Về phần công pháp vô danh trong miệng Lâm Vũ thì Nhạc tiên tử không thèm hỏi đến.
Xem bộ dáng linh lực tiết ra ngoài của Lâm Vũ phập phù yếu ớt, có lẽ không phải là công pháp gì quý giá.
Với lại, nàng bối phận cao hơn hắn một bậc, không tiện mất mặt đòi xem công pháp của vãn bối."Dám hỏi sư cô, đệ tử có tư chất, thể chất gì phù hợp với công pháp Thiên Quỷ Môn vậy?" Lâm Vũ tò mò hỏi."Ngươi có dương khí lớn hơn người bình thường.
Ta thấy đây không phải tư chất đặc thù gì nhưng lại rất phù hợp với tông môn chúng ta.
Công pháp Thiên Quỷ Môn tu luyện thường thường tiếp xúc với âm khí nhiều, nếu người nào có cơ thể hư nhược không bình thường lâu ngày tiếp xúc âm khí sẽ khiến cơ thể yếu ớt, tốc độ tu luyện chậm lại.
Chỉ cần là người bình thường đã có thể tu luyện yên ổn.Ngươi lại có dương khí nồng đậm, dễ dàng bão hoà âm khí nhập thể, tốc độ và lượng âm khí hấp thu vào sẽ nhanh và nhiều hơn, tu luyện công pháp Thiên Quỷ Môn sẽ dễ dàng hơn người khác một chút."Nhạc tiên tử giải thích.Lâm Vũ nghe vậy hiểu ra.
Đại khái là hắn không có thể chất đặc biệt gì, chỉ là bẩm sinh dương khí lớn, dễ dàng tu luyện công pháp và trong môi trường nhiều âm khí hơn người thường một chút.Nhạc tiên tử một đường đưa Lâm Vũ bay vút về tông môn.
Lâm Vũ nhàn nhã vừa quan sát cảnh vật xung quanh vừa hít hà hương thơm trên người nàng, bộ dáng rất thoải mái hưởng thụ.Mông của Nhạc tiên tử vừa lớn vừa mềm, vô cùng mỹ hảo, nhưng Lâm Vũ không dám liếc nhìn quá lâu, cũng không dám hít thở quá mạnh lộ liễu.
Nàng có tu vi cao hơn hắn nhiều, thần thức nhạy cảm, dễ dàng phát hiện dị động sau lưng.
Lâm Vũ không muốn làm nàng tức giận rồi ném hắn từ độ cao mấy trăm trượng này xuống.Tuy hắn có Chong Chóng Trúc, nhưng chỉ sợ nàng giận dữ lên sẽ không để hắn bình yên bay xuống, mà một chiêu giết chết hắn luôn.Không biết qua bao lâu sau, hai người đã bay đến một sơn mạch âm u gồm năm ngọn núi khổng lồ hùng vĩ cao không biết bao nhiêu, phải chừng ngàn trượng là ít.
Cây cỏ rừng rậm xung quanh một màu xanh ngát, hương thơm cây cỏ tràn đầy linh khí truyền vào mũi khiến Lâm Vũ cảm thấy tinh thần không khỏi phấn chấn.Lúc này có hai đạo độn quang màu trắng bay ra chặn trước mặt hai người, là hai thanh niên dung mạo thường thường không có gì lạ.
Điểm khác là ánh mắt cả hai nhìn Nhạc tiên tử có phần ái mộ.Một thanh niên lên tiếng trước:"Nhạc tiên tử đi đâu đây, hai huynh đệ bọn ta..."Chưa đợi hắn nói xong, Nhạc tiên tử đã bất mãn cắt lời:"Ta đi chiêu mộ đệ tử, không phải đã thông báo với bên phía Tuần Sơn Vệ trong Chấp Sự Các rồi sao?"Thanh niên kia đỏ mặt ngượng ngùng, ngữ khí yếu ớt:"Nhạc tiên tử thứ lỗi, chúng ta là đệ tử làm nhiệm vụ tuần sơn, cũng phải kiểm tra cho có thông lệ.
Nếu không xảy ra sơ suất gì...""Ý ngươi là ta có ý đồ xấu gì với tông môn? Ta đi làm nhiệm vụ tuyển đồ đệ thì có thể có ý đồ xấu gì? A, ta biết, nhiệm vụ này do các vị sư tổ đưa ra năm xưa, các ngươi muốn mượn ta để mắng các sư tổ phải không?" Nhạc tiên tử châm chọc."A, cái này không thể nói bậy nha..." Hai thanh niên kia hốt hoảng luống cuống."Vậy giờ ta có thể vào chưa?" Nhạc tiên tử mặt không biểu tình phất tay áo hỏi."Có thể, có thể..." Hai thanh niên kia lập tức tránh sang hai bên lộ ra đường đi.Nhạc tiên tử hừ lạnh một cái, mang theo Lâm Vũ bay vào sơn mạch.Nhạc tiên tử vừa đi, hai thang niên kia liền mắng:"Con mẹ nó, tuy trông rất xinh đẹp, nhưng tính khí không ưa nổi.""Cũng đành nhịn thôi, nàng là đệ tử chân truyền của Liễu sư cô, chúng ta không thể đắc tội.""Nhưng kể ra, nếu chinh phục được con ngựa cái bất thuần này, chính là một sự kiện rất khiến người ta hưng phấn a.""Ngươi nói đúng, hắc hắc, cặp mông của nàng ta rất lớn, nếu có thể vỗ một cái...".
.
.Lâm Vũ được Nhạc tiên tử mang theo cưỡi mây bay đi.
Vừa nãy nhìn bộ dáng hai tên kia, không thể nghi ngờ chính là hai kẻ chó liếm mỹ nữ."Hai người kia dường như rất hâm mộ sư cô?"Lâm Vũ không nhịn được hỏi Nhạc tiên tử.Chỉ cần nhìn qua là biết, hai tên đấy cố tình mượn cớ tuần sơn để chặn nàng lại, kiếm cớ bắt chuyện với mỹ nhân.Nhưng cũng không thể trách.
Nhạc tiên tử ngoài làn da xám trắng yếu ớt có lẽ là do tu luyện công pháp đặc thù ra, thì nàng chính là một mỹ nữ.
Dung mạo không phải tuyệt sắc nhưng rất ưa nhìn, thân hình chỗ lồi chỗ lõm rõ ràng, đặc biệt là mông nàng rất lớn.
Thậm chí vì làn da nàng trắng xám yếu ớt đặc biệt, còn khiến hắn có một loại cảm giác kích thích muốn cưỡng hiếp.Lâm Vũ đang nghĩ thầm, có nên cho nàng một mũi tên của Tình Yêu Cung, rồi đè nàng ra đâm cặc nhấp vào cái mông lớn kia không? Cảm giác chắc chắn là rất sướng.Nhưng hắn lập tức dẹp bỏ cái suy nghĩ ấy đi.
Thần thức của nàng lớn mạnh, chỉ cần hắn liền giơ cung lên là sẽ bị phát hiện, đừng nói đến chuyện mũi tên ghim được vào người nàng.Với lại, cho dù bắn được mũi tên vào nàng, đến khi rút mũi tên ra, tác dụng tình yêu biến mất, nàng sẽ nổi giận giết hắn mất.
Ngược lại, không thể để nàng lúc nào cũng mang một mũi tên bị ghim trên người, hình ảnh ấy sẽ vô cùng kỳ cục, sẽ dẫn đến nhiều người tò mò, phiền phức không đáng có.Từ nhỏ Lâm Vũ đã phiêu bạt trong giang hồ khắp nơi, luyện thành một thân bản sự che giấu ý nghĩ chân thật rất tốt.
Nên dù trong đầu toàn là dâm ý, nhưng bề ngoài vẫn cung cung kính kính như thường."Ngươi dù tuổi còn nhỏ, nhưng có vẻ như rất thích lo chuyện bao đồng?" Nhạc tiên tử không vui, ánh mắt sắc bén liếc hắn hỏi lại.Cảm nhận không khí xung quanh cơ thể lạnh lẽo hơn vài phần, Lâm Vũ rùng mình vội chắp tay:"Vãn bối nhất thời tò mò, xin sư cô thứ lỗi."Vẻ mặt Nhạc tiên tử lúc này mới hoà hoãn, nhẹ giọng nhắc nhở:"Cũng không thể trách ngươi, tuổi còn nhỏ vậy chưa hiểu thế sự cũng không có gì lạ.
Ở trong tông môn hay bên ngoài, ít lời sẽ bớt đi một chút phiền phức."Nghe nàng nhắc nhở, Lâm Vũ lập tức gật đầu xưng phải.
Vị sư cô này trông bộ dáng lạnh lùng khó gần, nhưng xem ra cũng không phải người xấu.Hai người bay đến chân ngọn núi nằm chính giữa, bay vào một toà đại điện, phía bên ngoài có ba chữ Chấp Sự Các.Nhạc tiên tử đưa hắn đến gặp một nam nhân trung niên:"Nguyên sư huynh, ta đưa đệ tự mới đến nhập môn.""Ra là Nhạc sư muội..."Tu sĩ họ Nguyên tay cầm một cuốn sách đen lớn, hắn khẽ liếc Lâm Vũ một cái, rồi lật ra trang sách, chỉ vào một nơi trống:"Khai báo tên, tuổi, tư chất...! nhỏ một giọt máu vào đây để lưu danh tính."Lâm Vũ làm theo, thành thật khai báo.
Tiếp đến cắn ngón tay nhỏ một giọt máu vào trang sách.
