Ba ngày thi cuối cùng cũng trôi qua, vừa vặn đến cuối tuần nên Diệp Ly được thả lỏng không ít.
Cô nắm dây xích đu, thở dài thườn thượt nhìn bóng cây bạch dương in lên ráng chiều vàng.
Theo lịch thì hẳn hôm nay cô phải đi đến sân tập rồi, nhưng từ sáng sớm Trình lão đại đã thông báo hôm nay nghỉ, chưa kịp để cô vui mừng thì hắn đã lôi cả Tứ trụ vội vàng đi đâu đó.
Thậm chí giờ cơm trưa cũng chẳng thấy mặt mũi đâu, để một mình cô bơ vơ trong căn biệt thự rộng lớn, Diệp Ly sắp chán chết rồi.
Mở điện thoại lên, tình cờ Chu Nhã nhắn tới:
[Nhã thích nam thần: Ly Ly ới, cậu có muốn đến thư viện thành phố học với mình không?]
Chợt nhớ ra trong thư viện của Trình Khắc Ngật không có sách tiếng Ả Rập, mấy sách sinh học dày cộp cô cũng đã đọc hết, vậy thì vừa hay dịp này đi mua sách luôn vậy.
[Trình Trình Trình: Ok.]
[Nhã thích nam thần: Tớ đến nhà cậu được không?]
[Trình Trình Trình: KHÔNG ĐƯỢC! TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC!]
Thái độ từ chối này khiến cô nàng hơi tổn thương, thế là hì hục hỏi lại:
[Nhã thích nam thần: Whyyyyyyyyy?]
Còn vì sao nữa? Nếu như cô ấy không muốn đầu mình nở bung ra hoa thì cứ việc.
Tất nhiên, Diệp Ly sẽ không nói huỵch tẹt ra như thế:
[Trình Trình Trình: Nói chung gặp nhau trước cửa thư viện nhé.]
[Nhã thích nam thần: Ò.]
...----------------...
Lâm Bình tỉ mỉ cột chùm tóc đuôi ngựa, chỉnh trang tóc mái, quét một lớp son hồng tự nhiên lên môi, cả người tràn ngập hơi thở thanh thuần.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng, từ trong phòng mình đi ra.
Vừa xỏ đôi giày vừa nói:
"Mẹ, con đi thư viện nhé! Tối nay sẽ không ăn cơm ở nhà đâu ạ."
"Nghìn năm chẳng thấy con đi thư viện bao giờ, sao, nay đổi gió à?"
"Mẹ phiền quá! Con đi học chứ có phải đi chơi đâu."
Dứt lời liền đi khỏi nhà, để lại mẹ cô ta, một giáo sư nổi tiếng trong trường đại học top đầu nước về giáo dục học sinh phải thở dài.
Bà ta không nhịn được nghĩ về đứa con đó, con gái của bạn thân bà ta.
Con nhóc đó thừa hưởng tất cả gen thông minh của ba mẹ nó, lớn lên thuận mắt dễ nhìn, nhưng tính cách lầm lì ít nói, cứ như con quái thú đang ngủ đông, nếu như bị đánh thức thì con vật đó sẽ bóp chết người xung quanh, xé tan xác.
Mà vậy cũng phải thôi, nó vốn dĩ được định sẵn là như vậy, chính là kẻ giết người, giết cả ba lẫn mẹ.
Nghĩ nghĩ như vậy, bà ta chợt nở nụ cười, đúng là con gái mình vẫn tốt hơn.
Gọi điện cho chồng, đồng thời là giáo sư Lâm đang bận rộn mấy ngày nay, bên tai là bản nhạc chờ cứng nhắc nhịp theo từng giây, đến nốt giao hưởng cuối cùng, như cũ vẫn không gọi được, bà ta hơi buồn bực và lo lắng.
Giáo sư Lâm có một phòng Nghiên cứu riêng ở trường đại học, việc ngâm mình cả tuần ở đấy là chuyện như cơm bữa.
Bất quá không biết vì lí gì gần đây bà ta cảm thấy hơi bồn chồn, bứt rứt trong lòng, mà mỗi lúc đi ngang qua căn gác con nhỏ đó thường ở thì cảm giác đó càng trỗi lên mạnh mẽ.
Đúng là sao chổi mà, đi biến rồi vẫn khiến người khác gặp họa!
****
Tại thư viện thành phố.
Chu Nhã mặc một chiếc yếm, tóc buộc hai bên, vừa ngậm kẹo mút vừa trông mắt nhìn ra đường.
Diệp Ly bước xuống khỏi chiếc xe BMW, dặn dò tài xế về trước rồi đi đến bên cạnh Chu Nhã.
Hôm nay Diệp Ly vận một chiếc váy dài ngang quá đầu gối, tóc tùy ý buộc lên, dưới ánh chiều tà nom như một tiên nữ hạ giới, cô nàng họ Chu thích gái đẹp nào đó lập tức cười hì hì chạy đến:
"Ly Ly, cậu đẹp quá! Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu mặc váy đấy! Xinh quá đi mất, tớ nghĩ tớ yêu cậu mất rồi."
Diệp Ly không nhịn được cười tươi:
"Cảm ơn, cậu cũng đáng yêu lắm.
Thế nhưng nhắc nhở thân thiện, đồng phục trường chúng ta là váy, ngày nào tôi cũng mặc."
"..."
Cô nhóc bĩu môi, sấn tới kéo tay cô:
"Thôi thôi, chừa mặt mũi cho tớ với, đi vào nhá!"
Cô mỉm cười, đi cùng Chu Nhã.
Lúc đi lên bậc thang, vô tình đụng phải một bóng người, là quen mà cũng là lạ.
Diệp Ly thờ ơ, tính đi lướt qua.
Bất quá người ta lại không hiểu ý cô:
"Chị! Sao chị ở đây?"
Cô nhíu mày, vẫn mặc kệ không quan tâm.
"Diệp Ly, chị biết cả nhà chúng ta lo cho chị thế nào không? Ba thậm chí còn nhờ cả cảnh sát Chính phủ..."
Cô rốt cuộc vẫn là nghe không nổi chữ "chị" đó, quay phắt lại:
"Ai là chị cô? Lúc tôi nằm viện, là ai bỏ mặc tôi thừa sống thiếu chết? Nói đàng hoàng."
Lâm Bình mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp khóc tới nơi: "Chị, chị hiểu lầm rồi."
"Tùy cô."
Diệp Ly cũng ngại ở ngoài đường đấu võ mồm với Lâm Bình, trừng mắt nhìn Chu Nhã đang hóng hớt bên cạnh rồi theo cô ấy đi vào thư viện.
Đến mãi khi cô lấy số, Lâm Bình vẫn như âm hồn bất tán:
"Chị, chị đừng lạnh lùng như thế.
Em nghe nói chị đi theo đại gia, nhưng mấy lời như thế em làm sao tin được? Rõ ràng chị là người thông minh, biết phải biết trái mà."
Nhân viên thư viện thấy cô ta ồn ào, lập tức nghiêm mặt nhắc nhở: "Trong thư viện không được phép gây ra tiếng động, nếu không sẽ bị mời ra ngoài."
Đoán chừng da mặt Lâm Bình cũng không dày đến mức như thế, cô ta cười, dư quang thấy có người đi qua thì liền túm tay:
"Vâng, cháu xin lỗi ạ, cháu đi cùng với bạn.
Nào, vào thôi."
Người được cô ta "chọn" là một học sinh nữ cùng lớp, thấy lớp trưởng bỗng dưng kéo tay mình cũng không giận, ngược lại còn hưng phấn trong lòng.
Nè nha, thì ra trong lòng lớp trưởng, mình lại có địa vị cao như vậy! Ôi vui quá xá là vui luôn!
****
VỞ KỊCH NHỎ SỐ 6:
Ở một vũ trụ nào đó~ (trong tương lai)
Q3: Sau khi Lâm Bình lộ scandal, cảm nghĩ của mọi người thế nào?
Diệp Ly: Há, đáng cmn đời!
Trình lão đại: Tôi giống cô ấy.
Học sinh nữ cùng lớp:...Có vé khứ hồi về quá khứ không? Tôi nhất định sẽ đập mình một trận nên thân!
Giáo sư Lý:....