Tối hôm đó, đúng 8 giờ thì nhóm ồn ào kia liền tới.
Ninh Ngọc, Chi Lộ, thêm Mộc Thượng Thần nữa.
"Ôi! Y Nhi yêu dấu của tớ! Tớ lo cho cậu chết mất!" Chi Lộ chạy tới ôm chầm lấy tôi, giọng như một đứa con nít.
"Cậu đỡ hơn chưa? Lúc chiều bác sĩ nói những vết thương của cậu nghiêm trọng lắm!" Ninh Ngọc lo lắng.
"Bác sĩ chỉ phóng đại sự việc lên thôi! Tớ đỡ hơn nhiều rồi, thậm chí bây giờ còn xuất viện được nữa!" Tôi cười tít mắt.
"Ăn nói lung tung!" Chi Lộ quát, "Cậu cứ nằm yên đấy cho tụi tớ! Dám đi đâu một mình thì đừng trách."
Tôi run cả người.
Ôi! Chi Lộ vẫn đáng sợ như ngày nào.
Hàn Nặc Minh đi ra ngoài, bước vào vừa trông thấy cảnh này thì xám cả mặt.
Bọn họ vào đây lúc nào cậu cũng không biết.
"Hàn Nặc Minh, đừng nói là cậu ở đây cả buổi chiều nhé!" Mộc Thượng Thần bước tới đặt tay lên trán cậu ta.
Hơi nóng, không đến nỗi nặng nhưng dù sao cậu ta cũng nên nghỉ ngơi thì hơn.
Hàn Nặc Minh đẩy tay Mộc Thượng Thần ra, tỏ vẻ chán chường:
"Không cần cậu quan tâm tôi!" Rồi cậu quét mắt nhìn 2 người kia đang ôm chầm lấy tôi, "Tối nay tôi ngủ lại đây, hai người không cần tốn sức!"
Chi Lộ: "..."
Ninh Ngọc: "..."
Mộc Thượng Thần: "..."
Tôi: "Ôi tôi muốn chửi thề!"
"Hai người, một nam một nữ, trong một phòng bệnh, cũng lãng mạn ghê ha!" Hai cô bạn gượng cười mà vẫn chưa hết kinh ngạc.
Tôi chỉ muốn đập đầu vào tường mà chết mất thôi.
Ngại hết sức! Cũng may đây là phòng vip, chỉ có mình tôi, nếu như là phòng bệnh thường, chắc tôi phải điên vì ngại mất.
"Cậu nghĩ gì vậy Hàn Nặc Minh?"
"Sao? Chẳng lẽ tôi không được?"
Lại sặc đầy mùi thuốc súng.
Chi Lộ ghé tai tôi thì thầm:
"Yêu đương vào nó thế hả? Chẳng khác Hàn Nặc Minh bình thường chút nào!"
"Tớ cũng đang sốc đây!" Tôi nhăn nhó.
-----------------
9 giờ, mọi người ra về, chỉ còn lại tôi và Hàn Nặc Minh.
Bầu không khí trở nên gượng gạo đến khó chịu.
"Sao cậu lại ngủ lại với tôi? Tôi hỏi nghiêm túc đấy!"
Cậu ta tránh con mắt của tôi, nhưng tôi thấy rõ đôi tai của cậu ta đang đỏ ửng lên.
"Vì, tôi sợ cô lại có chuyện gì...tôi muốn ở bên cô, chăm sóc cô, bảo vệ cô.
Tôi sẽ không để cô phải chịu thương một lần nào nữa!" Cậu ta vừa nói vừa nắm lấy bàn tay tôi.
"..." Tôi biết phản ứng thế nào với tình hình này đây?
"Nhưng mà..." Hàn Nặc Minh quay lại nhìn tôi, "Cô không kể chuyện này cho bố mẹ cô biết sao?"
Tôi khẽ lắc đầu:
"Chuyện này cũng không có gì to tát, không thể để bố mẹ vì chuyện này mà lo lắng được!"
"Cô đúng là ngốc!" Hàn Nặc Minh chau mày.
Tôi tựa vào thành giường, ánh mắt long lanh vì nước, dường như tôi muốn khóc:
"Việc tôi chuyển ra đây học tập, một phần vì ước mơ của tôi, một phần nữa cũng là muốn bớt ít gánh nặng cho bố mẹ! Tôi đã từng trông thấy bố mẹ phải thức thâu đêm làm việc để kiếm tiền nuôi chúng tôi, đôi lúc cãi vã vì áp lực công việc.
Tôi không thể trở thành gánh nặng cho họ nữa!"
Lúc nãy, nước mắt tôi đã rơi...
Hàn Nặc Minh chạm bàn tay ấm áp vào đôi mắt tôi.
Thật ấm áp, bàn tay cũng thật là to.
"Cô đúng là đại ngốc! Cho dù họ có mệt mỏi vì công việc, cuộc sống đi chăng nữa, họ vẫn sẽ luôn yêu thương con cái của mình, cho dù là gánh nặng cả cuộc đời của họ, họ vẫn chấp nhận nó bằng những nụ cười hạnh phúc.
Đối với họ, chỉ cần con cái của họ được vui cười, hạnh phúc, họ đã thấy mãn nguyện lắm rồi!"
Hàn Nặc Minh khẽ thở dài, bỗng nhiên, cúi đầu xuống đặt lên vai tôi.
Tôi giật mình, cậu ta sao vậy chứ?
"Giá như tôi có thể nói và hiểu được những câu nói đó sớm hơn..." Cậu ta bỗng nhiên trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết...
"Tôi đã từng bỏ nhà ra đi, vì bố mẹ tôi cãi nhau vì chuyện học hành của tôi.
Tôi đã cảm thấy mình như chỉ là một đứa con hoang, chỉ trở thành gánh nặng cho gia đình.
Cho đến khi mẹ hớt hải đi tìm tôi, đến nỗi bị tai nạn mất mạng ngay tại chỗ..." Đến đây, cậu ta khẽ dừng lại, tay nắm chặt lấy tay tôi, mắt nhắm nghiền, "Rồi sao? Cô đoán xem tôi đã trông thấy gì? Mẹ đã chạy vào rừng tìm tôi, để rồi bị bố đẩy ngã đập đầu vào đá mà chết!"
"Đó là..." Tôi lờ mờ nhớ ra chuyện từ rất lâu, "Mẹ nuôi của cậu!"
Hàn Nặc Minh khẽ gật đầu:
"Tại sao chứ? Tại sao bà ấy không phải là mẹ ruột của tôi? Tôi thậm chí còn không biết mẹ ruột của tôi là ai!"
"..." Gia đình cậu ta...lại đen tối đến thế này ư?
Tôi ôm lấy lưng cậu ta, khẽ vỗ vỗ.
Hàn Nặc Minh kiêu ngạo, tự cao ngày thường đâu mất rồi? Bây giờ lại trở nên yếu đuối như thế này?
"Hay...ta lên sân thượng ngắm trăng đi!" Tôi cố tìm cách để cả hai vơi đi nỗi buồn.
Hàn Nặc Minh không nói gì, đứng dậy, nắm lấy tay tôi đưa tôi ra ngoài.
Sân thượng vừa rộng vừa đầy gió.
Gió thổi tóc tôi bay phấp phới, khiến mặt tôi cũng mát rượi theo.
"Được cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên, đúng là rất tuyệt ha!"
Tôi chạy tới vách ngăn của sân thượng, nhìn xuống dưới.
Cao muốn choáng.
Bên dưới là bãi đỗ xe mà chiếc xe nào cũng bé tẻo teo.
Còn Hàn Nặc Minh chỉ lo nắm lấy áo tôi, sợ tôi bị ngã xuống dưới.
"Hôm nay đúng lúc trăng tròn! Tuyệt quá!" Tôi sung sướng hét lên.
Hàn Nặc Minh bước lên bục thành ngăn, vỗ vai tôi, tôi quay lại, cậu ta liền khoá ngay môi tôi lại băng một nụ hôn không thể nào tả được.
Tôi giật mình đến suýt thì trật chân.
Còn cậu ta thì vẫn đỡ lấy tôi một cách chắc chắn, vẫn say mê thưởng thức món ngon, còn tôi thì suýt không chịu đựng nổi nữa.
"Hàn...Hàn Nặc Minh!"
"Ở bên tôi...được không?"
"Hả?"
"Tôi không muốn mất thêm một người nào nữa!"
"Hàn Nặc Minh!".