Ta hóa hình rồi??!
"Tiểu, Tiểu Mao Đoàn…" Cố Lễ kinh ngạc nhìn ta, dái tai đỏ ửng, hình như muốn nói gì đó.
Ta trực tiếp vác Cố Lễ lên vai, lóe người trốn vào cung điện hoang phế kia, đi thẳng đến cái giếng cạn ở sân sau cung điện trong trí nhớ của ta, sau đó ôm Cố Lễ nhảy xuống.
"Ta tên là Mạt Mạt —— Khương Mạt Mạt!" Ta niệm một đạo thuật tàng hình, phong bế miệng giếng.
"Còn gọi ta là Tiểu Mao Đoàn nữa, cẩn thận ta cào ngươi đấy!"
Cái giếng này không tính là nhỏ, hai người trưởng thành đứng trong này cũng được.
Nhưng nói lớn cũng không tính là quá lớn, tuy rằng có thể đứng vào được, nhưng gần như là phải dựa sát vào nhau, không còn chút khe hở nào ——
Cánh tay Cố Lễ vẫn đang đặt trên eo ta, cả người ta như đang nép vào lòng hắn.
Cơ thể Cố Lễ cứng đờ, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, "Khụ, được, nhưng mà Mạt Mạt… nàng không có quần áo."
Hắn vừa nói, vừa nhanh chóng cởi áo choàng ngoài của mình ra, choàng lên người ta.
Ta: "..."
Dù sao cũng là lần đầu tiên làm người, chưa quen lắm.
Đánh c.h.ế.t bọn chúng cũng không ngờ tới, ta và Cố Lễ lại trốn trong sào huyệt mà bọn chúng bàn bạc kế hoạch.
Hơn nữa, tất cả dấu vết đều bị ta xóa sạch, bọn chúng có tìm được mới lạ.
Ta và Cố Lễ trốn trong giếng, cho đến khi trời tờ mờ sáng, ta mới biến trở lại thành mèo, ung dung đi dạo trong cung, cho đến khi xác nhận tất cả quân phản loạn trong cung đều bị bắt, ta mới quay lại giếng cạn.
Mũi tên trên người Cố Lễ đã được ta rút ra, vết thương cũng được xử lý đơn giản.
Chỉ là hình như vết thương đã bị nhiễm trùng, tối hôm qua Cố Lễ đã lên cơn sốt, mê man bất tỉnh.
Bây giờ cuối cùng cũng hạ sốt dưới tác dụng của pháp thuật, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Ta chỉ đành phải đi tìm Tiểu Thuận Tử, ngoạm lấy ống quần hắn, dẫn hắn đến giếng cạn đã được giải trừ pháp thuật che giấu, để hắn đưa Cố Lễ về.
Còn ta...
Bây giờ đã không còn gì vướng bận, lại còn bị Cố Lễ phát hiện ra thân phận yêu quái, lần này thực sự nên rời đi rồi.
Nhưng không ngờ, đám ám vệ của Cố Lễ lại theo dõi ta rất chặt.
Pháp lực của ta đều đã dùng để che giấu Cố Lễ, hóa hình và chữa thương cho hắn… hiện tại là một giọt cũng không còn.
Không có pháp lực thì không thể sử dụng thuật tàng hình.
Không thể sử dụng thuật tàng hình thì không thể nào thoát khỏi tầm mắt của đám ám vệ võ công cao cường kia.
Ta sốt ruột đi qua đi lại.
Cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ đành quay về chỗ cũ, ngồi xổm bên gối Cố Lễ hấp thụ khí vận đế vương của hắn.
Khí vận đế vương muốn chuyển hóa thành pháp lực, thì cần phải có một khoảng thời gian tiêu hóa.
Khi còn chưa hoàn toàn chuyển hóa xong…
Cố Lễ tỉnh lại.
"Mạt Mạt?" Giọng hắn khàn khàn, nắm lấy móng vuốt của ta, thử gọi.
Cả người ta cứng đờ.
Xong đời, xong đời, xong đời rồi…
Bây giờ giả ngu, giả vờ mình chỉ là một con mèo vô tội còn kịp không?
Hình như là không kịp rồi.
"Mạt Mạt." Cố Lễ khẳng định chắc chắn gọi thêm lần nữa.
Hắn duỗi ngón tay thon dài ra cào cào cằm ta.
Trong nháy mắt, những câu chuyện thoại bản về yêu quái và người phàm BE mà A Tô kể cho ta nghe hiện lên trong đầu.
Thậm chí còn có một câu chuyện kinh dị về một tên đồ tể sau khi biết vợ mình là yêu heo, đã g.i.ế.c vợ mình rồi mang ra chợ bán.
"Hu hu… đừng g.i.ế.c ta!" Ta kêu lên thảm thiết, liều mạng lùi về phía sau.
Mẹ nó…
Bảo mệnh quan trọng!
Cố Lễ sửng sốt.
"Tiểu Mao Đoàn." Cố Lễ đổi cách gọi, ôm ta vào lòng, thở dài, "Ngươi cứu trẫm, trẫm g.i.ế.c ngươi làm gì?"
Ta cẩn thận hé một mắt ra.
Trong đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm của Cố Lễ, có dịu dàng, có ý cười… nhưng lại không hề có chán ghét và căm hận.
"Ngươi, ngươi không sợ ta sao?"
"Sợ cái gì? Sợ ngươi một lần ăn hết năm con cá khô, ăn đến mức trẫm khuynh gia bại sản sao?"
"..." Ta nghẹn lời, "Ta là yêu quái đấy!"
Cố Lễ lười biếng vuốt ve ta, "Người muốn g.i.ế.c trẫm, yêu lại cứu trẫm.
Kẻ muốn g.i.ế.c trẫm trẫm còn không sợ, huống chi là một con mèo nhỏ một lần ăn hết năm con cá khô như ngươi?"
Ta: "..."
Chuyện này không thể bỏ qua được sao!!!