Kiều Kiệu cũng không biết chuyện Bùi Đường gọi điện thoại cho em gái có não yêu đương của hắn, cậu nhón chân mong chờ đạp lên vai Yến Triều An, cũng không màng đối phương có tính ở sạch, không kiêng nể gì đánh giá thế giới mới lạ này.
Các tòa cao chọc trời vươn tới tận mây, đường ray trên không mang đậm chất công nghệ, những tấm biển quảng cáo phát sáng lơ lửng bên đường.
Kiều Kiệu phấn kích lay động lỗ tai.
“Meo ô.
”
‘Thật ngầu nha!’
Yến Triều An duỗi tay đỡ hờ mèo nhỏ trên vai, sợ cậu quá mức kích động mà té xuống.
Phi hành khí dừng ở ven đường, Kiều Kiệu đi theo Yến Triều An đến phi hành khí, chờ đến khi cửa phi hành khí mở ra, cậu không chút do dự nhảy lên, hoàn toàn coi phi hành khí này như nhà của mình.
‘Thật ngầu! Đây là thế giới tương lai sao!’
Hai móng của Kiều Kiệu đáp ở trên bàn thao tác trước ghế lái, đầu mèo thăm dò nhìn thế giới qua kính chắn gió.
Yến Triều An ngồi ở vị trí phía sau, nhân tiện giữ lấy Kiều Kiệu đang hận không thể tự lái phi hành khí của mình.
“Còn nháo nữa ta sẽ ném nhóc xuống đó.
” Tươi cười của Yến Triều An bất biến, bình tĩnh nói lời uy hϊếp.
Hai mắt Kiều Kiệu trừng lớn, phẫn nộ mà ở trên đùi Yến Triều An nhảy nhót hai cái.
Uy hϊếp ai đó!
Phi hành khí khởi động bay nhanh về phía trước, tốc độ mà xe hơi ở thế giới nhân loại Kiệu Kiệu từng sống cũng không thể đạt được.
Kiều Kiệu an tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi ở ghế bên cạnh Yến Triều An, cái đuôi cuộn lại bên chân.
Đương nhiên, không phải là vì cậu mệt, mà là đang ở trong trung tâm hệ thống tìm kiếm tin bát quái về Yến Triều An.
‘Yến Triều An….
Hoàng đế đế quốc….
Có thói ở sạch và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ?’
Kiều Kiệu ở trong đầu từng chữ từng chữ đọc tin tức trên hệ thống.
Yến Triều An ngồi một bên nghiêng đầu nhìn mèo nhỏ ngồi bên cạnh, tinh thần lực trong nháy mắt ngưng tụ ở đầu ngón tay.
Chỉ cần anh muốn, con mèo nhỏ yếu ớt bên cạnh anh có thể chết ngay lập tức, ngay cả thi thể cũng không lưu lại.
Nhưng anh còn chưa kịp có động tác, mặt mèo đột nhiên đầy kinh sợ nhìn qua.
‘Sao lại thế này! Sao lại có sát ý!”
Kiều Kiệu còn tưởng rằng mình cảm giác sai rồi, thẳng đến khi đối diện với gương mặt Yến Triều An mới do dự chớp mắt một cái.
‘Mình cảm giác sai rồi sao?’
Yến Triều An bất động thanh sắc thu hồi lại thần lực, giơ tay đặt ở trên đầu Kiều Kiệu xoa nhẹ một vòng.
“Dựa theo tư liệu viết trong sách mà chuẩn bị cho nhóc chút đồ ăn, nhưng không xác định là nhóc có thích hay không.
”
“Meo~”
“Tới rồi.
” Yến Triều An chủ động bế Kiều Kiệu lên, “Đừng nhúc nhích, cẩn thận bị nhân viên kiểm tra cảng bắt lại.
”
Yến Triều An hù dọa Kiều Kiệu, chỉ có kiểm quan chính quy của quốc gia mới kiểm tra nghiêm ngặt, giống như khu vực vành đai xám này là loại tinh vực lưu lạc, phần lớn đều làm màu, chỉ cần khách hàng có tâm, súng ống đạn dược đều có thể mang theo lên tinh hạm.
Đương nhiên, bởi vì khách hàng tới vành đai xám đến từ các ngành sản xuất khác nhau, nhân viên hỗn loạn, cho mình một chút bảo hộ là một lựa chọn chính xác.
Kiều Kiệu không thích bị ôm, điều này khiến cho mèo không có tính chủ động.
Nó ở trong lòng Yến Triều An giãy giụa một hồi, cuối cùng lựa chọn chui vào trong áo khoác tây trang của Yến Triều An, móng vuốt đẩy cổ áo để cái đầu lộ ra, dư lại hơn phân nửa thân và đuôi mèo tất cả đều giấu ở bên trong.
Kiều Kiệu còn thử dùng chân sau dẫm dẫm lên bụng Yến Triều An, thật thoải mái.
Sắc mặt Yến Triều An trong nháy mắt đen lại, tươi cười trên mặt suýt không duy trì được.
Bùi Đường đến kịp lúc, thấy một màn như vậy cũng cả kinh đến mức cằm cũng đều rớt đến mặt đất.
“Tiên sinh! Tôi sẽ bắt con mèo này xuống ngay!” Bùi Đường nói xong tiến kiên, đối với hắn mà nói, con mèo này có thể là ân miêu đã cứu tính mạng em gái hắn! Hắn muốn báo ân, mèo không thể chết được!
Bùi Đường biết Yến Triều An có tật xấu là bệnh sạch sẽ, cũng biết phía sau mặt nạ tươi cười của Yến Triều An là sự tàn nhẫn, cho nên hắn thật sự lo lắng mèo nhỏ không biết trời cao đất rộng này chọc giận Yến Triều An, chết ở trong một cái chớp mắt.
Yến Triều An lui về phía sau một bước.
“Không cần.
”
Bùi Đường: “Nhưng mà…”
“Chuẩn bị trở về, Thủ Đô Tinh có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
” Yến Triều An bình tĩnh xách con mèo ở trong áo của mình ra ngoài, giống như trước đặt ở trên vai, còn nhân tiện cảnh cáo một câu.
“Không được nháo nữa.
”
Kiều Kiệu liếʍ liếʍ đệm thịt hồng nhạt của mình, không chút để ý nào meo một tiếng.
Chuyện này không liên quan gì đến mèo nhỏ vô tội cả, nếu không phải anh một hai phải ôm cậu, cậu cũng sẽ không thấy thoải mái mà chui vào trong quần áo anh.
Còn nữa, không phải tất cả mọi người đều nói nếu được mèo ngồi ở trong lòng ngực thì phú quý sao!