"Giáo sư Lâm, ông còn lời gì để nói không?" Hạch Sâm dí sát nòng súng vào đầu của người đàn ông, thanh âm sắc bén vang lên trong căn phòng đầy rẫy các hóa chất.
"Các cậu...các cậu lại làm sao? Vô cớ xông vào phòng thí nghiệm của tôi, đây là trái với luật, tôi đã nhờ học trò báo cảnh sát rồi.
Các cậu...aaa."
Dứt lời, ông ta bị Bảo Điện bóp chặt cổ, mắt trợn ngược, cả khuôn mặt xanh tái, miệng khô khốc chả cất lên nỗi lời trăng trối gì nữa.
Lồng ngực ông ta nghẹn lại, tác động vật lý mạnh mẽ khiến môi ông ta tím tái, cả người co giật liên hồi.
Cơn đau âm ỉ và lá phổi tưởng như đã ngừng hô hấp cảnh cáo ông ta rằng, đám người này chẳng hề sợ cảnh sát, ngược lại bọn họ còn khinh thường.
Ước chừng chơi chán, thấy ông ta sắp ngủm thì Bảo Điện liền buông ra.
Giáo sư Lâm vội ho khù khụ, ngực phập phồng, cố hít lấy hít để không khí để duy trì mạng sống trong thời gian ít ỏi.
Thế nhưng chưa gì đã nghe một người khác cười tự giễu:
"Haa! Đây đúng là lần đầu tiên gặp người báo CHÍNH PHỦ bởi vì có người xông vào nhà trái phép đấy."
Đôi mắt Cố Trì cong cong, cầm cây kim tiêm nhọn hoắt, cười thân thiện tiến lại gần giáo sư Lâm:
"Giáo sư Lâm ơi giáo sư Lâm, tất cả mọi việc xấu ông làm, tốt nhất nên nói ra hết ở đây đi.
Chúng tôi đến đây, có thể đưa ông vào tù suốt đời, cũng có thể quăng ông cho cá mập ăn, cũng có thể lấy não ông trưng bày trong phòng thí nghiệm.
À quên chưa giới thiệu, tôi là bác sĩ, cảm ơn."
Kim tiêm kề bên da thịt lạnh căm của giáo sư Lâm.
Một người quanh năm chỉ ở viện nghiên cứu thì sức lực so với Trình gia còn chẳng bằng con kiến, ông ta run cầm cập, ánh mắt đảo quanh.
Ba mươi phút trước.
Giáo sư Lâm đang quan sát một mẫu cá thể mới, bất ngờ nhận được cuộc gọi, vốn dĩ ông ta rất ghét phải tiếp những cuộc gọi cắt ngang công trình khai phá của mình như thế này, hay nói cách khác ông ta xem những việc quấy rối mình là một kẻ có tội vì đã làm hỏng cảm xúc hưng phấn của ông ta, ngăn ông ta đi vào thế giới riêng của mình.
Tuy nhiên, đây là cuộc gọi từ văn phòng chính phủ, trợ lý đã nhắc nhở ông ta như thế, giáo sư Lâm không thể không ngừng tiến trình khai phá của mình để nghe điện thoại.
Ông ta cất giọng: "Thưa ngài, đã có tin tức về vật thí nghiệm A rồi ạ?"
Trái với giọng điệu lãnh đạm hờ hững xen một chút mong mỏi không dễ nói của giáo sư Lâm, Thủ tướng bên kia lại gay gắt quát lên, thật sự là không hề có hình tượng của một vị tướng tài của đất nước chút nào:
"Ông chạy ngay lập tức! Ngay bây giờ chạy trốn, miễn sao thoát khỏi thành phố là được, sau đó liên lạc với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho ông và gia đình ra nước ngoài."
Thủ tướng gấp muốn chết rồi, lệnh cho ông ta biến mất khỏi thành phố này.
"Vì sao? Đã có chuyện gì xảy ra à?"
"Chuyện lớn! Lâm Trí, tôi yêu cầu ông, NGAY LẬP TỨC RỜI KHỎI THÀNH PHỐ, đây là quyết định của Thủ tướng chính phủ."
Lâm Trí toan nói gì đó đã bị cúp máy, ông ta nhìn chằm chằm mẫu cá thể mình chưa làm quen xong, nhíu mày nói với trợ lý:
"Chúng ta đi, mang theo mẫu cá thể này và thuốc trong két sắt."
Nói xong, ông ta đợi mọi người trong phòng thí nghiệm đi ra hết thì tiến lại gần một bản mẫu, đó là một cặp mắt người, hai tròng mắt đen được ngâm trong dung dịch formalin.
"Anh bạn à, hình như xảy ra chuyện rồi, tôi phải đi xa một thời gian, không mang anh theo được thì cũng đừng có buồn, ở lại đây canh giữ căn phòng tâm huyết của chúng ta nhé.
À, còn phải bảo vệ cô ấy nữa chứ.
Thế nhé, tôi đi đây."
Thế nhưng ông ta vừa xoay người, một người đàn ông với cặp mắt xanh lam không biết ở đằng sau từ bao giờ, động tác tao nhã giơ tay chào: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, giáo sư Lâm."
Quay trở lại hiện tại, cho dù sắp sửa về suối vàng, ông ta vẫn ngậm chặt miệng chối bỏ.
Bảo Điện vốn là người thiếu kiên nhẫn, anh ta đạp một cú mạnh lên chiếc ghế dựa ông ta đang ngồi.
Người Lâm Trí đổ về phía trước, được Cố Trì đón lấy, anh ta đập một cú mạnh lên chiếc đầu bóng loáng: "Úi, cứng ghê nhỉ?"
Trình Khắc Ngật ngồi đối diện ông ta châm thuốc, khói bay vịn vờ, khuôn mặt lạnh lùng của hắn chưa phút nào rời khỏi cặp mắt già nua phía trước.
Thấy ông ta lộ vẻ cầu cứu, che giấu đi bản tính thối nát bên trong, hắn cất giọng âm lãnh:
"Móc mắt ông ta, cặp mắt đó không xứng để nhìn tôi."
"Haa, các người dám sao?"
Ông ta đột nhiên nở nụ cười man rợ, sợ đâu không thấy, đám Trình gia chỉ cảm thấy lòng chiến đấu của mình bị kích thích mạnh mẽ.
Cố Trì ngại bẩn, liền cho thuộc hạ tiến lên:
"Cậu theo lời lão đại mà làm."
Tên kia vâng dạ, mặt mày lạnh tanh tiến lại gần Lâm Trí:
"Các người là ai? Cậu là ai? Giết tôi sao? Giết tôi rồi các người có được thứ các người muốn không?"
Ông ta vặn vẹo hỏi.
Ông ta biết, bọn người trước mặt đến tìm mình chỉ có thể muốn lấy một số thứ mà thôi, chẳng hạn như mẫu thiết kế, mẫu ứng dụng và công thức?
"Im mồm đi ông già."
Tên kia quát, sau đó hắn mang găng tay vào, đi lại gần Lâm Trí, cười nhẹ nhàng vươn ra, con dao giấu trong tay áo đâm thẳng về phía tròng mắt.
Tiếng hét, tiếng rên vang lên trong căn phòng lạnh, mặt anh ta vẫn không biến sắc, bàn tay to lớn nhặt lấy, kéo lấy quả bóng nhỏ mini, ra sức kéo lấy.
"Mắt xấu, lấy một cái thôi." Trình Khắc Ngật chậm rãi nhận xét.
Máu từ mảnh trống vô hồn chảy ròng rọc như thác lũ, tiếng hét của con vật đang dần lộ nguyên hình càng khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
"Giáo sư Lâm, mắt của ông so với giáo sư Diệp vẫn xấu hơn nhiều.
Nhớ bổ sung thêm vitamin E." Trình lão đại thật lòng khuyên nhủ.
Một tiếng giáo sư Diệp khiến con thú kia bát giác ngừng lại, liếc một mắt nhìn về hắn, vừa hét vừa cười:
"Hahaha, giáo sư Diệp cái gì chứ, không có tôi thì ông ta cũng chỉ là một tên phế thừa thôi.
Ông ta luôn dùng cặp mắt tự cao tự đại...aaa...nhìn tôi, tôi liền móc mắt ông ta...aa.aaa."
Trong cơn đau đớn, ông ta vẫn không giấu nổi sự tàn ác xấu xa mục rửa, không giấu được rằng:
"Aaa..tôi giết ông ta..aaa...ông ta tự cao cái mẹ gì? Hahaaa..."
Trình Khắc Ngật bước từng bước chậm rãi lại gần Lâm Trí.
"Lưu Khải Nhiên là một thằng nghèo nàn, ngu dốt, nó xứng với Cao Diệp Vân sao?"
"Cao Diệp Vân sinh cho ông ta một đứa con gái đáng yêu, ông ta lại dụ dỗ bà ấy cấy chip vào đầu con nhỏ đó, cho nó uống thuốc hóa học..."
"Quên chưa nói, nó là vật thí nghiệm A của chúng tôi, là vật loại 1 đấy.
Aaa...đáng tiếc...nó bỏ trốn mất rồi...aaa..."
"Aaa...mẹ nó bởi vì bảo vệ nó mà chết, tôi thương tình cưu mang nó, nó ngược lại còn chạy trốn.
Nếu như đó...aaaa...!không phải là vật thí nghiệm A, không biết chừng cặp mắt đó cũng được trưng bày ở phòng thí nghiệm của tôi rồi aaa...aaa haa."
Trình Khắc Ngật vuốt ve khẩu súng của mình, gân tay nổi lên, hắn giơ tay bắn nốt bên mắt còn lại của ông ta.
"NGẬM MỒM.".