Sáng sớm, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, bởi vì bị rèm ngăn cản nên chỉ dám len lén ngó vào.
Lưu Diệp Ly bị nhìn đến tỉnh.
Vừa chớp chớp đôi mắt mèo đã thấy khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng ngồi đầu giường phóng đạn về cô.
Mái tóc rũ xuống, mày đanh lại, sắc xanh lam phát lên hỏa khí đáng sợ.
Meo~?(Tôi chọc gì anh à?)
Trình Khắc Ngật nhìn sâu vào mắt mèo, nghe bé con kêu thì sắc mặt hắn càng âm trầm.
Đoạn hắn xoay người lại, bước đến phòng vệ sinh, để lại mèo con ngơ ngơ ngác ngác nằm trên giường kêu meo~meo~
5 phút sau đi ra, hắn liền thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.
MÈO - GẤP - CHĂN!
Diệp Ly hì hà hì hục, muốn dùng miệng cho nhanh nhưng sợ hắn nổi giận nên chỉ đành dùng bốn chi ngắn ngũn của mình điều khiển chăn.
Cô lăn cả cơ thể nhỏ nhắn để đẩy cái thứ bông nặng gấp trăm lần mình, rồi lại lấy một chân vén lại, làm việc hết sức chăm chú.
Xong xuôi, Lưu Diệp Ly meo~ một tiếng, đung đưa mắt về phía Trình Khắc Ngật.
Ý tứ cầu được khen hiện rõ mồn một.
Thế mà Trình lão đại chẳng đoái hoài, hắn bận rộn lắp khẩu súng, tiếng lạch cạch rừng rợn vang lên khắp phòng.
Mèo con Diệp Ly cứ nhìn hắn mãi nhưng Trình Khắc Ngật chỉ một lòng chăm chú vào khẩu súng bạc trên tay.
Lưu Diệp Ly mở to hai mắt, cuối cùng vì tủi thân mà nằm phịch xuống giường, ngửa bụng ra hoài nghi nhân sinh.
Tối qua còn tốt, ôm cô ngủ ngon lành, sáng nay lại không biết có chuyện gì.
Lão đại đều là mấy người khó ở như vậy ư? Hại cô gấp chăn mệt lả, con người đều là những sinh vật khó đoán.
Rốt cuộc Trình Khắc Ngật cũng đến cạnh giường, nhướn mày nhìn con mèo đang nằm sóng soài, khóe môi khẽ nhếch:
"Thoải mái?"
"Meo~"
Diệp Ly ngồi dậy, thấy thái độ của hắn hòa hoãn đôi chút thì liền nhẹ nhõm.
Mèo con Diệp Ly rón rén lại gần, nắm lấy bàn tay của lão đại, sau đó liền dụi cả cơ thể mình vào đó.
Liếc cục bông trên tay, hắn ôm cô vào lòng, ngữ khí lãnh đạm:
"Biết sai ở đâu chưa?"
Diệp Ly vội vàng gật đầu.
"Sai ở đâu?"
"Meo~meo~meo~"( anh nói sai cái gì thì là sai cái đó.)
Trình Khắc Ngật khẽ cười, nói ra tội ác của cô:
"Em rụng lông."
"!!!"
Lúc hắn tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon hiếm có, nhìn con mèo trong ngực cũng ôn hòa mấy phần.
Thế nhưng vừa rời giường, hắn liền thấy lông mao rơi rải rác, có một sợi còn ngang nhiên đậu trên trán hắn.
Thủ phạm là ai cũng biết, một khắc đó hắn chỉ có một ý định duy nhất, chính là đá phăng giống loài này xuống sàn, một viên đạn tiễn nó biến mất.
Vậy nhưng rõ ràng bé con này rất biết điều, chi của nó bám víu lấy áo hắn, ngủ ngoan ngoãn vô cùng.
Nhớ đến khuôn mặt của tiểu yêu tinh đêm qua, hắn nhịn.
"Meo~meo~"
Ở trong lồng ngực hắn, Diệp Ly ngoảnh đầu, vươn một tay mèo nhỏ nhắn ra chỉ lên giường, hai mắt sáng lấp lánh.
Trông ánh mắt mở to rực rỡ của mèo con, lại nhìn đến xấp chân cô gấp, hắn ôn hòa mở miệng:
"Xấu."
Là thật sự rất xấu, góc chăn bung hết cả lên, không nỡ nhìn.
Lưu Diệp Ly cụp đuôi, cúi đầu nằm bẹp trong ngực hắn.
Thì cô cũng cố gắng hết sức rồi mà...
- --
Trên bàn ăn của biệt thự Trình Gia, không khí thập phần quỷ dị.
Trừ đi Cố Trì đã bị tống đi Xích lao huấn luyện, biệt thự đầy đủ ba vị đường chủ.
Mà ba vị nổi tiếng giết người như giết kiến, xem mạng người như cỏ rác, những người máu mặt có tiếng tại hắc bang, giờ phút này đang nhìn chăm chăm cục bông nằm trên đùi Trình lão đại, ngửa mặt uống sữa.
Bảo Điện vừa trở về từ bệnh viện, gắp một miếng thịt nhai, anh ta hỏi:
"Lão đại, anh thèm thịt mèo hả? Nhưng con mèo này nhỏ lắm, ăn không đủ dính răng."
Diệp Ly lập tức bị sặc sữa, cô phóng ánh mắt chết chóc về phía người vừa nói.
"Con mẹ nó, con mèo này liếc tôi." Bảo Điện vội vàng hét lên.
Hắn thấy, dĩ nhiên Kim Văn và Hạch Sâm cũng thấy.
Mặc kệ bọn họ, Trình Khắc Ngật vuốt bụng để mèo con không bị sặc, sau đó cầm bình sữa chỉnh lại vị trí để cô thuận tiện nhất.
Đoạn, hắn nâng mắt lên, nhìn thẳng vào Bảo Điện rồi nói:
"Lắm mồm! Ăn cháo của cậu đi."
Ngữ khí lạnh cực độ, sát khí cuồn cuộn.
Bảo Điện vội vâng dạ, thầm ghi thù con mèo không biết tốt xấu này.
Hạch Sâm bóp cò, bắn thẳng vào tấm bia cách đó 500m.
Đùng, trúng hồng tâm.
Anh ta lại quầy bar, cầm lấy một chai vodka nốc thẳng.
Thấy Bảo Điện nằm ỉu xìu trên quầy, anh ta thuận miệng hỏi:
"Cảm thấy bị thất sủng?"
Kim Văn đang pha chế đồ uống, cười tươi chen vào:
"Cậu ta là khách quen của Xích lao, cậu nói xem?"
Trong bốn người, Bảo Điện nhỏ tuổi nhất, nhưng kỹ thuật đấm đá lại cao nhất.
Bởi vì tuổi nhỏ nghịch ngợm nên hay bị phạt, rất nhiều lần chọc lão đại tức giận.
Hạch Sâm dựa vào quầy pha chế, nhìn động tác thuần thục của Kim Văn, hỏi:
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Đơn hàng lớn đầu tiên lão đại giao cho tôi, vậy mà lại gặp bọn phá đám.
Chó má!"
Kim Văn và Hạch Sâm đồng thời cười khẽ:
"Lão đại không trách cậu.
Nhưng nếu còn có lần sau, chúng tôi không dám chắc."
"Tôi biết.
Mẹ kiếp, tôi nhất định không tha cho Hà Cơ!"
"Cậu nói câu này hơn mười năm rồi, Bảo Điện."
Hà Cơ và Trình Khắc Ngật đều là những ông trùm bá chủ hắc đạo, thủ đoạn vô biên.
Trình Gia đứng đầu Châu Âu, Hà Gia đứng đầu Châu Á.
Hai người vờn nhau từ lâu, đối thủ một mất một còn.
Đương nhiên đám người bọn họ biết Hà Cơ chẳng là cái thá gì so với lão đại nhà mình.
Tuy nhiên không biết vì lý do gì, lão đại giết hắn ta, sẽ luôn chừa cho hắn ta một con đường sống, con đường rất rất nhỏ..