Trên bầu trời trong xanh biêng biếc, hơn hai mươi chiếc Báo Săn dàn trận
hình quạt, chia thành các đội, bay xẹt qua thành trì với tốc độ như vũ
bão. Tia lửa vàng óng ánh vạch thành những đường sáng mỹ lệ giữa đất
trời, cuối cùng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ rền vang. Trong biển lửa, cả thành trì nhốn nháo tiếng người khóc lóc thê lương.
“Bọn họ muốn làm gì vậy?” Lồng ngực Nguyệt Mặc phập phồng kịch liệt, cơ hồ
hận không thể xông lên, lấy máu thịt của mình ngăn trở đạn pháo.
“Dàn quân tấn công kiểu này có thể giảm thiểu một cách tối đa tổn thất cho
dân chúng dưới mặt đất.” Tô Di đáp. “Yên tâm, bách tính sẽ không bị
thương vong nhiều đâu.”
Lướt qua nóc nhà, đường núi, rừng cây,
khoảng cách càng lúc càng xa theo chân Nguyệt Mặc, tựa lướt gió đạp nước mà đi. Chẳng mấy chốc, hai người đã gần tới được sơn động cất giấu Báo
Săn.
“Chúng ta chờ bọn họ đổ bộ xuống mặt đất.” Nguyệt Mặc lạnh lùng nói.
Tô Di hiểu rõ ý định của anh ta, tiếng huýt sáo ban nãy chắc chắn là để
triệu tập đội quân. Đám cao thủ võ lâm này đã chuẩn bị sẵn sàng, quyết
sống mái một phen với bọn xâm lăng. Nhưng Mạnh Hi Tông sao có thể dễ
dàng để kế hoạch cận chiến của bọn họ được thuận lợi diễn ra, chỉ sợ gặp bất cứ lực lượng kháng cự nào, anh ta cũng sẽ dùng hỏa lực từ xa tiêu
diệt.
“Như vậy là lấy trứng chọi đá!” Tô Di thẳng thắn nói sự
thực, “Tôi tin chắc rằng từ lúc đổ bộ đến khi hoàn toàn chiếm lĩnh đất
liền, bọn họ không cần đến một giờ đồng hồ, chỉ cần nửa giờ là đủ.”
Nguyệt Mặc hà miệng hồi lâu nhưng không có cách nào phản bác lại được. Vẻ mặt
anh ta hết sức căng thẳng, đưa Tô Di đến khoang điều khiển, đặt cô ngồi
xuống ghế lái xong, anh ta đột nhiên khuỵu gối, cúi đầu trước cô.
“Tô cô nương.” Giọng nói của anh ta mạnh mẽ vang lên. “Công chúa đến giờ
vẫn hôn mê chưa tỉnh. Tại hạ nghĩ nếu nàng tỉnh lại, thấy được thảm cảnh ngày hôm nay, sẽ cảm thấy hối hận với những chuyện đã gây ra cho cô
nương. Mong cô nương bỏ qua mọi hiềm khích lúc trước, Đại Đường xin nhờ
cả vào cô.”
Trước đây, khi lái máy bay vòng quanh Trái đất, cảm
giác bất ổn này đã từng xông lên đầu, nhưng Tô Di nhất thời không nhớ
nổi lý do tại sao. Thời gian cấp bách không cho cô nghĩ ngợi nhiều, cô
nhẹ nhàng đỡ Nguyệt Mặc đứng dậy, nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Sự phỏng đoán của Tô Di không sai, Liên Đạc phụ trách chỉ huy tiền tuyến
lần chiếm đóng này, hoạch định thời gian tiến công, vừa vặn là một tiếng đồng hồ. Đó là còn bao gồm cả thời gian oanh tạc và công kích. Lúc này, Liên Đạc cùng một nhóm nhân viên chỉ huy đang đứng trước một màn hình
radar khổng lồ ở trung tâm tác chiến, quan sát tiến độ tổng thể phân đội công kích. Mạnh Hi Tông trầm mặc, chắp tay đứng bên cạnh Liên Đạc
Tô Di chạy trốn, tin tức truy lùng toàn chiến hạm từ Sĩ quan chỉ huy sớm
đã được truyền đến tai Liên Đạc. Việc này khiến anh ta hơi giật mình.
Anh ta vốn đã thấy Ngài chỉ huy đối với Tô Di không bình thường nên cố ý để Tô Di nhìn thấy Ngài chỉ huy cùng cô gái khác ở chung phòng. Tính
cách Tô Di trước nay không chịu khuất phục, chắc chắn sẽ nổi giận với
Ngài chỉ huy, như vậy sẽ khiến ngài ấy khó chịu một phen. Ai ngờ con nhỏ này lại chọn cách bỏ chạy, còn là chạy xuống mặt đất. Liên Đạc không
cho rằng Ngài chỉ huy sẽ thực sự yêu Tô Di, nhưng ít nhất ở thời điểm
này, Ngài chỉ huy rõ ràng vẫn còn chút hứng thú đối với cô ta. Điều này
khiến Liên Đạc cảm thấy mình đã hơi quá đà, chỉ có thể giả vờ ngây ngốc, không hé răng nửa lời nhắc tới chuyện ngày đó đã dẫn Tô Di đi “bắt quả
tang” Ngài chỉ huy. Cuộc đổ bộ xuống mặt đất sắp được triển khai, đương
nhiên không thể tránh khỏi thương vong cho người ở hành tinh này, nhưng
anh ta không hề lo lắng cho sự an nguy của Tô Di. Cô gái đó sao có thể
đặt mình vào tình cảnh khốn khó được?
Ngài chỉ huy có lẽ cũng
nghĩ như vậy. Vì thế, lúc hạ lệnh tác chiến, anh ta không có nửa giây
chần chừ, trái lại, còn nở nụ cười bí hiểm. Bởi trước đây, Lính đánh
thuê chiếm đóng các tinh cầu dồi dào tài nguyên nhưng chưa có tinh cầu
nào có văn minh nhân loại. Vì thế, Mạnh Hi Tông vô cùng coi trọng lần
xâm lượng này, không chỉ phái Liên Đạc chỉ huy, mà đích thân anh ta cũng trực tiếp theo sát tiến trình xâm lược. Kỳ thực, hành động đổ bộ lên
đất liền lần này, đối với Liên Đạc mà nói, chỉ đơn giản như một cái búng tay. Anh ta hoàn toàn không thể nghĩ được rằng, một tinh cầu vẫn còn
trong giai đoạn nông nghiệp sẽ có chút xíu uy hiếp nào. Thế nên, khi
viên sĩ quan kỹ thuật kinh ngạc quay lại báo cáo cho họ biết, radar dò
được tín hiệu của đạn hạt nhận bên đối phương, thực sự đã khiến Liên Đạc kinh ngạc.
“Thượng tá, phát hiện thấy tín hiệu của mười đầu đạn
hạt nhân rải rác ở những vị trí khác nhau trên tinh cầu. Đạn hạt nhân... vừa được mở chốt an toàn.” Viên sĩ quan kỹ thuật chỉ vào màn hình vi
tính trước mặt.
Mạnh Hi Tông cười cười, Liên Đạc nhìn vẻ mặt của
anh ta, cũng chợt vỡ lẽ. Anh ta bình tĩnh nói: “Báo cáo vị trí, cự ly,
năng lượng cấp bậc của đạn hạt nhân cho tôi nghe.”
Viên sĩ quan
kỹ thuật nhanh chóng thông báo một chuỗi các thông số tọa độ. Liên Đạc
lập tức nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Hi Tông. “Đều là những vị trí trọng
yếu có tài nguyên khoáng sản và tài nguyên nước, Ngài chỉ huy, phải làm
thế nào bây giờ?”
Mạnh Hi Tông còn chưa trả lời, viên sĩ quan
thông tin đã đứng lên nói: “Ngài chỉ huy, nhận được mật mã riêng của
lính đánh thuê, yêu cầu truyền tin. Đối phương đang ở kênh mã hóa.”
Tựa hồ sớm đã đoán ra được cuộc gọi này, Mạnh Hi Tông nói vào máy điện đàm ở đài chỉ huy, đi thẳng vào vấn đề chính bằng một câu: “Lá gan của em lớn thật!”
Cho dù đó chỉ là một câu nói đơn giản nhưng cũng đủ để
khiến Tô Di ở đầu dây bên kia chột dạ, sợ hãi. Đón nhận ánh mắt ân cần
của Nguyệt Mặc ở đối diện, cô dần lấy lại bình tĩnh, không chút hoang
mang, nhỏ nhẹ đáp: “Ngài chỉ huy, nơi này là quê hương của tôi.”
“Chỉ mười đầu đạn hạt nhân mà em cho rằng có thể ngăn cản được tôi sao?”
Giọng nói của anh ta xem ra rất vui vẻ. Tô Di gần như có thể tưởng tượng được ra bộ dạng giận quá hóa cười của anh ta lúc này, giống như cái lần anh ta chiếm đoạt thân thể cô, nụ cười lạnh lùng mà thờ ơ quá đỗi.
“Không thể ngăn cản.” Cô đáp. “Nhưng có thể làm ô nhiễm tinh cầu này, vậy là
đủ. Ngài muốn thanh lọc sự ô nhiễm đó, ít nhất phải tốn mất một năm
rưỡi. Khoảng thời gian đó đủ để Trùng tộc, quân Liên minh phát hiện ra
tinh cầu này. Đối với ngài mà nói, thực sự không đáng.”
Mạnh Hi Tông thản nhiên nói: “Em muốn gì?”
“Quyền tự trị cho tinh cầu, cùng nhau khai phá.” Nói ra yêu cầu này, Tô Di vẫn cảm thấy có chút căng thẳng. Ngộ nhỡ Mạnh Hi Tông không đồng ý thì phải làm thế nào? Nhưng chắc sẽ không đâu, anh ta xâm lăng là vì lợi ích,
không phải vì muốn thống trị.
Đầu dây bên kia chìm trong thinh
lặng. Thậm chí, Tô Di có thể nghe được tiếng người bên cạnh Mạnh Hi Tông hỏi có đổ bộ lên đất liền theo như kế hoạch không. Thơi gian mới chỉ có mấy phút đồng hồ nhưng đối với Tô Di lại dài tựa một năm. Trong thành,
xa xa truyền đến tiếng đạn pháo đì đoàng, tựa như cảnh trong mơ xã xôi.
Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của chính mình vang lên bên
tai.
“Em đang sợ à?” Giọng nói của Mạnh Hi Tông bỗng nhiên trầm hẳn đi, tựa như tiếng thì thào bên tai cô. “Mèo con?”
Tô Di lúc này mới phát hiện, lòng bàn tay mình đầy mồ hôi. Trong đầu cô
hiện lên hình ảnh anh tuấn, trầm tĩnh của Mạnh Hi Tông, cũng hiện lên
khung cảnh ngày ấy, bàn tay anh ta chạm vào người công chúa...
“Ừm.” Cô nhắm mắt, cố đè nén cơn sóng đang cuộn trào trong lông ngực. Mặc dù
anh ta không nhìn thấy nhưng cô vẫn gật đầu. “Đúng vậy, tôi sợ anh sẽ
tức giận.”
Ở đầu dây bên kia, Mạnh Hi Tông bỗng nở nụ cười trầm
lắng. Anh ta nói bằng một giọng hết sức trong trẻo, không nghe rõ buồn
vui: “Cuộc đổ bộ lên đất liền tạm dừng, tôi sẽ phái người đưa xuống hợp
đồng xin thuê. Mèo con, em đoán rất đúng. Nếu như không phải mấy ngày
nay tìm cách ứng phó với Liên minh thì sao tôi có thể để em có thời gian chôn đạn hạt nhân được cơ chứ? Tất cả là vì lợi ích, tôi đồng ý với yêu cầu của em. Tinh cầu sẽ tự trị, cùng nhau khai phá.”
Tô Di cảm
thấy hơi hồi hộp. Cô biết anh ta một lời nói đáng giá nghìn vàng, nhất
định sẽ không nuốt lời. Thực sự đã đạt được mục tiêu, nhưng cô lại không hề cảm thấy vui sướng như trong tưởng tượng.
“Cảm ơn ngài!” Cô ngập ngừng một chút rồi nói. “Ngài có trách tôi không?”
Mạnh Hi Tông trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Mèo con, đây là lần cuối cùng tôi cho phép em rời xa tôi.”
Lồng ngực Tô Di chợt thắt lại, cô cố tỏ ra bình ổn, đáp: “...Tôi biết rồi!”
Ngắt máy, Tô Di đờ đẫn nhìn Nguyệt Mặc. “Anh ta đã đồng ý. Lập tức phái
người làm hợp đồng cho thuê, tôi sẽ giúp các anh đàm phán với đối
phương. Chỉ cần có trong tay cam kết về quyền tự trị toàn tinh cầu, tôi
nghĩ các anh sẽ không còn gặp phải quá nhiều khó khăn nữa. Hơn nữa, có
nền khoa học kỹ thuật hiện đại bọn họ mang tới, tinh cầu này sẽ được
phát triển tốt hơn.”
Nguyệt Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt của cô, gật đầu, nói: “Đại ân đại đức của cô nương không
lời nào có thể cảm tạ hết được.”
“Chúng ta trở về thành thôi!” Bàn tay lạnh như băng của Tô Di khẽ chạm mở động cơ.
Báo Săn tăng tốc, bay thẳng lên cao. Nhìn ra bên ngoài, nhiều nơi khói cuộn dày đặc, ánh lửa ngút trời. Đội Báo Săn của Mạnh Hi Tông đã rút hết,
nhìn qua chỉ thấy một vài chấm đen dần khuất giữa tầng mây. Trên mặt
đất, khắp các con đường, nhà cửa thấp bé như những viên gạch, từng đoàn
người lố nhố lưu lạc, nhỏ bé và hèn mọn tựa loài kiến.
Thấy anh
ta chỉ dùng một tay mà có thể khiến cả tòa thành chìm trong khói lửa, Tô Di không kìm được, hồi tưởng lại cuộc đối thoại ban nãy giữa hai người, trong đầu hiện rõ một vài manh mối và ý niệm. Không hiểu sao, Tô Di
luôn cảm thấy nhất cử nhất động của mình từ khi xuống mặt đất tới nay
đều nằm gọn trong sự tính toán của Mạnh Hi Tông. Tuy lính đánh thuê phát hiện ra tinh cầu này đầu tiên nhưng vẫn cần phải gạt bỏ Liên minh để
độc chiếm, sơ sơ cũng có chút khó khăn. Cố chấp chiếm đóng càng khiến
cho Trùng tộc, Liên minh và khắp nơi viện cớ để công kích.
Nhưng
bây giờ có cùng nhau khai phá ắt cũng sẽ xảy ra những chuyện bất đồng.
Không dính dáng tới chính trị, không vi phạm chủ nghĩa nhân đạo, hoàn
toàn xuất phát từ góc độ lợi ích kinh tế, không một ai có thể bới móc ra chuyện thị phi. Chỉ vì sự uy hiếp của mấy đầu đạn hạt nhân mà cho ngừng cả cuộc chiếm đóng, thật có thể khiến đám lính đánh thuê như loài lang
sói tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, vậy mà không thể làm gì khác hơn ngoài chấp nhận sự thật.
“Cô nương có dự định gì không?” Một
giọng nói đột ngột cất lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Tô Di - là
Nguyệt Mặc. Anh ta đang nhìn cô với anh mắt thâm trầm. “Cô phải... về
bên người đàn ông kia sao?”
Tô Di im lặng trong chốc lát rồi nói: “Không, sẽ không bao giờ nữa.”
Nguyệt Mặc quay đầu, nhìn đất trời mênh mang, thành thị hỗn loạn bên ngoài
khoang thuyền. Rồi anh ta lại nhìn về phía Tô Di, ánh mắt rất mực chân
thành: “Tô cô nương, Lâm mỗ chỉ có thể chúc cô được thuận lòng như ý, vô bệnh vô tai[1]. Sau này, có bất cứ chuyện gì cần Lâm mỗ giúp đỡ, toàn
bộ Đại Đường mặc cho cô sai phái, dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng
không chối từ.”
[1] Không có bệnh tật, không gặp tai ương.
Tô Di nhìn anh ta, mỉm cười. “Cảm ơn anh!”
Báo Săn bay đến bầu trời phía trên hoàng cung, cảnh tượng nơi này hết sức
thảm hại. Toàn bộ kiến trúc cao lớn, kiên cố đều bị san bằng thành bình
địa, các tẩm cung của hoàng tộc trải đầy máu tươi. Mà dọc đường đến đây, tuy rất ít khi thấy thi thể của dân thường, nhưng Tô Di không hề ngạc
nhiên chút nào khi thấy các phòng ốc cao lớn, hoa lệ, bình thường vốn là lầu các của quan viên cấp cao, giờ chỉ còn là đống tan tành đổ nát.
Tô Di hoài nghi trong khoảng thời gian này, Mạnh Hi Tông đã phái người
xuống mặt đất thăm dò tất cả những manh mối hữu dụng nhất. Việc tiêu
diệt hoàng tộc và bộ máy quan lại trong triều đình thực ra rất dễ dàng.
Anh ta là đang muốn cấu thành một bộ máy chính phủ bù nhìn trong tương
lai. Nhưng cô cũng chỉ có thể giúp bọn họ được đến bước này. Tương lai
cũng cần phải dựa vào những người như Nguyệt Mặc, tập trung tìm cách
chống lại. Mà chiều hướng lịch sử rốt cuộc sẽ đi đến đâu, cô cũng không
có cách nào biết trước.
Trong những phế tích tàn dư của hoàng
cung, ánh lửa ngút trời hết sức đáng sợ, đám thị nữ, thái giám chạy trốn khắp nơi. Nguyệt Mặc che chắn cho Tô Di, chạy về hướng ngược lại với
đám người, từng bước xâm nhập vào nội cung. Đến gần khu vực hoàng cung,
Nguyệt Mặc vất vả lắm mới bắt được một tên quan lục phẩm, lạnh lùng nói: “Công chúa đâu? Tể tướng đâu?”
Tên quan lục phẩm mặt tái mét,
lắp bắp trả lời: “Đã chết rồi, chết hết rồi! Hoàng cung sập, triều đình
đảo điên, công chúa cùng đám người tể tướng, toàn bộ đã bị chôn vùi bên
trong rồi!”
Mười phút sau.
Tuy Báo Săn đã rút hết về pháo
đài vũ trụ, công kích cũng đã tạm dừng nhưng chiến hạm vũ trụ màu đen
đang trôi nổi trên bầu trời kia vẫn khiến con dân Đại Đường cảm thấy vô
cùng hoảng sợ.
Cục diện chính trị của quốc gia này đã sụp đổ, vị
trưởng công chúa đang hôn mê bất tỉnh kia cũng được người ta xác nhận là bị chôn vùi trong cung, chưa tìm thấy thi thể. Cuối cùng cũng chỉ còn
lại đám võ lâm nhân sĩ cùng một số ít võ quan cấp thấp trung nghĩa, can
trường, cùng mấy ngàn binh sĩ tập hợp khẩn cấp, đứng trước phế tích tàn
dư của hoàng cung, ngước nhìn loài “yêu quái” khổng lồ đang lẳng lặng,
thản nhiên giương oai giễu võ trên bầu trời xa thẳm.
“Lâm Minh chủ!” Một viên quan thấp thỏm nói. “Bọn họ thực sự không có ý định tấn công chúng ta nữa đúng không?”
Một hiệp khách võ lâm cũng đỏ sọng con mắt, thét ầm lên: “Liều mạng với bọn chúng! Nếu không phải bọn chúng có yêu thuật thì...”
Cũng có người lạnh lùng nhìn Tô Di. “Minh chủ, người thực lòng tin những gì yêu nữ này nói sao?”
Trong bầu không khí bức bối và tâm tình hỗn loạn, Tô Di cũng lười không thèm
chấp nhặt. Cô ngẩng đầu, bỗng trông thấy rõ một chiếc Báo Săn vừa rời
khỏi boong tàu của pháo đài, bay thẳng về phía lục địa. Đó chính là
người truyền tin của Mạnh Hi Tông, mang theo bản hợp đồng của Lính đánh
thuê. Chỉ cần một chữ ký, số mệnh của tinh cầu này từ nay về sau sẽ hoàn toàn thay đổi.
Và Tô Di cũng nên đi theo người truyền tin này trở về bên cạnh Mạnh Hi Tông.
Như vậy, cô phải chạy trốn thế nào đây?
Trước mắt Tô Di dần hiện rõ hình dáng của chiếc Báo Săn, cô hơi có chút thất
thần. Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Báo Săn, đó là lúc còn ở Thương
gia, trên bãi cỏ xanh biếc, chiếc máy bay chiến đấu màu xám đậm giống
như một con diều hâu sải cánh. Kể từ đó, thuận theo sự điều khiển của
Mạnh Hi Tông, dần dần thay đổi vận mệnh của cô.
“Bùm!” Một tiếng
động dữ dội vang lên, Tô Di mở to mắt, nghi hoặc nhìn bầu trời. Phía
trên đỉnh đầu, chiếc Báo Săn đại diện cho Mạnh Hi Tông, đại diện cho sự
uy nghiêm của lính đánh thuê bỗng nhiên nghiêng ngả khi bị một hỏa lực
mạnh mẽ bắn trúng. Sau khi bốc khói dữ dội kèm theo tiếng nổ lớn, trong
nháy mắt, máy bay chiến đấu vỡ tan! Trên bầu trời chỉ còn dư lại một
mảng khói bụi mờ mịt! Những mảnh kim loại cùng máu thịt nát bấy như cơn
mưa đá, nhanh chóng rơi xuống, rải đầy mặt đất.
Bị tiêu diệt! Người truyền tin của Mạnh Hi Tông đã bị tiêu diệt!
Tô Di sợ đến độ đờ người ra, hỏa lực mạnh mẽ đó từ đâu ra vậy? Đám người
Nguyệt Mặc nhìn thấy cảnh ấy cũng tái mặt. Bọn họ nhất loạt quay đầu
nhìn về phía đạn pháp vừa được bắn tới - đó chính là đống đổ nát của Vị
Ương cung.
Nơi công chúa bị vùi lấp?
Cùng lúc đó, trên bầu trời, viên sĩ quan kỹ thuật bỗng nhiên đứng lên, trầm giọng nói: “Thưa
Ngài chỉ huy, phi cơ chiến đấu của chúng ta đã bị tiêu diệt. Gọi phi
công không thấy trả lời, theo nhận địn sơ bộ, anh ta đã gặp nạn. Xin chỉ thị của ngài!”
Toàn bộ sĩ quan trong trung tâm tác chiến lập tức tái mặt, đồng thời nhìn về phía Mạnh Hi Tông. Mạnh Hi Tông lạnh lùng
nhìn màn hình radar, gằn giọng: “Cảnh giới cấp Một, chuẩn bị chiến đấu!”