Khi Lâm Vũ xuất tinh ồ ạt vào hoa tâm, Ninh Nghênh cũng lại co giật thân thể thêm một trận kịch liệt.
Nàng lại tiếp tục đạt đến cao trào.Lâm Vũ thở ra một hơi nằm phủ phục xuống thân thể nàng.
Cả hơi thoả mãn nằm nghỉ một lúc, Lâm Vũ ngồi dậy rút nhục côn vẫn còn ngâm trong âm hộ ướt át ra, một dòng hỗn hợp dương tinh cùng âm dịch nương theo chảy ra cửa âm hộ, tràn đầy hai mép hồng kiều nộn trông vô cùng dâm mỹ."Còn...!tên này?..."Lâm Vũ ngồi dựa ra thành giường, lúc này hắn để ý đến trung niên nam nhân đang nằm té ngất dưới đất hỏi."Thiếp đã có chàng, từ giờ sẽ không để hắn chạm vào nữa." Ninh Nghênh bò quay người lại cúi đầu xuống háng hắn cầm nhục côn lên, liếm mút sạch sẽ toàn bộ dâm dịch bám phía trên."Ưm, tốt..." Lâm Vũ sảng khoái mở rộng hai chân xoa xoa đầu nàng, tận hưởng miệng nàng bú liếm dương vật.
Cảm giác sau khi giao hoan xong côn thịt được chăm sóc thật tuyệt...Rất nhanh, được cái miệng lưỡi ấm áp mềm nhuyễn của nàng kích thích, nhục côn của hắn lại cứng rắn dựng lên....Lâm Vũ hẩy mông nhấp côn thịt vào miệng Ninh Nghênh, hai tay dí chặt đầu nàng vào háng, trầm thấp rên rỉ:"Thật tuyệt, ta ra...""Ưm...Chàng bắn hết đi...!um...!cho ta...!um um..."...Không lâu sau, Lâm Vũ gắn Chong Chóng Trúc từ biệt Ninh Nghênh bay về khách điếm.
Hắn đã có ước định với nàng, đến thời điểm đại hội tuyển đồ của tiên môn diễn ra sẽ cùng nàng tới.Bất chợt, toàn thân Lâm Vũ loạng choạng.
Cánh trúc của chong chóng quay chậm lại, hắn thấy vậy liền vội vàng hạ xuống.
Đến khoảng cách mặt đất vài trượng, Chong Chóng Trúc dừng quay, toàn thân Lâm Vũ liền vô lực rơi xuống."Xoạt xoạt..."May mắn mà phía dưới là một bụi cây rậm rạp, hắn rơi xuống có chút chật vật, y phục rách rưới, xây xước một chút ngoài da, còn lại không bị thương nặng gì."Pháp lực của ngươi quá thấp, từ giờ hãy chăm chỉ tu hành hơn đi."Âm thanh của A Thanh vang lên trong đầu Lâm Vũ."Biết a."Lâm Vũ đứng dậy phủi bụi bẩn, lá cây dính trên y phục, sắc mặt khó coi, bây giờ lại phải đi bộ về rồi."Bất quá...!ngươi thấy ta giao hoan với nữ nhân khác mà không có ý kiến gì sao?" Lâm Vũ không khỏi tò mò truyền thần niệm hỏi A Thanh.Từ đầu đến cuối hắn liên tiếp thân mật với hai nữ nhân mà không thấy nàng lên tiếng gì."Sao ta lại phải có ý kiến? Ngươi là chủ nhân của túi thần, ta không thể quản ngươi.
Nhưng ngươi cũng cần phải cẩn thận hành sự, thế giới này vô cùng nguy hiểm, đừng vì dục vọng mà để một ngày sảy chân bỏ mạng! Túi thần mất đi chủ nhân, lúc đấy ta là khí linh của túi thần cũng không vui vẻ gì."A Thanh bất mãn nhắc nhở."Với lại ta có suy nghĩ khác biệt, thấy ngươi làm tình cùng những người kia ta cũng chẳng có cảm xúc gì đâu!"Lâm Vũ hiểu ra, không nhịn được lẩm bẩm:"Ta cũng không có hứng thú với một cái túi...""Ngươi nói cái gì, tuy ta là khí linh của túi thần, nhưng ta là ta, không phải là nó!" A Thanh bĩu môi tức giận mắng."Khí linh không phải linh hồn sao, ngươi không phải cái túi này thì còn là gì?""Không phải, ngươi cần tu luyện đến cảnh giới cao rồi mới hiểu rõ.""Rồi rồi, ngươi không phải là túi thần..."...Lâm Vũ trở về khách điếm, kiểm kê lại số bạc hắn đã trộm được, tổng cộng là năm ngàn lượng.Số bạc này hẳn chỉ là một phần nhỏ trong dinh phủ kia.
Nhưng Lâm Vũ không quá tham lam, chỉ từng này đã đủ cho hắn dùng rồi.Nghĩ lại cũng thật tuyệt, tối nay vừa trộm được một số bạc lớn, lại được giao hoan với một mỹ nữ lạ mặt.
