Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Buổi sáng hôm sau, Thiệu Dĩ Ninh cùng Già Lâu quả nhiên lại biến trở thành hình thái động vật.

Đôi mắt lục hiện lên vài phần tiếc nuối, đè thấp nửa người trên, chờ Thiệu Dĩ Ninh bò lên. Bọn họ khởi hành lúc mặt trời mọc, đón ánh bình minh tiếng vào thảo nguyên.

Mèo con viên mãn trỏ về, được hoan nghênh cực kỳ.

Mèo con màu trắng cưỡi trên người báo đen lớn, lảo đảo lắc lư lộ đầu ra, nhóm sư tử mắt sắc liền phát hiện ngay. Ngay sau đó, những con vật ven đường cũng lần lượt biết.

- -- A Ninh về rồi!!!

Lấy Barkley cầm đầu, nhóm sư tử đực lớn tiếng rít gào, tuyên cáo với toàn bộ thảo nguyên tin tức A Ninh trở về. Các con vật khác tuy không kích động bằng nhóm sư tử nhưng họ cũng bày ra tư thế chờ mong, thậm chí chậm rãi hội tụ đến bên ngoài nơi dừng chân của nhóm sư tử, ăn ý hợp thành đội ngũ hoan nghênh.

Mọi người tụ tập bên nhau, đang ăn cơm thì không ăn nữa, đang uống nước thì đột nhiên hết khát rồi, còn rất có tinh thần... Tóm lại là bọn họ nhất định phải nhìn thấy tiểu miêu nhãi con!

Tiểu miêu nhãi con thần kỳ, tiểu miêu nhãi con đáng yêu, tiểu miêu nhãi con tốt nhất.

Quá thích A Ninh, hận không thể... hận không thể liếm cậu đến mức tróc da!

Khụ, phương thức biểu đạt yêu thích của các con vật đơn giản thô bạo như vậy đó.

Thiệu Dĩ Ninh còn chút buồn ngủ, không mở mắt được.

Tối hôm qua cậu hơi hưng phấn, nằm cạnh Già Lâu bên lửa trại, ngủ một lát, thức một chốc lát, ngủ một lát, lại thức một chốc lát, quơ chân múa tay, đến lúc hoàn toàn chìm vào giấc ngủ thì trời đã sáng.

Cho nên dù bây giờ móng vuốt cậu vững chắc bám vào lưng báo đen, nỗ lực làm mình không rơi xuống. Nhưng cái đầu lông xù xù tròn vo của cậu cứ gật lên gật xuống, tùy thời có thể ngã xuống, nhắm mắt lại, ngủ khò khè.

Sau đó, cậu bị tiếng gầm gừ của Barkley dọa tỉnh --- trên đường còn thường thường vọt ra những động vật chuyên môn tới để nhìn cậu.

Mọi người nhìn thấy Già Lâu, đều hơi sợ anh. Dù sao truyền thuyết về báo đen trên thảo nguyên có quá nhiều, làm các con vật có chút kính nhi viễn chi*. Nhưng mà tâm tình muốn nhìn thấy tiểu miêu nhãi con lớn hơn tất cả, bọn họ thậm chí khắc phục nỗi sợ khi đối mặt với mãnh thú hình thể lớn, một lòng một dạ muốn nhìn A Ninh.

*Kính nhi viễn chi: bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó

"A Ninh, cảm ơn ngươi."

"A Ninh! Ngươi đã trở lại!"

"A Ninh, khi nào mới tìm tới chúng ta để chơi nha?"


"A Ninh, ngươi thích ăn gì? Ta..."

Mọi người mồm năm miệng mười, bỏ qua tầm mắt muốn giết người của báo đen mà cố lại gần liếm mèo con. Ở câu nói cuối cùng, Già Lâu bất động thanh sắc dời bước chân, cậu hoàn toàn không nghe được nửa câu sau.

Già Lâu bỗng nhiên nhớ được một điều.

Tối hôm qua, A Ninh rốt cuộc cũng không bài xích anh dùng lưỡi liếm cậu, kết quả hôm nay, nơi nơi đều là các con vật muốn liếm A Ninh?

Này... này sao có thể!

