Đối với câu hỏi này của cô, người đàn ông khẽ cười:
" Đương nhiên anh cũng từng sợ thả em đi rồi thì em sẽ không bao giờ trở lại, nhưng so với việc đặt em vào nguy hiểm thì anh thà để em đi. Vết thương trên cơ thể của em cũng do anh gián tiếp gây ra, nếu như anh không quá tự tin vào bản thân, phái thêm người bảo vệ em thì có lẽ không xảy ra việc như thế".
Hắn nắm lấy cổ tay của cô, nâng niu in lên đó một nụ hôn:
" Nhưng có vẻ như ông trời không phụ lòng người nhỉ? Lúc anh đang đấu tranh nội tâm đến mức không ngủ được thì khi trở lại phòng liền thấy em ở đó".
Tiểu Hắc thu tay lại rồi tặng cho hắn một cái lườm, Xích Diễm cười rồi tiến sát đến, hỏi:
" Em thích anh từ khi nào thế, giấu kỹ đến mức anh hoàn toàn không biết?".
Cô cũng không biết bản thân đã có tình cảm với hắn từ khi nào, nhưng chắc chắn không phải cái lúc hắn táy máy tay chân với mình.
Người đàn ông nằm lên người cô, tận hưởng ôm lấy, Tiểu Hắc tặc lưỡi:
" Nói chuyện cho nghiêm túc đi, việc của Mễ Lộ là sao?".
Người đàn ông lười biếng nhắm chặt mắt nhưng vẫn cố mà đáp lời:
" Việc này thì chỉ là anh suy đoán thôi".
"..........".
Nhìn hắn chẳng khác Khả Diệu, cứ chui rút vào trong người cô.
Tiểu Hắc nhớ lại ngày cô bị Xích Hoan giam vào trong hầm ngục, ban đêm và ban ngày hoàn toàn không thể phân biệt được, lúc đang bị tra tấn đến mức sắp ngất đi, cô có nghe được bọn người đó đang nói chuyện.
Đại khái là Xích Hoan năm lần bảy lượt sai người đến ám sát Xích Diễm lúc hắn vẫn còn ở Đế Quốc, nhưng rõ ràng khi đó cô đang được giao nhiệm vụ bảo vệ hắn, nào có thấy kẻ ám sát nào đâu?
Vài tháng sau Đế Quốc sẽ có buổi lễ lớn, hắn muốn cùng cô đến đó nhưng biểu hiện của Lương Tri thực sự rất kỳ lạ, dù cô có hỏi thế nào thì anh cũng tuyệt đối không nói ra. Lúc này ngẫm nghĩ lại thì Tiểu Hắc cũng phần nào đoán được tình thế của hắn hiện tại.
Dường như cuộc sống của Xích Diễm chẳng hề dễ dàng như cô nghĩ, Tiểu Hắc luồng tay vào mái tóc đen như than của hắn, người đàn ông câu lên nụ cười, gương mặt của hắn thoả mãn vô cùng.
Những ngày tiếp theo đó bên phía thái sư đứng ngồi không yên, ở trên triều hầu như ngày nào cũng dâng tấu mong muốn tam hoàng tử phải lập chính thất. Đương nhiên phải là người có thân phận cao quý, Tiểu Hắc không nằm trong số những lựa chọn được đưa ra.
Xích Diễm được cha cho gọi đến bàn bạc, rất hiếm khi cả hai người cùng ngồi xuống để nói chuyện, chỉ thấy hắn cong môi lộ ra nụ cười nhếch:
" Bây giờ đến cả hôn nhân địa sự của ta cũng cần thông qua người khác?".
" Con cháu hoàng gia, chuyện kết hôn đương nhiên phải lấy đại cục làm trọng, từ xưa đến nay không có ngoại lệ. Nếu như con thích hộ vệ kia đến thế thì nạp làm phi, nếu muốn nhiều hơn thì không thể được".
" Vậy thì người muốn con phải làm giống người khi xưa sao? Dù có yêu thì cũng phải để cho mẫu phi chịu uỷ khuất?".
Xích Đế chỉ thở dài, dường như muốn trốn tránh câu hỏi:
" Mễ Lộ gia cảnh khá tốt, nếu như kết hôn thì sau này sẽ có lợi rất nhiều đối với việc xây dựng thế lực của con".
" Nếu tốt như thế thì người nên nghĩ đến đại ca trước, còn không thì cũng nên nghĩ đến nhị ca".
" Con là đứa xuất sắc nhất, đương nhiên nghĩ đến quốc gia sau này ta phải nghĩ đến con. Nghe ta nói đi, phải có quyền lực thì mới có thể bảo vệ được người khác".
" Điều này phụ vương người nói đúng, nhưng... người đã bảo vệ được người mà người yêu chưa? Thế lực của thái sư đương nhiên không nhỏ, nhưng nếu không kết hôn với con gái ông ta thì ông ta còn có thể tạo phản?".
" Điều con đang nói chỉ là điều mà trẻ con nói, cuộc chiến giành ngai vàng không phải chuyện đùa đâu".
" Phụ vươg người thương con, nhưng dường như trước nay người chẳng thèm nghĩ xem điều con muốn là gì. Con chỉ muốn cuộc sống tự do tự tại, không tranh giành, đều là anh em chung nhà, đấu đá với nhau để làm gì? nhìn thấy những đứa con kẻ sống người chết thì bản thân người cảm thấy thế nào?".
" Sinh ra trong hoàng thất, đây là số mệnh".
" Vậy sao? Muốn quốc gia lớn mạnh thì nên chung lòng mới đúng, đấu nhau đến chết thực sự là phương án tốt hay sao?".