Còn thu thập được một tin tức quan trọng: tiên môn tuyển đồ.Lâm Vũ quyết định hắn sẽ tham gia.
Theo như lời A Thanh nói, tu luyện cần rất nhiều tài nguyên quý giá cùng linh khí nồng đậm, hắn ở lại địa phận phàm nhân vừa không có tài nguyên dành cho tu sĩ, vừa có linh khí mỏng manh này thật khó mà tăng tiến tu vi.Có điều, lúc này Lâm Vũ ảo não vô cùng.Hắn thử kiểm tra linh căn chính mình, phát hiện tư chất hắn vậy mà vô cùng phế củi, tứ linh căn, ngũ hành thiếu thủy.Con mẹ nó, ông trời thật bất công.
Sao không cho ta cái tư chất tốt hơn một chút a?Nghĩ tới Ninh Nghênh có tư chất nhị linh căn thổ thủy, Lâm Vũ không khỏi ghen tỵ.Vậy là từ bây giờ hắn phải tu hành thật chăm chỉ để bù đắp lại cái tư chất thấp kém này.Sau đó, Lâm Vũ nằm lên giường ngủ một giấc say sưa.
Tinh thần hắn lúc này đã quá mỏi mệt, ở chỗ của Ninh Nghênh hắn đã xuất ra ba lần, lúc này cơ thể không uể oải là nói dối.Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng.
Vươn vai ngáp ngáp vài cái, hắn phát hiện cơ thể đã lại tràn đầy năng lượng không còn mỏi mệt.Sau khi rửa mặt, gọi tiểu nhị đưa tới một chút thức ăn điểm tâm, ăn xong Lâm Vũ liền ngồi lên giường bắt đầu tu hành.
Ngày tiên môn tuyển đồ sắp tới, hắn cần tranh thủ thời gian nâng cao tu vi, đợi đến lúc đó sẽ có thể nắm chắc hơn một phần.Ba ngày sau, Lâm Vũ ngồi xếp bằng trên giường.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào chải chuốt lên gương mặt hắn.
Tuy mới mười tuổi nhưng đã lộ chút đường nét thanh tú.Hai tay hắn bắt quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ, trên mặt không ngừng chảy xuống những giọt mồ hôi trong suốt.
Trên thái dương, gân xanh gồ lên.
Thi thoảng mi mắt nhíu nhíu lại.Chợt da mặt hắn dãn ra, cổ họng khẽ ngâm rên một tiếng trầm thấp.
Một cảm giác sảng khoái thoải mái nhẹ nhõm lan ra toàn thân.Lâm Vũ mở mắt, trong ánh mắt đều là ý vui mừng, tu vi của hắn đã tăng lên cảnh giới Luyện Khí Trung Kỳ."Không phải tư chất của ta chỉ là tứ linh căn sao, sao lại có thể tăng tiến tu vi nhanh như vây?"Đè nén lại cảm giác vui mừng, Lâm Vũ nghi hoặc lẩm bẩm.Một đạo ánh sáng lục loé lên trước mắt hắn, A Thanh từ túi thần bay ra:"Thiên Xuân Công là công pháp rất dễ tu luyện, đặc điểm là tu vi dễ tinh tấn.
Điều này lúc trước ta đã nói với ngươi, không có gì lạ.""Ra là thế..."Lâm Vũ lúc này quan sát kỹ A Thanh, mới thấy nàng có một khuôn mặt rất xinh xắn, nhí nhảnh đáng yêu.
Làn da trắng như tuyết.
Thân thể chỗ lồi chỗ lõm rõ ràng.
Thân mặc một bộ váy lục bó sát trông rất mỹ nhuyễn.
Khác biệt là...!nàng như một tiểu tinh linh, nhỏ đến nỗi có thể đứng lọt thỏm trong bàn tay hắn.Ánh mắt Lâm Vũ đảo qua các bộ vị ngực, mông trên cơ thể nàng.
A Thanh chợt có một cảm giác khác lạ, nổi da gà quát:"Ngươi nhìn cái gì ta đó? Đừng có nảy ra suy nghĩ bậy bạ, ta không phải giống như những nữ nhân kia!"Lâm Vũ bị quát mắng chỉ có thể cười ngượng ngùng.
Thực sự hắn cũng hơi chút nghĩ đến phương diện kia, nhưng lại không có ý nghĩ thực sự giao hoan với A Thanh, dù hắn muốn cũng không được.Kích thước thân thể nàng so ra nhỏ bằng...!côn thịt của hắn.
Nếu đút vào...!ngươi nói có thể đâm vào âm hộ của nàng như thế nào được?Nhìn ánh mắt và vẻ mặt vô sỉ của Lâm Vũ, A Thanh liền biết hắn đang nghĩ gì, chống tay hừ lạnh:"Tên sắc lang này, thôi nghĩ lung tung đi.
Ngươi quên hôm nay là ngày gì à?"Lâm Vũ sững sờ nhớ lại, sau đó giật mình: "Tiên môn tuyển đồ!"Nói ra cũng thật khéo.
Vừa đúng lúc hắn tăng tu vi lên cảnh giới Luyện Khí Trung Kỳ..