy, ta từng nói bất cứ lúc nào ta cũng sẽ không hận hắn.

Nhìn hắn đăm đăm, ta lắc đầu, nói: “Không hận, vì Hoàng thượng sẽ gặp được thiếp ngay lập tức.Hắn cau mày, nghiến răng nói: “Nàng dám?”

Ta cười, nói: “Thiếp có gì không dám?”

Nếu bại trận, cùng lắm ta sẽ chết một cách kiêu hãnh cùng hắn, ngay từ đầu ta đã tự nhủ như vậy với chính mình.

Hắn túm lấy bờ vai ta, siết chặt hơn. Ta đau tới mức phải cau mày,
sau đó lại miễng cưỡng mỉm cười. Hắn sa sầm mặt, nói: “Trẫm muốn nàng
sống thật tốt!”

Ta gật đầu. “Cho nên Hoàng thượng cũng phải sống?”

Đột nhiên hắn khẽ bật cười, vùi mặt vào cổ ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao? Nàng muốn giữ chặt trẫm không buông à?”

Ta cũng cười. “Vâng, tốt nhất buộc chàng vào, thặt chặt ở đai lưng! Ái…”

Đáng ghét, hắn lớn thế rồi mà còn cắn ta!

Ta phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn bật cười khanh khách như đứa trẻ, sau đó trầm giọng nói: “Hỗn xược!”

Không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó trào ra khỏi
khóe mắt. Hạ Hầu Tử Khâm mặt dạn mày dày, Hạ Hầu Tử Khâm tính tình như
trẻ con này, đã bao lâu rồi ta không được nhìn thấy…

Lâu tới mức ta gần như không nhớ rõ.

Hắn hơi nhíu mày, nghiến răng mắng: “Vô dụng, trẫm chỉ cắn nhẹ nàng một cái!”

Ta không kìm được bật cười thành tiếng, rõ ràng hắn biết ta không khóc vì chuyện đó.

Cuối cùng lông mày hắn cũng dãn ra, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi ta, mút nhẹ.

“Ưm…” Cơ thể không kìm được trở nên run rẩy, ta bắt đầu rên rỉ.

Hắn cười, đưa tay cởi xiêm y của ta… Còn ta đã sớm cảm nhận được cơ thể càng lúc càng nóng rực của hắn…

Hoan ái xong, hắn thở hổn hển nằm cạnh ta, bàn tay vẫn nắm chặt tay
ta, lên tiếng: “Đồng ý với trẫm, vĩnh viễn không được lấy thân thể ra
mạo hiểm. Trẫm muốn nàng sống thật tốt, sống để gặp trẫm.”

Nghiêng người, ta ôm lấy cánh tay hắn, gật đầu thật mạnh.

Có câu nói này của hắn, ta nhất định sẽ sống sót, sống để trở về gặp hắn.

Giơ ngón út ra, ta nói với hắn: “Ngoéo tay!”

Hắn liếc xéo ta một cái, nhíu mày nói: “Đây là cái gì?”

Ta lắc lắc tay, cười nói: “Thiếp đồng ý với chàng, sẽ sống để gặp
chàng. Chàng cũng phải đồng ý với thiếp, chàng phải sống, như vậy mới
công bằng.

Nhưng hắn ‘hừ’ một tiếng vẻ không vui, nói: “Đừng đòi công bằng với trẫm.”

Ta không tức giận, ghé sát người lại. cơ thể mềm mại tựa lên ngực
hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, đây coi như lời thề, nếu ai không làm được, người đó chính là…” Dân gian thường nói, chính là súc sinh, nhưng hắn là hoàng đế, nói từ ‘súc sinh’ thật khó nghe. Ngẫm nghĩ một lát, ta bèn nói: “Ai không làm được, người đó là con rùa.”

Ha, đến rùa cũng không bằng.

Hắn nghiến răng. “Trẫm không nói mấy lời thề mất mặt như vậy?”

Giày vò hắn mãi mà hắn vẫn không chịu thề, không chịu ngoéo tay với
ta. Tính bướng bỉnh của hắn mà nổi lên, thật chẳng ai có thể ngăn được.
Không ép hắn nữa, ta lặng lẽ ngước mắt nhìn gương mặt khôi ngô, tuấn tú
của nam tử này.

Dường như hắn có chút bối rối, trừng mắt nhìn ta rồi lại nghiêng mặt đi. Ta không kìm được bật cười, giơ tay vuốt má hắn.

Ta thầm nói: Hạ Hầu Tử Khâm, đây là lời thề giữa chàng và thiếp. Đã là lời thề thì nhất định phải tuân thủ…

Rất lâu sau mới thấy hắn quay mặt sang, rốt cuộc hắn vẫn không chịu được. Ta còn tưởng hắn có ý không nhìn ta.

Ngước mắt nhìn, nhưng hắn cũng chỉ nhìn mà thôi, không nói câu nào.
Trong đôi mắt hắn thoáng hiện lên tia sáng, từng chút tam ra, ánh lên
đáy mắt ta.

Cuối cùng hắn cười: “Làm thế nào bây giờ, trẫm cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.”

Trong lòng ta rúng động, đột nhiên nghe chính miệng hắn nói câu này,
thật khiến ta kinh ngạc. Giơ tay vỗ vỗ vào hai má mình, ta cười, nói:
“Vậy Hoàng thượng muốn nhìn gương mặt này của thiếp hay là gương mặt
kia?”

Hắn sững sờ, sau đó nói: “Xuất cung rồi, nàng không cần bôi thuốc nước nữa. Tới khi ấy, e là không ai nhận ra nàng.”

Tay ta thoáng cứng đờ, nhớ ra hắn chưa từng hỏi ta chuyện thuốc nước, trước đây ta sợ hắn hỏi, bây giờ ta lại sợ hắn không hỏi. Hắn không
hỏi, trong lòng ta thấy hoảng sợ.

Đang nghĩ ngợi thì thấy hắn nghiêng người ôm ta, thở than: “Buổi triều sớm mai, nàng sẽ phải thiệt thòi rồi!”

Đêm cuối cùng này, chỉ nghe hắn hỏi họ của mẹ ta.

Ta nói bà họ Úc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui