* Tin nhắn *
Gấu : Chấm dứt đi!
Dòng tin nhắn ngắn ngủi chỉ gồm 3 chữ mà như muối sát vào trái tim đã rỉ máu của nó. Trên má, một dòng nước ấm lặng lẽ rơi xuống, không nấc lên, không mếu máo chỉ đơn thuần là rơi lệ. Chỉ là đau đến tân xương tủy...
Mèo : Chúng ta gặp nhau đi!
Đã seen ✔
...
Tại sao lại vậy? Ít nhất thì phải cho nó một lý do chứ? Mọi thứ diễn ra quá nhanh…. Chỉ là gặp nhau cũng không được sao? Làm ơn, thực sự nó vẫn chưa tin, thật sự là chưa tin, nếu chỉ là dòng tin nhắn đơn thuần nó vẫn không thể nào tin được trừ khi chính miệng hắn nói ra… Cũng không phải là hắn không muốn nói thẳng với nó, chỉ là nếu đứng trước mặt nó, hắn sợ hắn sẽ không đủ mạnh mẽ để nói ra lời nói như vậy,hắn sợ khi nhìn thấy nó sẽ không kìm lòng mà lao vào ôm lấy nó, nói ra tất cả mọi chuyện….
Cớ sao mọi chuyện lại đi vào bế tắc như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra,… Liệu mấy ai có thể thấu hiểu nỗi lòng ddau khổ này…
Tối qua nó đã chùm chăn khóc đến sưng mắt, chuyện này nó không kể cho bất kì ai kể cả người bạn thân thiết, đứng trước gương, nó miễn cưỡng đưa mắt lên nhìn bộ dạng của mình lúc này, lấy tay quét qua những giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt, nở nụ cười. Nó tự nhủ rồi mọi chuyện hôm nay sẽ tốt hơn, nó sẽ gặp nói chuyện với hắn. Chuẩn bị mọi thứ, cố gắng che đi hai bọng mắt đã sưng đỏ lên, bước ra khỏi nhà. Nó hít sâu, hít lấy không khí trong lành của buổi sáng sớm, bước đến trường, nhẹ nhõm hơn một chút nhưng trong lòng vẫn đau xót không thôi.
Bước vào lớp, nén lại những giọt nước mắt, đúng như nó dự đoán hắn đã đến sớm để tránh gặp nó. Vì đến sớm nên trong lớp giờ chỉ có hắn và nó, bước tới bàn hắn, rồi hỏi.
-Chúng ta nói chuyện được không?
-Tôi không có gì để nói cả! – hắn buông lỏng một lời, vẫn không ngửng mặt lên liếc nó một cái
-Lý… do vì sao… vậy? – nó ngẹn ngào, cố nói từng chữ
-Tôi chán rồi! – nói ra một lời như vậy hắn cũng không thể không đau được. Hắn cười, nụ cười khinh bỉ chính bản thân mình. Suốt thời gian qua bảo vệ nó, muốn nó giữ mãi nụ cười trên môi, nụ cuờiđơn thuần, tươi tắn chứ không phải miễn cưỡng như này vậy mà giờ đây chính hắn lại là nguời khiến cho nó đau lòng, khiến cho nó phải rơi lệ.
-Chỉ vậy thôi sao?
Hắn không trả lời liền nhanh chóng đứng dậy đi qua nó rồi ra ngoài hẳn nhưng hắn vẫn là không liếc nó dù chỉ là một ánh nhìn bâng quơ. Tim hắn như nhói lên một cơn đau...
Chân nó không đứng vững nữa, cả người nó ngã khụy xuống. Một lần nữa nó không kìm được, hai hàng nuóc mắt cứ thế chảy ra... Liệu có từ nào đủ để miêu tả nỗi đau này không? À không, nó không chỉ là đau mà còn hơn thế nữa.
....
Cả ngày hôm đó nó ngồi trong lớp mà tâm hồn ở tận đâu, thi thoảng trên gò má lại xuất hiện vài giọt nước. Còn hắn ngồi đằng sau chỉ lặng lẽ âm thầm quan sát nó, rất muốn đến bên cạnh ôm nó vào lòng nhưng không thể, cắn răng đầy chua xót nhìn người mình thương đang đau khổ vì chính mình.
....
Chiều nay, trên đường về nó nhìn thấy hắn với một cô gái khác đang khoác tay nhau, cô ta còn dựa tay vào vai hắn. Nhưng nó đâu biết, hắn chỉ miễn cưỡng với cô ta thôi. Và cô ta chính là người ba hắn bắt ép. Còn cô ta đương nhiên là thấy vẻ đẹp trai hoàn mỹ của hắn thì vô cùng là thích rồi, trong chốc lát đã đổ gục trước vẻ đẹp đó. Nó nhìn thấy cảnh tượng đó thì không ngừng cười vào chính bản thân nó. Cô ta rõ ràng là xinh đẹp hơn, hiền dịu hơn, vừa nhìn cũng biết là chĩnh chạc hơn, vẻ đẹp của cô ta đúng là đứng với hắn mới xứng đôi vừa lứa đâu phải như nó. Vội vàng quay hướng ngược lại rồi đi tiếp, môi vẫn mỉm cười nhưng nước mắt vẫn đang rơi. Cười liệu có phải là vui? Một phút nhắm mắt lại nó cir ứic rằng giá như trước đây nó khoing theo đuổi hắn, giá như hắn không đồng ý, giá như hắn và nó không yêu nhau để rồi ngày hôm nay phải rơi vào đau khổ. Bắt bỏ một thói quen đâu phải là dễ dàng và yêu hắn chính là thói quen của nó rồi... Bắt phải xem phim một mình, ăn một mình không có hơi ấm của hắn, không được nghe hắn nhắc mặt áo ấm,... không gì cả... Giờ bảo nó phải biết sống thế nào đây? Hắn đã trở thành một phần của con người nón một phần cuộc sống của nó ấy vậy mà giờ đây mọi thứ như bị đảo lộn. Hắn xuất hiện làm đảo lộn cuộc sống tẻ nhạt của nó, làm cho cuộc sống ấy thêm màu sắc nhưng giờ đây hắn lại rời đi để nó phải sống một cuộc sống đau khổ những ngày tháng tẻ nhạt chywas đầy nhung nhớ, nhớ một người mình đã thương...
Còn tiếp...
By:KieuHan2k2
Tại thấy nhiều người gọi Hân là chị :< Nhưng Hân còn nhỏ tuổi lắm, chắc chắn ở đây đa số là anh chị của Hân rồi vì Hân tiếp xúc với ngôn tình, truyện teen sớm :< 2k2 Hân chỉ để vậy vì số đẹp thôi! M.n muốn Hân tiết lộ tuổi thật ko ?