Không giống những bữa tiệc rượu mà khách có thể tuỳ ý di chuyển, hôm nay lại để cho những người có mặt ở đây ngồi một chỗ, thức ăn và rượu sẽ được đem lên khi đã đông đủ.
Một buổi tiệc quý tộc đậm chất phương Đông.
Tiểu Hắc tò mò cúi đầu thì thầm với Lưu Ly:
" Chị... sao buổi tiệc này lại khác xa với trước đó vậy?".
" Vì hôm nay có khách quý ở Công Quốc đến, nghe nói người này không quen với các buổi tiệc ở đây, cho nên thái tử đã đưa ra chủ ý với hoàng đế, tổ chức một buổi tiệc gần giống với Công Quốc".
" Nhập gia tuỳ tục, đến nơi của người khác rồi mà còn muốn như ở nhà".
Lưu Ly bẹo má hộ vệ của mình, cười cười:
" Đừng có nói lung tung".
Lúc đó, thái tử cùng với công tước và vài quý tộc đang đứng không xa bàn bạc gì đó, nhìn thấy cảnh tượng đó, thái tử cười cười rồi nhìn Ba Lạc Bá Tư:
" Vợ thân mật với người đàn ông khác kìa, ghen không?".
Công tước nhìn chăm chăm vợ mình ở phía xa, không nóng không lạnh mà đáp:
" Đáng lý người được bẹo má nên là ta mới đúng".
"............".
Không ghen mà chỉ toàn nghĩ gì đâu...
Thực chất, việc bản thân là nữ, Tiểu Hắc không tiết lộ với bất cứ ai, công tước không biết bí mật nhưng hắn lại yên tâm vì nhân phẩm của Tiểu Hắc không cần bàn cãi, đã từng cứu vợ mình...
Ấy khoan, có thể hy sinh mạng sống vì vợ mình, kẻ này... có hơi nguy hiểm.
Ánh mắt của ngài công tước nhìn Tiểu Hắc dần chuyển sang hướng đề phòng, vài phút sau đó mọi người đều vào vị trí khi thấy hoàng đế và hoàng hậu.
Chủ Đế Quốc mang một gương mặt nhân từ và hiền hậu nhưng lại toát lên phong thái của bậc quân chủ, mọi người đều cúi đầu trước sự hiện diện của người.
Nhà vua niềm nở cười:
" Hôm nay tổ chức tiệc mùa thu, mọi người cứ thoải mái đi, không cần câu nệ".
Ông nhìn xuống phía thái tử, anh biết ý liền đứng lên, dõng dạc nói:
" Hôm nay có khách quý từ phương xa đến, hãy hoan nghênh tam hoàng tử của Công Quốc, Xích Diễm".
Mọi người hướng mắt ra phía cửa cổng đang được lính gác đứng canh, đương nhiên Tiểu Hắc cũng vậy.
Một bóng dáng xuất hiện, từ cổng thành vào trong nơi dự tiệc là một đoạn đường khá dài, vậy nên khi khách quý tiến đến gần thì Tiểu Hắc mới nhận ra đó là ai.
Gương mặt của cô từ hiếu kỳ chuyển sang đen lại, ngay cả vỗ tay chào mừng cũng quên mất.
Người đàn ông với đôi mắt sắc bén như cú vọ, chỉ liếc sơ liền thấy được Tiểu Hắc đang đứng, hắn chăm chú nhìn, môi mỏng nhếch lên đầy kiêu ngạo như đang muốn nói với cô rằng lại gặp nhau nữa rồi, ngạc nhiên chưa.
Đương nhiên không cần hắn phải nhắc, cô thực sự không thể tin vào mắt mình.
Hắn chính là Xích Diễm?
Kẻ đã làm cho ngài công tước nhận lấy vết thương chí mạng?
Có nhầm không vậy? Tên khốn này ư?
Tiểu Hắc thấy hắn đang nhìn mình, ghét bỏ đảo mắt đi nơi khác, còn Xích Diễm thì khá ung dung tiến đến giữa đại điện cúi đầu hành lễ với nhà vua:
" Đường đột đến quý quốc mà không báo trước nhưng lại nhận được sự đón tiếp nồng hậu thế này quả là vinh hạnh".
Thái tử cúi đầu chào hắn cho đúng phép tắc rồi lên tiếng:
" Tam hoàng tử đến đây bí mật, không biết là vì lý do thú vị gì".
Xích Diễm cười, hướng mắt nhìn về phía công tước rồi nói:
" Thực ra lần đầu đến là vào khoảng hơn một tuần trước đã cố ý đến thăm công tước nhưng không gặp được".
Nghe thấy hắn nói mà Tiểu Hắc thực sự muốn ném chiếc giày vào mặt, nửa đêm lẻn vào dinh thự thì gặp được ai, quỷ còn từ chối gặp chứ đừng nói chi là công tước.
Tam hoàng tử lén nhìn biểu tình của cô gái đang giả nam đứng ở đó, trong miệng thoáng cười:
" Dù không gặp nhưng tìm thấy được một điều vô cùng thú~ vị".
Da đầu cô căng ra khi nghe thấy hắn nói, càng lo lắng hơn thì thấy hắn cứ nhìn chăm chăm vào mình.
" Ồ, không biết đó là gì?" - Thái tử hỏi.
" Phát hiện...".
Tiểu Hắc căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, oán khí ngút trời liếc thẳng về phía hắn.
"... một con mèo nhỏ với móng vuốt vô cùng sắc nhọn. Ta chỉ sờ sờ vài cái nhưng lại kiêu kỳ, chẳng thèm cho mà còn cắn một phát ở ngay cổ đến tróc cả da~".
Tên này đúng là không biết xấu hổ là gì mà, việc như thế mà hắn cũng dám nói, Tiểu Hắc lại lần nữa cố nén cơn tức giận đau đáu trong lồng ngực, tự thề với lòng sẽ có ngày cô xiên chết hắn