Bất ngờ là sau đó, trên trang sách hiện lên hình ảnh một thiếu niên trẻ tuổi, chính là hắn.Tu sĩ họ Nguyên gấp cuốn sách lại, lấy ra một cuốn sách lớn màu vàng khác, hắn lật xem vài trang sau đó nói:"Tông môn chúng ta có năm mạch Huyền Cơ, Huyễn Sát, Quỷ Linh, Luyện Thi, Độc Âm.
Ngươi có tư chất tứ linh căn...!ừm, cách đây không lâu các mạch đa phần đã thu nhiều đệ tử..."Lâm Vũ nghe vậy lòng hơi chùng xuống...Nhạc tiên tử chợt lên tiếng:"Mạch Quỷ Linh ta đệ tử nội môn vẫn còn ít, nếu không để bọn ta thu nhận là được.""Tốt, vậy sư muội tiện đường hướng dẫn tiểu tử này luôn nhé." Tu sĩ họ Nguyên không nhiều lời gật đầu.Lâm Vũ nghe vậy mừng rỡ, trong lòng đối với Nhạc tiên tử cảm kích không thôi.Có lẽ bản thân hắn là người nàng tiếp dẫn về, nên muốn chiếu cố hắn một chút đi.Sau khi tu sĩ họ Nguyên cấp cho Lâm Vũ một tấm lệnh bài của nội môn đệ tử có viết tên hắn trên đó, gọi là Thiên Bài, Nhạc tiên tử cùng Lâm Vũ đi ra khỏi Chấp Sự Các, đưa hắn đến một đại điện khác, Bảo Khí Đường.Tại đây, Lâm Vũ được nhận đồ của tân đệ tử.
Một trương giấy màu xanh nhỏ, một bộ quần áo đen phía trên có hoa văn đen trắng, môn phục của Thiên Quỷ Môn, hoa văn đen trắng là biểu tượng của mạch Quỷ Linh, cùng một thanh kiếm gỗ.Theo lời của Nhạc tiên tử, thanh kiếm gỗ này là một món linh khí hạ phẩm.
Đối với vũ khí của tu sĩ này Lâm Vũ lần đầu tiên nhìn thấy, tất nhiên là rất tò mò háo hức muốn lập tức tìm hiểu ngay, có điều lúc này không phải thời điểm thử nghiệm, nên hắn tạm thời đè nén tâm tình kích động lại.Trương giấy xanh nhỏ này chính là Trữ Vật Phù, hạn dùng một trăm lần, có thể để đồ vật vào trong, không gian bên trong rộng một trượng.Sau khi Nhạc tiên tử chỉ hắn cách sử dụng, Lâm Vũ bỏ tất cả các đồ vật vừa nhận vào.
Mặc dù hắn có túi thần có thể chứa bất cứ thứ gì tốt hơn Trữ Vật Phù nhiều, nhưng không thể nào lộ ra trước mặt mọi người.
Túi thần chính là bí mật lớn nhất của hắn.Tiếp theo, Nhạc tiên tử đưa hắn đến Tàng Kinh Các để lựa chọn công pháp, mỗi một đệ tử mới gia nhập tông môn đều sẽ được lựa chọn một công pháp miễn phí.Chủ quản Tàng Kinh Các là một trung niên béo đang nằm dài trên ghế tre đọc sách.
Nhạc tiên tử chào hỏi:"Mãn sư huynh, ta đưa vãn bối mới nhập môn đến lựa chọn công pháp.""Mạch Quỷ Linh các ngươi hôm nay mới có người thứ ba đến a, đệ tự các ngươi thu vào ít hơn hẳn bốn mạch kia" Họ Mãn duỗi vai lười biếng nói.Sau khi hai người hàn huyên vài câu, tu sĩ họ Mãn vẫy tay gọi Lâm Vũ đến một vòng trận pháp nhỏ.Hai mắt Lâm Vũ hoa lên, chớp mắt, hắn đã thấy bản thân xuất hiện trong một đại sảnh đá rộng lớn.
Bốn phía có vô số bệ đá nhỏ lẻ loi, phía trên mỗi bệ đá có đặt các cuốn sách, thẻ tre, mộc phiến...!Mỗi bệ đá đều bị một luồng ánh sáng trắng úp ngược vào."Công pháp bổn môn có chín quyển trụ cột, phần còn lại là các loại công pháp ngoại môn lưu lạc do tông môn thu thập được trong mấy ngàn năm gây dựng phái.
Ngươi có thể lựa chọn bất kỳ công pháp nào, nhưng ta khuyên ngươi không nên ngông cuồng mà chọn những công pháp ngoại môn kia.
Bổn môn định chín công pháp làm trụ cột là có lý riêng, còn những công pháp ngoại môn kia, cái thì điều kiện tu luyện khó khăn, cái thì là công pháp tàn khuyết không có phần tiếp theo...!phần lớn không phù hợp với đệ tử bổn môn!"Mãn sư thúc tỉ mỉ thuyết giáo..