Cái đuôi Già Lâu đột ngột dừng lại. Thần sắc anh trầm trầm, dưới chân đột ngột tăng tốc độ, giống như mũi tên rời dây cung, đột nhiên vụt đi rất xa.

Lần này, đem đại đa số các con vật ném đi.

Thiệu Dĩ Ninh đang cưỡi báo đen: A??? Sao đột nhiên biến thành đoàn tàu cao tốc?

Nhưng mà, gió thổi vù vù cũng rất sướng nha.

Gió trên thảo nguyên luôn thong thả, không kịch liệt. Báo đen chạy như vậy ngược lại khiến gió trở nên thoải mái hơn. Lông tóc cả người tiểu miêu nhãi con càng thêm xõa tung, bị thổi đến hỗn độn, lúc cậu ở trên lưng báo đen thì nhìn như một lá cờ bị cắm vào, các con vật trên thảo nguyên rộng lớn vừa kịp nghe thấy tiểu miêu nhãi con đã về nên nhanh chân đến xem, liền thấy được một trận gió đen cuốn theo đám mây trắng gào thét chạy qua, nháy mắt liền bay đến phương xa.

Ốc sên đi ingang qua: Qúa, quá... quá kích thích!

Thiệu Dĩ Ninh bị gió thổi một trận nên không mệt nhọc nữa. Cậu tinh thần phấn chấn trở lại nơi dừng chân của đàn sư tử, khi còn một khoảng cách thì bò xuống khỏi lưng báo đen, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Móng vuốt nhỏ hình bán cầu màu tuyết trắng đạp lên thảm cỏ khô vàng, mèo con ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt lại ngoan ngoãn: "Già Lâu đại ca, cảm ơn anh nha."

Cậu còn nói thêm: "Anh chờ tôi một lát, tôi đi vào báo bình an cho a ba a mụ rồi ra."

Buổi sáng hai người đã thương lượng tốt, hôm nay đi tìm hồ ly nhỏ Mộc Mộc, hỏi nó xem Đồ Tư có thể giúp bọn họ gặp lão tổ mẫu không.

Bất quá, Đồ Tư không thuộc về đàn voi, lại là voi đực, cho nên việc này không dễ lắm.

Báo đen nheo mắt, cúi đầu liếm trán cậu, nhưng vừa mới chạm vào tiểu miêu nhãi con, anh đã nhớ tới cảm giác khó chịu vi diệu lúc trước, trầm giọng nói: "A Ninh."

Thiệu Dĩ Ninh nghiêng đầu: "Sao vậy?"

"Về sau..." Già Lâu dừng một chút, rồi lại làm như không có việc gì mà nói: "Về sau khi đi vào rừng rậm, ta đều sẽ bồi ngươi."

A? Sao đột nhiên nói về cái này?


Thiệu Dĩ Ninh mờ mịt gật đầu: "Được a." Cậu cũng không muốn đi vào rừng rậm một mình.

Nếu Già Lâu đại ca nói sẽ đi cùng cậu thì cậu càng cao hứng.

... Trên thực tế, logic của Già Lâu rất đơn giản.

Anh đã biết tiểu miêu nhãi con sẽ biến thành hình người khi tiến vào rừng rậm; đã biết sau khi A Ninh biến thành người sẽ không bài xích người khác dùng lưỡi liếm mình;

Cho nên anh thuận lý thành chương kết nối hai điểm...

Chỉ cần khi A Ninh biến thành người chỉ có anh ở bên cạnh, A Ninh sẽ không bị động vật khác liếm.

Đuôi dài của báo đen đập bạch bạch, mắt lục lóe lóe, lại cúi đầu liếm A Ninh --- đây là của anh.

Tuy rằng vài giây sau, khi A Ninh vào đàn sư tử sẽ bị nhóm sư tử cái liếm từ đầu đến gót chân, khí vị của anh sẽ không còn nữa. Nhưng hiện tại, báo đen vẫn muốn hơi thở của mình lưu lại trên người A Ninh nhiều một chút.

Trong nhận thức của động vật, điều này đại biểu cậu thuộc sở hữu của anh.

Anh có được cậu.

Thiệu Dĩ Ninh đã bị nhóm động vật liếm thành thói quen, chỉ nâng cái đuôi nhỏ, đứng yên, tùy ý để báo đen dùng đầu lưỡi mang theo gai nhọn ôn nhu liếm toàn thân cậu, chải vuốt lông tóc xõa tung của cậu đến chỉnh tề.

Liếm xong rồi, Thiệu Dĩ Ninh mới một lần nữa tạm biệt Già Lâu, chạy về đàn sư tử.

... Sau đó, cậu đã bị nhóm sư tử vây quanh.

Một trận lễ thanh tẩy bằng nước miếng!

Đầu to củng lông xù!

Tập thể hút mèo!

Thiệu Dĩ Ninh: Cứu, cứu mạng!!!

Cậu ngàn vạn lần không nghĩ tới mình sẽ được hoan nghênh như vậy khi trở về.

Mấy sư tử lớn đồng thời dùng lưỡi liếm cậu, tư vị này, chỉ trải nghiệm một lần là được.


Barkley hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, tiễn đi mấy con sư tử đực, khi bị Mẫu Sư trừng mắt, hắn lập tức cười lấy lòng: "Cái này, ta chỉ muốn hỏi A Ninh một vài vấn đề thôi, không có ý gì khác."

"Các ngươi cũng thấy đó, đứa nhỏ đã trở lại nguyên vẹn, không xảy ra việc gì cả."

"Các ngươi không yên tâm ta nhưng có thể không yên tâm Già Lâu sao?"

Giao A Ninh cho Già Lâu thì yên tâm đấy, nhưng Già Lâu cũng không ngăn được tình yêu của nhóm sư tử cái với tiểu miêu nhãi con. Các cô như hổ rình mồi, một bên nhìn chằm chằm Barkley, một bên mạnh mẽ trìu mến liếm mèo con đến mức cậu thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.

Thiệu Dĩ Ninh bị liếm đến mức kêu miêu ô miêu ô, đáng thương vô cùng mà ném một ánh mắt cầu cứu về phía Barkley: A ba! A ba! Cứu con!

Barkley...... Barkley quay đầu.

... Xin lỗi A Ninh nhãi con, không phải là a ba không muốn hỗ trợ, mà là a ba có muốn cũng không giúp được gì a!

Qua một lúc lâu, lâu đến mức Thiệu Dĩ Ninh hoài nghi Già Lâu có mất kiên nhẫn, đột nhiên vọt vào cướp cậu không, thì nhóm sư tử cái tạm thời buông tha cậu, nhẹ nhàng dùng chóp mũi củng thân thể cậu.

Thiệu Dĩ Ninh lăn long lóc bò dậy, không thèm quay đầu mà chạy ra ngoài: "A ba a mụ, con có việc cần đi tìm Già Lâu, đêm nay sẽ không về nhà!"

Y, lời kịch này sao quen thuộc thế nhỉ?

Cậu nhanh chóng lao ra khỏi nơi ở của đàn sư tử, nắm tuyết nhìn như đang "lăn" đến trước mặt báo đen, thở hồng hộc nói: "Già Lâu đại ca, chúng ta, chúng ta nhanh chóng đi thôi!"

Báo đen thấy cả người cậu sạch sẽ liền hiểu rõ.

Anh bất động thanh sắc, chậm rãi làm tiểu miêu nhãi con nhiễm hơi thở của mình, rồi giống như khi tới, anh dẫn cậu rời đi.

......

Đến chính ngọ*, một mèo một báo tới nơi ở của Đồ Tư.

*Chính ngọ: 11:00 – 13:00h

Tầm mắt voi đực vẫn không tốt lắm, bất quá đã tốt hơn trước rất nhiều. Có lẽ là tinh thần tốt, chịu ăn chút gì đó nên thân thể cũng chậm rãi khôi phục --- kỳ thật là một voi đực thành niên, thân thể của Đồ Tư không có vấn đề gì. Trước đây uể oải suy sút như vậy là do bản thân tự sa ngã vì hắn nghĩ rằng mình mù hẳn, sẽ không sống được.

Nhìn thấy báo đen lớn mang theo tiểu miêu nhãi con lại đây, Đồ Tư còn tưởng rằng họ tới gặp Mộc Mộc, cái mũi dài vung vung, nói: "Mộc Mộc không ở đây."

Hắn lao lực cúi đầu, miễn cưỡng nhìn được tiểu miêu nhãi con --- không thể không nói, vật nhỏ này thật sự rất dễ mến, đáng... đáng yêu hơn Mộc Mộc khi còn nhỏ nhiều.

Mỗi một chỗ đều như lớn lên theo sở thích của mọi người.

"Đồ Tư," Thiệu Dĩ Ninh nỗ lực lớn tiếng nói: "Chúng tôi không tới tìm Mộc Mộc, chúng tôi tới tìm anh."

"Tìm ta?"

Lỗ tai lớn như quạt hương bồ vỗ vỗ, khó hiểu hỏi lại: "Tìm ta làm gì?"


"Ta sẽ không đào hang a."

"Không phải là muốn đào hang!"

Thiệu Dĩ Ninh dở khóc dở cười, nhanh chóng nói: "Chúng tôi muốn nhờ anh giúp một chút, không phải là đào hang, có liên quan đến anh."

"Nga."

Đồ Tư dùng mũi của mình để gãi ngứa cho bản thân, thuân tiện đuổi đi côn trùng xung quanh, nói: "Vậy ngươi nói đi."

"Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ hỗ trợ."

Nếu không có tiểu miêu nhãi con, bây giờ hắn còn mơ màng hồ đồ đợi chết. Hơn nữa không chỉ việc này, Mộc Mộc đã làm sai, hắn sẽ nỗ lực đền bù sai lầm hộ nó.

Thiệu Dĩ Ninh tổ chức lại ngôn ngữ, vừa muốn mở miệng. Không trung phía trên bỗng nhiên giăng đầy mây đen, sấm sét đánh ---

"Ầm ầm ầm!"

Vừa rồi không trung còn trong xanh, trong giây lát liền có dấu hiệu sắp mưa. Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên nhớ tới, mùa khô kết thúc, trăng máu đã xảy ra, sau đó mùa mưa sẽ đến, đây... chính là mùa mưa trên thảo nguyên sao?

Nếu vậy, trăng máu năm nay kết thúc nhanh như vậy sao? Điều này đối với các con vật là một chuyện tốt.

Trong thời gian ngắn ngủn, những hạt mưa lớn cỡ hạt đậu tầm tã trút xuống. Báo đen nhanh tay ngậm A Ninh, bò lên một cây đại thụ.

Đồ Tư không để ý lắm, huống chi hắn là voi, cũng không có nơi trốn mưa. Hắn da dày thịt béo, không sao cả.

Voi chậm rì rì đi theo báo đen đến dưới tàng cây, bởi vì độ cao, lúc này ba người bọn họ vừa lúc nhìn thẳng vào nhau. Gió thổi mạnh, cả người Thiệu Dĩ Ninh đều ướt đẫm, bị gió thổi phát liền hắt xì.

"Hắt xì!!!"

Lông mao dài màu trắng lúc này ướt dầm dề, một dúm một dúm mà dán trên da thịt, mơ hồ lộ ra da thịt hồng nhạt. Báo đen bỗng nhiên tới gần cậu, vây quanh cậu với da lông mềm mại trên bụng của mình.

Thiệu Dĩ Ninh cảm kích nhìn Già Lâu một cái, vừa muốn nói lời cảm ơn thì lại hắt xì một phát lớn!

Đồ Tư ngẩng đầu nhìn sắc trời, ồm ồm nói: "Kỳ lạ, sao mùa mưa năm nay tới sớm thế?"

Có chút sớm, có lẽ có liên quan tới cậu, cũng có lẽ không liên quan đến cậu.

Thiệu Dĩ Ninh kiềm chế ý tưởng trong lòng, gấp không chờ nổi mà đặt câu hỏi: "Đồ Tư, anh có thể mang chúng tôi đi gặp lão tổ mẫu của đàn voi không?"

"Chúng tôi muốn gặp bà ấy một cái, muốn hỏi một chút về câu chuyện xưa được lưu truyền trên thảo nguyên."

Không nghĩ tới, vừa nói hết, Đồ Tư liền lắc đầu từ chối: "Không được, không được, các ngươi không thể đi."

"Lão tổ mẫu không thích nhất là các động vật ăn thịt. Đặc biệt là miêu ô tộc các ngươi... các ngươi mà đi, nàng sẽ nhận ra từ khoảng xa, sau đó liền... liền đuổi các ngươi đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận