Meo, Giữ Lấy Chó Nhà Anh Đi!

Cái gì gọi là “Tôi chưa từng bị người ta truyền tin xấu với người nào đâu.” chứ?

Có vẻ anh cũng rất muốn bị truyền tin ra ngoài đấy nhỉ?

Tô Nhiên đùng đùng mở cửa, không thèm nhìn ngó mà nhảy qua cái đống ở trước mặt, đi tới nện vào cửa nhà 504.

Mới gõ mấy cái, cửa liền được mở ra từ bên trong. Tay của cô theo quán tính nên không thể ngay lập tức dừng lại, nắm tay nho nhỏ nện vào tên tiểu bạch kiểm nhưng  lại bị một năm tay nóng như lửa đốt giữ lại.

Ngay lập tức Tô Nhiên liền cảm thấy tê hết cả người, cô vội vàng rút tay lại, như bị người khác nắm phải cái đuôi của mình, dùng tốc độ cực kỳ nhanh mà nói.

“Anh, anh, anh tự nhìn đi, chó của anh lại đi bậy lung tung rồi! Con người anh làm sao vậy chứ, bảo anh quản lý chó nhà mình cho tốt, rốt cuộc là anh có quản lý được nó không đấy! Ba lần bảy lượt, không đúng, phải là tám chín lần rồi! Không chỉ ỉa bậy đâu nhé, mỗi lần nhìn thấy tôi, nó còn sủa như chó cắn ma ấy. Đối với người khác thì cười đùa tí tửng, con chó nhà anh rốt cuộc là có ý gì vậy, sao cứ tức giận với tôi vậy chứ?!”

Cô đùng đùng tức giận phàn nàn một trận, anh thì chỉ lặng im lắng nghe. Lòng bàn tay bên phải vẫn còn lưu lại cảm xúc mềm mịn trêи da thịt của cô, khiến anh nhớ tới đêm đó… Anh chỉ cảm thấy dáng vẻ cô tức giận cũng rất đẹp.

Đường cong sắc bén nơi yết hầu khẽ động đậy.

Khi Tô Nhiên nhìn thấy thì có chút sững sờ, bởi vì hình như cô đã nhìn thấy một thứ gì đó có chút tà ác trong đôi mắt của anh. Hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh nhạt bình thường đối với cô, khác hoàn toàn với dáng vẻ dịu dàng với người khác, đó là ánh mắt theo bản năng của một con dã thú khi nhìn chằm chằm vào con mồi.

Như là bản năng điên cuồng bình thường của cô vậy.

Cô thích nhất là lớp ngụy trang bình tĩnh trầm ổn của bản thân, từ lúc nào lại có bộ dáng thất thố như vậy chứ.

Rốt cuộc cô đang làm gì vậy…

Khi lý trí đã trở lại, cô có chút nhụt chí, muốn cho qua cho xong.

Đúng lúc này, người đàn ông vẫn luôn trầm mặc lại cất tiếng.

“Vậy vẫn để tôi mời cô ăn sáng vậy.” Giọng nói của anh hơi khàn, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm vào cô.

Tô Nhiên đột nhiên không kịp chuẩn bị, trái tim của cô đập nhanh hơn, cô âm thầm bấm bấm tay mình.

Nhịn xuống, Tô Nhiên, mày phải nhịn xuống! Không được bổ nhào về phía đó!

Anh lại nói tiếp; “Nếu như tiện thì, tôi sẽ mời cô cả bữa trưa, cả bữa tối luôn.”

Cái này! Cái này!

Lòng bàn tay của Tô Nhiên sắp bấm thành vết rồi, cô cô gắng tự trấn định bản thân mình, hắng giọng nói: “Nếu như anh đã thành tâm thành ý như vậy.”

Khuôn mặt đơ của Chu Hàng lại khôi phục trở lại, nhàn nhạt nói: “Hôm qua cô ăn mì qua cầu (*) à?

(*): một món ăn nổi tiếng lâu đời ở tỉnh Vân Nam.

Tô Nhiên lạnh lùng gật đầu: “Ừ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui