Mệnh Phượng Hoàng

Nàng ta nói muốn giúp ta?

Ha, ta hứng thú nhìn nữ tử trước mặt, tới hôm nay mới cảm
thấy ngạc nhiên. Thẩm Tiệp dư giả điên giả dại lâu như vậy, nhưng hóa ra trước nay, trong âm thầm, nàng ta không hề rảnh rỗi.

Thấy ta không lên tiếng, nàng ta lại nói: “Thế nào, công
chúa không tin ta ư? Ha, tuy ta không đi đâu nhưng trong lòng ta biết rõ hành động của họ.”

Đương nhiên nàng ta biết rõ, bên cạnh có cung tỳ, muốn nghe ngóng một số việc chắc chắn không khó.

Ta cất tiếng hỏi: “Vì sao ngươi muốn giúp ta?”

Nghe vậy, nng ta thu lại nét cười, trầm giọng nói: “Vì sao ngươi muốn giúp ta?”

Nghe vậy, nàng ta thu lại nét cười, trầm giọng nói: “Những
kẻ từng ngấm ngầm hãm hại ta, ta không muốn tha cho kẻ nào. Khi đó, bởi
vì Đàn Phi tặng ta cây trâm ngọc tía, bất luận là Thục phi hay Thư Quý
tần đều không tin tưởng ta. Bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ta
tưởng bám vào Đức phi, một người có địa vị cao như vậy thì có thể khiến
bọn họ… sụp đổ, nhưng không ngờ Đức phi cũng qua cầu rút ván! Hừ!” Nàng
ta nhìn ta, nở nụ cười khinh thường.

“Bây giờ nàng ta không còn là Đức Phi nữa, tiểu viện ư? Hừ, vòng vèo một hồi, cũng coi như nàng ta đã bị báo ứng!”

Ta lạnh nhạt nhìn nàng ta, nàng ta quả thật bận rộn quá nhỉ?

Khi đó, người gợi ý cho Thiên Phi quăng thuốc mỡ về phía
người của Cố gia đúng là nàng ta. Ha, nàng ta có thể rút lui an toàn
trước mặt Diêu Thục phi và Thư Quý tần, có lẽ cũng có chút bản lĩnh.

“Công chúa là người của Đại Tuyên, trong hậu cung sẽ không
có ai đứng cùng phe với công chúa. Bây giờ, ta sẵn lòng, công chúa có
thêm một trợ thủ, cớ sao lại không nhận chứ?” Nàng ta nhìn ta, giọng nói có vẻ nghiêm túc.

Đúng thế, điều kiện tốt biết bao! Nàng ta hiểu hậu cung
thiên triều, còn ta chẳng qua chỉ là một nữ tử bên ngoài vào, nàng ta
sẵn lòng giúp ta, thực sự là một việc rất tốt. Có điều, nàng ta không
tính được, người đứng trước mặt nàng ta bây giờ chính là Đàn Phi, người
đã bị nàng ta mưu tính hãm hại hai lần.

Ta cười nhạt một tiếng: “Vậy ngươi định làm như thế nào?”

Nàng ta hơi nghiêng người, đặt tay lên mép bàn, nhỏ giọng
nói: “Ta nghe nói Nhuận Vũ – cung tỳ bên cạnh Phi Tiểu viện cũng bị đưa
tới Huyền Nhiên các?”

Ta sững người, lập tức gật đầu.

Nàng ta cười, nói: “Dựa vào tính cách của Phi Tiểu viện, tuyệt đối sẽ không tha cho cung tỳ đó.”

Tất nhiên ta biết điều này. Nhìn cảnh Thiên Phi xông lên
bạt tai Nhuận Vũ là ta biết tỷ ta căm phẫn nhường nào. Tính cách tỷ ta
xưa nay luôn như vậy, tốt hay xấu đều bộc lộ hết trên mặt. Ta nghĩ, có
lẽ phải trách Thiên Lục bảo vệ tỷ ta quá tốt, bằng không, ở trong thâm
cung lâu đến vậy, tỷ ta ngờ nghệch hơn nữa cũng phải học được chút gì đó chứ!”

Ta lạnh nhạt nói: “Nàng ta muốn dạy dỗ cung tỳ của mình,
sao nào, đến điều này mà Thẩm Tiệp dư cũng muốn quản à?” Kỳ thực, ta đại khái đã đoán được nàng ta muốn làm gì.

Nàng ta liếc nhìn ta, thấp giọng nói: “ếu nàng ta đánh chết cung tỳ đó hoặc khiến cung tỳ đó chết thảm một chút…”

Quả nhiên…

Thế nhưng không biết vì sao, khi nàng ta nói “chết thảm”,
ta bỗng nhớ tới Triêu Thần. Lòng nhói đau, ta khẽ cắn môi. Thẩm Tiệp dư
thấy vậy, vội nói: “Công chúa sợ à? Người sợ gì chứ? Việc này không cần
công chúa ra tay, ta sẽ làm.”

Hít thật sâu, ta ngoái đầu nhìn nàng ta. “Vậy ngươi muốn bản cung làm gì?”

Nàng ta khẽ cười. “Vào thời điểm thích hợp, công chúa chỉ cần mời Hoàng thượng qua xem là được.”

“Ngươi định làm thế nào?” Ta hỏi.

Nàng ta chần chừ giây lát, cuối cùng cất lời: “Ta nghe nói
ngày mai Hoàng thượng sẽ bày tiệc đầy tháng cho tiểu hoàng tử, có lẽ
Hoàng thượng sẽ không để Phi Tiểu viện tới. Với tính cách của nàng ta,
nhất định nàng ta sẽ trút giận lên cung tỳ đó. Ta có thể bảo đảm, ngày
mai nàng ta sẽ đánh chết cung tỳ kia.” Ta cảm thấy sững sờ, nàng ta lại
nói tiếp: “Công chúa chỉ cần khéo léo nói vài lời trước mặt Hoàng
thượng, để Hoàng thượng nể tình nàng ta là thân mẫu của hoàng tử, cho
nàng ta tham gia. Lúc đó, sẽ có người tới Huyền Nhiên các để truyền nàng ta. Đương nhiên người đó sẽ phát hiện ra tất thảy.

Vào lễ mừng tiểu hoàng tử đầy tháng, thân mẫu của hoàng tử
lại giết người trong cung, ha, Hạ Hầu Tử Khâm vốn đã bất mãn với hành
động của Thiên Phi, nếu như vậy, đương nhiên sẽ không tha cho tỷ ta.

Ta nhìn nữ tử trước mặt, tâm tư nàng ta thật sâu xa! Hơn nữa, lần này còn thực hiện một cách khéo léo, tài tình.

Lần đầu tiên là lừa ta tới Vĩnh Thọ cung, khiến ta dính vào chuyện của Dụ Thái phi. Thế nhưng lần đó ta may mắn chỉ bởi Hạ Hầu Tử
Khâm không hề mong muốn Dụ Thái phi sẽ chết.

Lần thứ hai là giúp tỷ muội Tang gia thoát thân, nàng ta có thể thản nhiên kéo Cố Khanh Hằng gánh nhận mọi thứ.

Lần này, nàng ta lại định hại Thiên Phi khiến tỷ ta không
thể vùng lên, còn muốn ta tham gia cùng để Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ra “bộ
mặt thật” của

Ta không thể không thừa nhận, Thẩm Tiệp dư cũng rất lợi
hại, thế nhưng vận số của nàng ta trước nay đều rất kém. Lần đó, nàng ta bại trong tay ta, vậy thì lần này cũng vậy.

Nàng ta cười cười nhìn ta, đắc ý nói: “Công chúa thấy thế nào?”

Ta gật đầu. “Hay, đương nhiên là rất hay!” Nhìn nàng ta
chăm chú, ta cố ý hỏi: “Thế nhưng Thẩm Tiệp dư giúp bản cung như vậy,
ngươi được lợi ích gì?”

Nàng ta cười nhẹ nhàng. “Ta có thể giải được mối hận trong
lòng, còn chuyện sau này… Thân phận công chúa tôn quý, lúc đó ngôi vị
hoàng hậu chắc chắn nằm trong tầm tay, ta đã giúp công chúa nhiều như
vậy, đương nhiên hy vọng có thể có chút lợi ích. Công chúa cảm thấy thế
nào?”

Lạnh nhạt nhìn nữ tử trước mặt, xiêm y của nàng ta hơi xộc
xệch nhưng khuôn mặt vẫn sắc sảo và bình tĩnh, ta cười thầm, khi ấy Diêu Thục phi chưa từng chú ý tới tố chất tiềm tàng của Thẩm Tiệp dư, nàng
ta thật sai lầm!

Thẩm Tiệp dư bây giờ đương nhiên muốn chứng kiến từng kẻ
trước đây gây bất lợi cho nàng ta rớt đài, còn về chút lợi ích mà nàng
ta nói… Ha, e là tới lúc đó, người mà nàng ta muốn đối phó chính là ta
ấy nhỉ? Ta biết nàng ta không chỉ ngày đầu tiên.

Khẽ cười một tiếng, ta gật đầu, nói: “Việc này cứ làm như
Thẩm Tiệp dư nói. Ngày mai, ngươi đảm bảo cho Phi Tiểu viện đánh chết
cung tỳ đó, còn bản cung phụ trách việc khiến cho Hoàng thượng nổi cơn
lôi đình. Thế nào?”

Nghe vậy, khóe môi Thẩm Tiệp dư hiện lên nét cười lạnh
lùng, ngón tay lướt qua mặt bàn, nhỏ giọng lên tiếng: “Được, vậy công
chúa cứ chờ xem, ta nhất định sẽ không để công chúa thất vọng.”

Ta gật đầu.

Tất nhiên ta rất tin tưởng, đây là việc đầu tiên nàng ta
làm để hợp tác với ta, nàng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để cho ta
thấy khả năng của mình, bởi người sau này nàng ta muốn đối phó chính là
Thiên Lục và Diêu Thục phi.

Lúc xoay người, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, ta giật mình
sửng sốt, đưa tay chống lên mép bà cũng để ý thấy sự khác thường của ta, vội tiến lên hỏi han: “Công chúa sao vậy?”

Định thần lại, ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao, có lẽ vì tối qua ngủ không ngon.”

Nghe vậy, nàng ta không hỏi nữa, lạnh lùng cười, nói: “Lần
này, Hoàng thượng kéo dài lễ phong phi cho công chúa, ta cho rằng chắc
chắn có liên quan tới Thục phi. Công chúa phải đề phòng nàng ta.”

Ta đã biết việc này từ lâu, cố điều ta cảm thấy ngoài đề
phòng Diêu Thục phi, ta cũng không thể lơ là, thiếu cảnh giác với kẻ
trước mặt này.

Bây giờ giọng nói của Tư Âm ở ngoài vọng vào: “Công chúa, bữa ăn đã được đưa tới.”

Thẩm Tiệp dư nhìn ta, quay người vào phòng trong, ta không
nhìn thấy bóng dáng của nàng ta, chỉ nghe tiếng hát ngắt quãng, líu ríu
từ bên trong truyền ra.

Ta mở cửa, ra ngoài, kêu Tư Âm đưa đồ ăn cho cung tỳ của Thẩm Tiệp dư rồi cả hai rời khỏi Thu Ba cư.

Tư Âm nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, tại sao lại thương xót cho Thẩm tiểu chủ?”

Ta không đáp lời, không phải ta thương xót nàng ta, mà là phòng bị.

Hai chúng ta trở về Cảnh Thái cung, nghỉ ngơi trong tẩm
cung một lát, ta liền sai Tư Âm truyền thái y. Nàng ta giật mình, lo
lắng hỏi ta không thoải mái ở đâu. Ta lắc đầu, chỉ kêu nàng ta đi.

Vừa nãy tới Thu Ba cư, đột nhiên cảm thấy khó chịu, ta
không biết là do gần đây quá mệt mỏi hay vì nguyên nhân khác. Thẩm Tiệp
dư đã nói, nàng ta có thể bảo đảm ngày mai Thiên Phi sẽ đánh chết Nhuận
Vũ, vậy thì ta dám khẳng định nàng ta định dùng độc.

Ta chỉ sợ mình đã tiếp xúc với thứ không nên tiếp xúc ở Thu Ba cư. Mặc dù ta đã rất cẩn thận song bây giờ càng phải cẩn thân hơn.

Tư Âm lui xuống, một mình ta ở trong phòng, tim quặn thắt,
ta sợ những độc dược chậm phát tác. Thẩm Tiệp dư muốn liên thủ với ta để đối phó với người khác nhưng vẫn đề phòng ta sẽ quay lại cắn nàng ta
vào phú

Ngoài cửa có tiếng gõ, ta chần chừ giây lát, cuối cùng hỏi: “Ai?”

Giọng nói của Tường Thụy vang lên: “Công chúa, vừa nãy Tư
Âm cô nương sai nô tài bưng chén trà xanh lên cho công chúa.”

“Vào đi!” Ta khẽ nói.

Cửa được đẩy ra, Tường Thụy bưng trà xanh vào, đặt lên bàn rồi đi ra. Ta gọi y lại: “Tường Thụy…”

Dường như y ngạc nhiên, vội quay người, nói: “Có nô tài!” Y cúi đầu, không nhìn ta.

Ta nhìn y, nhất thời cảm thấy sững sờ, rất lâu sau ta vẫn
im lặng. Cuối cùng y nhỏ giọng hỏi: “Công chúa còn gì sai bảo ạ?”

Định thần lại, ta chần chừ giây lát, khẽ khàng lên tiếng: “Cảnh Thái cung đổi chủ tử, các ngươi đều không vui à?”

Y sững người, hoảng hốt quỳ xuống, nói: “Nô tài không có.”

Ta đứng dậy, cúi đầu nhìn y, khẽ nói: “Đàn Phi…”

“Công chúa!” Tường Thụy cả gan ngắt lời ta, nghiến răng lên tiếng: “Công chúa nhắc đừng nhắc tới nương nương thì hơn. Bây giờ Hoàng thượng đang sủng ái công chúa, công chúa đừng nhắc đến nương nương.”

Ta hơi kinh ngạc, cất tiếng hỏi: “Vì sao?”

Y ngập ngừng giây lát, cuối cùng mới nói: “Trong lòng Hoàng thượng, hình ảnh của nương nương… không thể bị xóa sạch. Công chúa,
người nhắc đến há chẳng phải sẽ làm giảm địa vị của mình sao?” Y dừng
lại, khom người nói: “Nô tài nói linh tinh, xin công chúa thứ tội!”

Ta khẽ cười, nhìn y. “Vậy tại sao ngươi muốn nói điều này với bản cung?”

“Nô tài không muốn Hoàng thượng lãng quên nương nương của
chúng nô tài, nô tài cũng không muốn công chúa sống trong Cảnh Thái cung mà mất đi sự sủng ái.” Nói tới đây, rõ ràng ta thấy cơ thể y hơi run.
Xem ra y cũng biết những lời này có thể chọc giận người trước mặt.

Có điều, may mà ta là Trường Phù song cũng chính là Đàn Phi mà y một lòng trung thành.

Cảm thấy hơi buồn, ta cười gượng gạo. “Người đã chết rồi, vậy mà vẫn khiến ngươi nhớ đến.”

Nghiêng mặt đi, ta nói: “Ngươi lui ra đi!”

“Vâng!” Y gật đầu, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Cửa khẽ khép lại. Ta xoay người, bưng cốc trà xanh trên bàn, uống một ngụm, quả thật mát lòng mát dạ.

Từ từ ngồi xuống, đợi một lát liền thấy Tư Âm dẫn thái y vào. Một gương mặt xa lạ, ta chưa từng gặp.

Y hành lễ với ta. “Công chúa cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?”

Ta không đáp lời, chỉ đưa cánh tay ra, nói: “Mời thái y bắt mạch cho bản cung.”

Y hơi sững người, lập tức nói: “Vâng!”

Ngồi xuống, y lót gối dưới cánh tay ta, ngón tay y đặt trên mạch ta, lát sau nhíu mày, nói: “Mạch của công chúa đập bình thường,
không thấy gì khác lạ.”

Ta vội hỏi: “Mọi thứ đều ổn chứ?”

Thái y gật đầu rồi hỏi: “Công chúa cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?”

Ta lắc đầu. “Vừa nãy ta hơi chóng mặt.”

Thái y thu tay lại, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là do công chúa mệt mỏi, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không sao.”

Ta gật đầu, nói với Tư Âm: “Tiễn thái y về!”

Y vội đứng dậy, chắp tay nói: “Công chúa khách sáo rồi!” Nói xong, y thu dọn đồ trên bàn rồi quay người

Tư Âm đỡ ta, nói: “Chắc công chúa mệt quá đấy, nô tỳ dìu người đi nghỉ ngơi một lát.”

Ta không cự tuyệt, để nàng ta đỡ lên giường, có lẽ do mệt thật, chẳng mấy chốc ta đã thiếp đi.

Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng tối, dùng xong bữa tối, ta
vịn tay Tư Âm đi dạo trong sân. Từ xa đã nghe thấy có người nói: “Hoàng
thượng vạn tuế”, nhìn theo tiếng phát ra tiếng nói, ta thấy hắn sải bước về phía tẩm cung của ta.

Ta bèn gọi: “Hoàng thượng!”

Hắn quay đầu, thấy ta, rảo bước tới.

Ta giật mình kinh hãi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn bước nhanh tới, kéo tay ta, hỏi: “Có chuyện gì?”

Ta nhất thời ngây người, sao hắn lại vội vàng tới cung của ta rồi hỏi ta có chuyện gì?

Thấy ta không trả lời, hắn cau mày, nói: “Trẫm nghe nói Cảnh Thái cung truyền thái y, nàng làm sao?”

Ta còn chưa kịp phản ứng, Tư Âm đứng phía sau đã khẽ bật
cười rồi che miệng. Hạ Hầu Tử Khâm đưa mắt ra hiệu, cung tỳ phía sau vội vàng quay người lui xuống.

Có điều, thấy dáng vẻ lo lắng của hắn, ta rất vui. Ta cúi
đầu, nói: “Thiếp chỉ hơi mệt thôi, buổi chiều thiếp ngủ một giấc, bây
giờ đã khỏe rồi.”

Nghe vậy, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta lại hỏi: “Việc của Hoàng thượng đã xử lý xong hết chưa?”

Hắn kéo ta, vừa đi vừa nói: “Trẫm nhớ nàng nên qua thăm.”

Cõi lòng ấm áp, ta lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng đã dùng bữa tối chưa?”

Hắn “ừ” một tiếng, kéo ta trở lại tẩm cung rồi mới nói:
“Trẫm lại sai người lục soát Cố phủ nhưng vẫn không thu được gì, có lẽ
ông ta không những chứng cứ câu kết với giặc trong phủ.”

Nghe hắn nói như vậy, ta biết, Cố đại nhân vẫn không chịu nói gì.

Ngập ngừng một chút, ta bèn hỏi: “

Song hắn nói: “Dùng hình cũng không có tác dụng.”

“Vậy Khanh Hằng…” Ta không thể quên, Hạ Hầu Tử Khâm đã nói, muốn xem
xem Cố đại nhân cảm thấy người đứng phía sau ông ta quan trọng hay con
trai ông ta quan trọng.

Nét mặt hắn lạnh lùng, mãi sau mới lên tiếng: “Từ đầu đến cuối, trẫm
luôn cảm thấy dùng Cố Khanh Hằng để ép buộc ông ta không phải là thượng
sách.”

Ta khẽ cười, nói: “Cuối cùng Hoàng thượng vẫn không muốn dùng cách tiểu nhân ấy.”

Hắn lắc đầu. “Nếu không nhờ Cố Khanh Hằng tới Đại Tuyên mang thuốc
giải về, cho dù Chu Du Thường có đến thì cũng giải quyết được vấn đề gì
chứ? Trẫm nợ hắn một mạng, còn hứa với hắn, chỉ cần hắn có thể khiến Cố
Địch Vân nói ra nơi giữ những chứng cứ đó, trẫm sẽ cho ông ta một con
đường sống.”

Trong lòng chấn động, ta buột miệng hỏi: “Hoàng thượng nhốt hai cha con huynh ấy ở cùng một chỗ à?”

Hắn gật đầu. “Nếu không thì khuyên thế nào?”

Ta chán nản. “Như vậy mà Cố đại nhân cũng không chịu nói ư?”

Hắn mím môi, không trả lời.

Nghĩ một chút, cuối cùng ta lấy dũng khí, nói: “Chi bằng Hoàng thượng để thiếp thử một lần nhé?”

Hắn liếc xéo ta, khẽ hỏi: “Nàng có thể không?”

Ta cười. “Không thử, sao biết?”

Hắn cũng cười. “Được, trẫm muốn xem xem A Tử của trẫm rốt cuộc có kế gì hay.”

Ta ngước mắt nhìn nam tử trước mặt. Kế hay?

Ta không có, song ta cho rằng hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm đến nói với ta
những lời này là đã cho ta đáp án rồi. Mấu chốt chính là hắn muốn xem ta có lĩnh hộihắn hay không.

Hắn bước qua, nhẹ nhàng ôm ta, dịu dàng nói: “Việc này không cần gấp, gần đây nàng cũng mệt mỏi, tối nay nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có
một bữa gia yến.” Lúc nói tới gia yến, nét cười trên khuôn mặt hắn dần
biến mất.

Có lẽ hắn lại nghĩ đến chuyện của Thần Cảnh.

Ta nắm tay hắn, nói: “Hoàng thượng cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”

“Ừ.” Hắn đáp, để mặc ta kéo đi.

Nằm xuống, bàn tay to lớn của hắn ôm lấy eo ta, giam chặt ta trong
vòng tay hắn. Ta nằm sấp trên ngực hắn, nghe tiếng hít thở nặng nề của
hắn.

“Hoàng thượng đến Cảnh Thái cung nhiều lần, lại lạnh nhạt, thờ ơ với Thục phi, không có gì trở ngại chứ?”

Hắn nhắm mắt, nói nhỏ: “Nàng ta có thể làm gì?”

Ta im lặng, giờ đây e là Diêu Thục phi cũng không kể việc này với
Diêu Hành Niên. Suy cho cùng, Diêu Hành Niên còn ở biên ải, cách nơi này hàng nghìn dặm.

Hắn lại nói: “Lần này Diêu Hành Niên giấu Chu Du Thường đi, lão ta đã có dã tâm của Tư Mã Chiêu*, ai cũng thấy. Trẫm đang đề phòng thủ đoạn
của lão ta, còn e chưa rõ ràng ư?”

(*Dã tâm của Tư Mã Chiêu: Tư Mã Chiêu chuyên quyền, âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy, ý chỉ âm mưu không thể che giấu được.)

“Nhưng…” Điều ta lo lắng chính là, chẳng phải binh quyền vẫn nằm trong tay lão ta ư?

Hắn khẽ cười, nói: “Nàng không cần lo việc này. Ngủ đi!” Nói rồi, cánh tay hắn càng ôm ta chặt hơn.

Ta vẫn định nói nhưng thấy hắn có vẻ không muốn nói nữa, nghĩ một chút bèn im lặng.

Ngày hôm sau, rất sớm đã nghe tiếng Lý công công gọi hắn. Khi rời
khỏi giường, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức ta. Thực ra,
ta dậy từ lâu rồi nhưng vẫn chưa mở mắt, vì muốn ngắm dáng vẻ rón rén
của hắn, cuối cùng ta không kìm được bèn mở mắt.

Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán ta, sau đó cười khẽ. Không kìm được, muốn phì cười.

Lý công công tiến vào, bấy giờ hắn mới theo Lý công công đi ra.

Ta mở mắt, thấy cung tỳ đang hầu hạ hắn ở bên ngoài, ta chỉ có thể
nhìn thấy bóng lưng của hắn. Nghiêng người, nhìn hắn một cách chăm chú,
ta bật cười thành tiếng.

Cuối cùng hắn cũng ra ngoài, rất lâu sau ta mới gọi Tư Âm
vào hầu hạ. Một lát sau, có một cung tỳ tiến vào, nói Hạ Hầu Tử Khâm sai Ngự thiện phòng chuẩn bị canh tổ yến cho ta. Ta ngây người, hắn lên
triều sớm như vậy mà vẫn nhớ tới việc này ư?

Tư Âm tươi cười nhận lấy, nói: “Hoàng thượng nâng niu công
chúa trên tay, mặc dù lễ phong phi vẫn chưa tiến hành nhưng hôm đó Hoàng thượng đã mở miệng vàng, các đại thần đều nghe thấy, ai không coi công
chúa như Quý phi nương nương chứ?”

Ta chỉ đón lấy bát canh, mỉm cười, không nói gì.

Ăn xong, ta nghỉ ngơi một lát rồi gọi Tư Âm: “Ngươi đi nghe ngóng một chút, An Uyển nghi bị Thái hậu cấm túc, người ngoài đã được
phép vào thăm chưa?”

Tư Âm ngẩn người nhưng cũng không hỏi ta tại sao, chỉ gật đầu, lui ra.

Trong thời gian một tuần hương, nàng ta đã trở lại, nói với ta: “Công chúa, có thể tới thăm rồi ạ!”

Nghe vậy, ta lập tức đứng lên. Ta muốn đi gặp nàng ấy.

Tư Âm vội đỡ ta, nói: “Công chúa không ở trong tẩm cung
nghỉ ngơi à? Hoàng thượng nói… muốn công chúa nghỉ ngơi, buổi tối còn
phải tham gia tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử.”

Ta khẽ cười, đáp: “Bản cung không sao, nghỉ ngơi một đêm, bây giờ tinh thần rất tốt.”

Nàng ta vẫn có chút khó xử. “Công chúa, người vẫn nên nghỉ ngơi.”

Ta không nhìn nàng ta, chỉ đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa
nói: “Không sao.” Hạ Hầu Tử Khâm lo lắng quá rồi, chẳng qua mấy ngày
trước ta mệt quá mà thôi, chẳng có chuyện gì lớn

Tư Âm vội đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Công chúa vẫn kiên
quyết muốn đi thì để nô tỳ chuẩn bị loan kiệu.” Nói xong, nàng ta định
đi.

Song ta gọi lại: “Không cần đâu, bản cung muốn đi bộ.”

Ngồi loan kiệu thì quá phô trương, chi bằng ta đi bộ.

Bên ngoài Lăng Lạc cư yên tĩnh đến mức không nghe thấy một tiếng động nào.

Cung của phi tần bị cấm túc giống như lãnh cung, hơn nữa
không biết bao giờ Thái hậu mới bỏ lệnh cấm túc này. Ta vịn tay Tư Âm
tiến vào, đúng lúc cung tỳ thân cận của An Uyển nghi đi ra. Nhìn thấy
ta, đầu tiên nàng ta sững người, sau đó lập tức hoảng hốt quỳ xuống, quỳ xuống rồi cũng không biết nên xưng hô với ta thế nào.

Tư Âm nói: “Đây là Công chúa Trường Phù.”

Cung tỳ đó như ngộ ra, cúi đầu, nói: “Nô tỳ tham kiến công chúa!”

Ta “ừ” một tiếng, chỉ hỏi: “Tiểu chủ của các ngươi đâu?”

Nghe ta hỏi như vậy, cung tỳ đó giật mình, vội nói: “Tiểu chủ đang… đang nghỉ ngơi.”

Ta gật đầu, đi thẳng vào trong sảnh, nhìn thấy trên bàn
chất đầy vật phẩm, phần nhiều là tổ yến và nhân sâm. Cung tỳ hoảng hốt
bò dậy, đuổi theo ta, nói: “Mời công chúa ngồi, nô tỳ lập tức đi mời
tiểu chủ tới.” Nói xong, nàng ta lại vội vã lui xuống.

“Công chúa, những thứ này…” Tư Âm kinh ngạc nhìn những thứ trên bàn.

Ta mím môi cười, nàng ta đương nhiên cảm thấy khó hiểu, ai
có thể tặng nhiều đồ đến vậy cho một phi tần bị cấm túc? Chỉ có ta biết, những đồ này là do Thái hậu đưa đến.

Đồ vẫn chưa được cất đi, như vậy là vừa được đưa tới.

Thần Cảnh bị khuyết tật, thế thì Thái hậu càng quan tâm đến đứa trẻ trong bụng An Uyển nghi.

Ngồi một lát, ta nghe thấy có người tiến vào, ngước mắt
liền nhìn thấy cung tỳ đang dìu An Uyển nghi đi vào. Ta đứng lên, nàng
ta mỉm cười, nói: “Thật không ngờ, công chúa lại tới Lăng Lạc cư của tần thiếp.”

Đã lâu không gặp, nàng ta vẫn mang dáng vẻ bình thản như
vậy, khiến ta nhớ tới Ngọc Tiệp dư đã chết, chỉ khác là Ngọc Tiệp dư che giấu bởi hận thù, còn nàng ta thật sự không tranh giành.

Hôm nay, An Uyển nghi mặc một bộ cung trang rộng, nàng ta
cố ý đặt hai tay phía trước, ống tay áo rộng vừa vặn che đi phần bụng.
Bây giờ nàng ta mang thai được khoảng bốn tháng rồi, chắc cũng có thể
nhìn ra.

Thế nhưng nàng ta làm thế này, dẫu ta là kẻ biết chuyện
cũng không thể nhận ra. Ta chợt nhớ ra, nàng ta không biết thân phận của ta, dĩ nhiên đang đề phòng ta. Ta bèn cười, nói: “Bản cung đi dạo, đúng lúc nhìn thấy Lăng Lạc cư, liền vào đây.”

Nàng ta mím môi cười, tiến lên, nói: “Xin mời công chúa ngồi!”

Ta ngồi xuống, đưa mắt nhìn đống đồ trên bàn, thấy giọng
của An Uyển nghi vang lên: “Những thứ này vốn định chuẩn bị cho Đức phi
nương nương, có điều tần thiếp lạc hậu quá, không biết hậu cung bây giờ
đã không còn Đức phi.” Nói xong, nàng ta đưa mắt ra hiệu cho cung tỳ rồi nói: “Dọn xuống đi!”

Ta cười nhạt một tiếng. An Uyển nghi đúng là người cẩn
trọng, đồ Thái hậu đưa tới mà nàng ta nói là đồ định đem tặng cho Thiên
Phi. Thật trùng hợp, tối nay là tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử, lời
nói này của nàng ta cũng coi như hợp tình hợp lý.

An Uyển nghi đã biết chuyện của Thiên Phi, vậy thì ắt hẳn
cũng nghe được tin tức Hạ Hầu Tử Khâm tước phong hiệu của Thiên Phi vì
ta. Vậy mà lúc này, nàng ta không hề nhắc một từ tới việc này, xem ra
nàng ta rất đề phòng ta.

Ngón tay lướt trên viền thêu ở áo, kỳ thực hôm nay ta tới
cũng chẳng có việc gì khác, chỉ đơn thuần muốn gặp nàng ta. Nhưng nếu
nàng ta không đề phòng ta thì chẳng giống An Uyển nghi chút nào. Thực
ra, ta giống Thái hậu, muốn bảo vệ đứa trẻ trong bụng nàng ta, dù thế
nào ta cũng không muốn nó giống đứa con của Thiên Phi. Một đứa trẻ bị
khuyết tật bẩm sinh quả là đáng thương xiết bao!

Lần này ta tới, vô tình cũng đem lại cho An Uyển nghi một
tiếng chuông cảnh báo. Ắt hẳn nàng ta đã biết nên làm thế nào.

Ngồi một lát ở Lăng Lạc cư, lúc đứng dậy đi ra, ta nghe
thấy An Uyển nghi đứng sau lên tiếng: “Công chúa thật sự chỉ là nhân
tiện đi dạo mới tới Lăng Lạc cư của tần thiếp chứ?”

Ta ngẩn người, cảm thấy nàng ta không nên đột nhiên hỏi như vậy khi ta rời đi.

Không quay đầu, ta chỉ lạnh nhạt đáp: “Nếu không, An Uyển nghi cho rằng thế nào?”

Người phía sau khẽ cười một tiếng nhưng không trả lời.

Ta cũng nán lại trong giây lát mới cất bước rời đi.

Sẩm tối, nghe nói An Uyển nghi muốn ra ngoài trong thời
gian bị cấm túc, Thái hậu tức giận, hạ lệnh người trong Lăng Lạc cư
không được ra ngoài, người ở ngoài cũng không được bước vào.

Nghe vậy, ta hờ hững mỉm cười, nhờ có ý chỉ này, sẽ không ai biết An Uyển nghi đã mang thai.

Buổi tối, vì bữa tiệc bù đắp cho lễ đầy tháng của tiểu
hoàng tử là gia yến nên vẫn được tổ chức ở Quỳnh đài. Do trong triều có
việc lớn chưa xử lý xong nên bữa tiệc khá giản dị, không phô trương,
điều đó cũng hợp tình hợp lý. Song ta biết thâm ý của Hạ Hầu Tử Khâm và
Thái hậu khi làm thế.

Tuy ta không phải là phi tử nhưng do thân phận nên ta được ngồi dưới Hạ Hầu Tử Khâm, đối diện là Diêu Thục phi.

Lúc nàng ta đưa mắt nhìn ta, ánh mắt dường như lạnh thấu xương.

Ta trông thấy Thiên Lục ngồi đó với vẻ mặt không bộc lộ cảm xúc, nhìn từ chỗ ta, nàng ta hình như gầy đi.

Thần Cảnh được nhũ mẫu bế vào, mọi người đều nhìn ra phía
cửa. Thái hậu đứng lên, vẻ mặt bà không che giấu được sự thương yêu. Nhũ mẫu cẩn thận trao tiểu hoàng tử vào tay Thái hậu giơ tay, nhẹ nhàng
chạm vào khuôn mặt tròn trĩnh, trắng mịn của đứa trẻ.

Tiểu hoàng tử dường như cảm nhận được, khẽ ọ ẹ.

Âm thanh này rất nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Hầu Tử
Khâm thoáng hiện nét cười. Thái hậu ôm tiểu hoàng tử ngồi xuống, Hạ Hầu
Tử Khâm cúi người qua, bàn tay to nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Thần Cảnh,
động tác rất dịu dàng.

Các phi tần ngồi dưới đều nhìn lên, ngưỡng mộ, đố kỵ đều có cả.

Nhìn gương mặt của Thần Cảnh, mặc dù nó không nhìn thấy,
không nghe thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, bàn
tay nhỏ lắc lắc, miệng kêu “a”, không biết vì sao, ta cảm thấy rất
thích.

Nếu không biết trước, sẽ không ai nhận ra khiếm khuyết của
nó. Không lại gần, không nhìn kĩ, nó chẳng khác chút nào so với những
đứa trẻ bình thường.

Hít sâu, những người biết chuyện đều muốn bỏ qua sự thật này.

Khẽ siết bàn tay, ta không biết có nên nói ra lời của Thẩm
Tiệp dư không. Liếc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, hắn đang chăm chú nhìn Thần
Cảnh, không hề để ý đến sắc mặt ta.

Suy nghĩ một chút, ta định lên tiếng thì Thiên Lục ở phía
đối diện đứng bật dậy, quỳ trên điện, cúi đầu nói: “Thần thiếp cả gan
xin Hoàng thượng và Thái hậu ân chuẩn, cho phép Phi Tiểu viện tới tham
dự tiệc đầy tháng của hoàng tử.”

Ta giật mình kinh ngạc, lời ta muốn nói đã bị nàng ta giành nói trước.

Có điều, như vậy cũng hay, nàng ta là muội muội ruột của Thiên Phi, chuyện này để nàng ta mở lời thì thích hợp hơn cả.

Sắc mặt của Hạ Hầu Tử Khâm thoáng thay đổi song Thái hậu
lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày vui, Tích Quý tần nên biết lời nào nên
nói, lời nào không nên.”

Thiên Lục vẫn cúi người, cắn môi, nói: “Thần thiếp biết,
nhưng Phi Tiểu viện là thân mẫu của hoàng tử, cho dù tỷ ấy mắc sai lầm
cũng không thay đổi được sự thật này. Hoàng tử đầy tháng, lý ra nên để
thân m thăm nom. Mong Hoàng thượng và Thái hậu ân chuẩn!”

Mọi người phía dưới ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn, bọn họ đang chờ xem màn kịch Tích Quý tần cả gan vuốt râu hùm, chọc giận hoàng đế
vì một tỷ tỷ đã thất thế, dám thay Phi Tiểu viện cầu xin vào lúc này!

Diêu Thục phi khinh bỉ nhìn nàng ta, khẽ “hừ” một tiếng rồi nói: “Phi Tiểu viện còn đang chịu tội, sao có thể được gần gũi hoàng
tử? Đừng đổ xúi quẩy lên hoàng tử mới phải.”

Ta nhìn Diêu Thục phi, giờ đây nàng ta rất đắc ý, có vẻ ứng với câu nói của Thiên Lục, xin ta đừng ép Thiên Phi tới con đường cùng, ha, nhưng bây giờ có liên quan gì tới ta?

Có rất nhiều người trong hậu cung không muốn tha cho Thiên Phi, có lẽ chính vì món nợ lớn lúc tỷ ta còn là Đức phi!

Ta chẳng hề ngạc nhiên khi người như Thiên Phi trở thành
mục tiêu công kích, bởi vì tỷ ta không biết tiến lùi như thế nào! Tỷ ta
không biết hào quang muôn trượng cũng chính là đứng ngồi không yên!

Khẽ cười một tiếng, ta hé môi nói: “Thục phi nương nương
nói lạ thật! Dù có tội hay vô tội thì đối với đứa trẻ, mẫu thân nó luôn
trong sạch!” Quay sang Hạ Hầu Tử Khâm, ta kìm giọng, nói: “Hoàng thương, không có mẫu thân nào không yêu thương con của mình.”

Lời này đương nhiên không thể để Thái hậu nghe thấy, tránh bà lại đa nghi, cho rằng ta đang nói giúp Dụ Thái phi.

Hiển nhiên thấy Hạ Hầu Tử Khâm có chút động lòng, Thiên Lục kinh ngạc nhìn ta. Mặc dù không ai nghe rõ câu cuối cùng của ta ngoài
Hạ Hầu Tử Khâm song Thiên Lục vẫn cảm tháy kỳ quái khi hôm nay ta lại
nói giúp cho Thiên Phi. Thực ra, những lời này là nói cho chính bản thân ta chứ không phải là nói giúp cho Thiên Phi.

Thiên Lục đứng ra cầu xin cho Thiên Phi là điều nằm ngoài dự đoán của ta, khiến kế hoạch của ta lặng lẽ đổ bể.

Trầm ngâm giây lát, cuối cùng Hạ Hầu Tử Khâm lên tiếng: “Người đâu, truyền Phi Tiểu viện!”

Nghe vậy, ánh mắt Thiên Lục lộ vẻ vui mừng, nàng ta vội dập đầu, nói: “Thần thiếp thay mặt Phi Tiểu viện, cảm tạ ân điển của Hoàng
thượng và Thái hậu!”

Thiên Lục đứng dậy, quay trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn về phía ta. Ta cố tình nghiêng mặt đi, bưng cốc trà trước mặt lên nhấp một ngụm. Chỉ trong chốc lát, công công ban nãy chạy đi đã trở lại, sắc mặt tái mét, quỳ phịch xuống, nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, không xong
rồi! Huyền Nhiên các… xảy ra chuyện liên quan tới mạng người rồi!”

Tay ta đang bưng cốc trà hơi run lên, Thẩm Tiệp dư làm việc thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Hạ Hầu Tử Khâm bỗng đứng dậy, nghiêm giọng hỏi: “Chuyện là thế nào?”

Mặt Thái hậu biến sắc, bà giao Thần Cảnh cho nhũ mẫu đứng
bên cạnh, đứng dậy theo Hạ Hầu Tử Khâm, nhìn người phía dưới. Thái giám
run lập cập, vội nói: “Nô tài… nô tài cũng không biết, hình như… Phi
Tiểu viện đã đánh chết người.”

“Cái gì?” Thiên Lục kinh ngạc kêu lên, sắc mặt bỗng trở nên tái mét, vội quay người nói với người bên trên: “Xin Hoàng thượng cho
phép thần thiếp qua đó xem sao!”

Song hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói: “Trẫm sẽ đích
thân đi.” Dường như Thái hậu muốn nói gì đó nhưng hắn đã sải bước ra
ngoài. Thiên Lục vội chạy theo, các phi tần vội quay sang rỉ tai nhau,
bọn họ đã nhanh chóng thoát khỏi nỗi sợ hãi khi nghe tin có người chết,
lúc này đang vui vẻ khi người khác gặp họa.

Do dự giây lát, cuối cùng ta cũng đứng lên, nói với Thái
hậu: “Trường Phù cũng đi xem sao!” Nói xong, ta quay người rời đi.

Có điều, vừa rời khỏi Quỳnh đài, ta liền nghe thấy phía sau có người đi ra, sau đó, giọng nói của Diêu Thục phi vọng đến: “Bản cung cũng đang tò mò, lúc này Phi Tiểu viện còn muốn gây ra chuyện gì?”

Ta không thèm để ýđến nàng ta, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Bên ngoài Huyền Nhiên các đang có tầng tầng lớp lớp vũ lâm
quân canh giữ. Ngự tiền thị vệ canh bên ngoài là một gương mặt xa lạ vì
Lý Văn Vũ đã hy sinh cùng một vạn tinh binh.

Cả quãng đường tới đây, ta cảm khái. Những người xung quanh, những việc trước mắt, tất thảy đều đang thay đổi.

Vào tới bên trong, ta nghe thấy tiếng khóc của nữ tử, chắc chắn đó là Thiên Phi.

Ta và Diêu Thục phi vào cửa, thấy Thiên Phi khóc lóc dưới
đất, trước mặt nàng ta là thi thể của Nhuận Vũ. Khóe môi Nhuận Vũ vẫn
còn dính máu.

Thiên Phi khóc nức nở, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không giết người! Thần thiếp không giết nàng ta!”

Hạ Hầu Tử Khâm đứng trước mặt Thiên Phi, lạnh lùng nhìn.
Thiên Lục vội vàng quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng minh giám, cái chết của Nhuận Vũ chắc chắn không liên quan tới Phi Tiểu viện.”

Diêu Thục phi đứng sau ta, lạnh lùng cười một tiếng: “Không liên quan ư? Người đang sống sờ sờ sao lại chết ở Huyền Nhiên các này?” Nàng ta đưa mắt nhìn người dưới đất, khóe môi nhếch lên. “Vết thương
trên cánh tay lẽ nào không phải do Phi Tiểu viện đâm?”

Nghe nàng ta nói vậy, ta mới nhìn thấy những vết thương nhỏ xíu trên cánh tay Nhuận Vũ, còn lờ mờ thấy máu rỉ ra. Trong lòng cười
gằn, bao lâu rồi, sao Thiên Phi vẫn chỉ biết mấy trò này?

May mà bây giờ không lạnh tới mức đóng băng, bằng không có
phải tỷ ta lại dùng cách Phong Hà đã nghĩ ra lúc đầu không? Cho nên mới
nói, đầu óc tỷ ta thật cứng nhắc, thiếu linh hoạt.

Nét mặt Hạ Hầu Tử Khâm lạnh như băng, hắn quay sang phía thái giám đứng quỳ dưới đất, hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì?”

Thái giám đó cúi đầu, run rẩy nói: “Hôm nay, lúc nô tài đưa cơm tối cho Tiểu viện, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng khóc. Nô tài
liền tò mò, tiến lên nhìn, thấy… thấy Tiểu viện đang đánh cung tỳ này,
còn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.”

“Ngươi nói bậy!” Thiên Phi kinh hãi kêu lên. “Hoàng thượng, thần thiếp không có!”

Nhìn thái giám đó, chỉ thấy tay y hơi run, vẫn không dám
ngẩng đầu lên. Thiên Lục vội kéo góc áo Thiên Phi, hỏi: “Tỷ tỷ, rốt cuộc chuyện là như thế nào, tỷ mau nói đ

Thiên Phi sợ hãi òa khóc. “Con tiện tỳ Nhuận Vũ ấy, từ sau
khi tới Huyền Nhiên các thì càng không tôn trọng tỷ, bây giờ không sai
bảo nổi một câu, tỷ rất tức giận, bèn dùng trâm đâm ả ta mấy cái, nhưng ả ta lại muốn đánh trả, đẩy tỷ, tỷ nhất thời tức giận, đá ả ta một cái,
ai ngờ ả ta chết như vậy…”

Lời của nàng ta vừa đứt thì thấy thái giám kia nói: “Tiểu
chủ, sao người nói dối vậy… Nô tài rõ ràng trông thấy cung tỳ kia bị
người đánh tới chết. Người là tiểu chủ, làm nô tỳ, ai dám đánh trả chứ?”

“Ngươi!”

Thiên Phi thật không biết điều, lúc này còn muốn xông lên dạy dỗ người khác, song tỷ ta bị Thiên Lục kéo lại.

Hạ Hầu Tử Khâm không nhẫn nại nổi nữa, xoay người, nói: “Trẫm thấy ngươi quá tự tung tự tác rồi, trẫm…”

“Hoàng thượng!” Ta ngắt lời hắn, lên tiếng. “Hôm nay mặc dù chỉ chết một cung tỳ nhưng việc này không thể xem thường. Thiếp thấy,
công công này nói năng rất bình tĩnh.”

Nét mặt thái giám biến sắc, vừa định cãi lời thì ta lại nói tiếp: “Theo thiếp thấy, chi bằng nên điều tra nguyên nhân cái chết của
cung tỳ này, xem có phải đúng là bị Phi Tiểu viện đánh tới chết không.”

Thiên Lục càng kinh ngạc nhìn ta.

Ta không nhìn nàng ta, chỉ nhìn Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn nhíu
mày, không nói gì. Ta biết, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, hắn rất phẫn
nộ, thậm chí không muốn quan tâm. Thẩm Tiệp dư tính chính xác thời cơ,
vì vậy mới có thể một đòn đã đánh trúng.

Đáng tiếc, nàng ta đã tính sai một điểm, đó chính là ta.

Ta nhìn thái giám đang quỳ dưới đất, nói nhỏ: “Truyền thái y tới xem, mọi thứ đều sẽ rõ ràng.” Nhìn bộ dạng của thái giám đó, không
cần đợi thái y tới, chỉ nghe ta nói vậy, e là y đã không chịu đựng nổi.

Quả nhiên, cuối cùng thái giám đó mềm nhũn người, ngã quỵ dưới đất, run rẩyHoàng thượng tha mạng!”

Ta liếc xéo y, y lại nói: “Là… là Thẩm tiểu chủ muốn nô tài nói như vậy.”

Nét mặt Thiên Phi thay đổi, tỷ ta buột miệng nói: “Thẩm Tiệp dư!”

Diêu Thục phi cuối cùng cũng biến sắc mặt, đến nàng ta cũng không biết chuyện Thẩm Tiệp dư giả điên. Lúc này, nàng ta cũng lên
tiếng: “Hả, không phải Thẩm Tiệp dư bị điên ư?”

Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm vẫn khó coi như cũ, hắn chỉ nhìn
Diêu Thục phi một cái, mệt mỏi nói: “Trẫm mệt rồi, việc này giao cho
Diêu Thục phi xử lýlà được.” Nói xong, không nhìn ai, hắn sải bước ra
ngoài.

Diêu Thục phi vâng lời, lên tiếng: “Người đâu, đi mời Thẩm Tiệp dư!”

Thẩm Tiệp dư tới, vẫn cười ngây ngô, chỉ vào chúng ta mà nói: “Ăn cơm chưa? Các ngươi ăn cơm chưa? Ha ha…”

Ta cười gằn một tiếng. “Thẩm Tiệp dư còn giả vờ gì chứ? Mọi người đều biết rồi.”

Ánh mắt nàng ta lộ vẻ hoảng sợ, nhất thời ngẩn người.

Thiên Phi nhảy lên, định xông tới nhưng bị Thiên Lục kéo
lại, tỷ ta không kìm được, kêu lên: “Tiện nhân, dám hãm hại ta!”

Thẩm Tiệp dư nhìn ta, nghiến răng nói: “Công chúa, không ngờ ngươi…”

Nàng ta đương nhiên không ngờ, chỉ vì ta thấy nàng ta nguy
hiểm hơn Thiên Phi rất nhiều nên thay Thiên Phi bằng nàng ta, ta cảm
thấy cũng đáng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui