Cô làm lơ cái tên nào đó không biết xấu hổ, cho đến khi Tiểu Hắc đi mất thì hắn cũng đứng lên không diễn nằ, gương mặt đẹp trai nhưng tính nết lại trái ngược hoàn toàn, thực sự phí phạm.
Tiểu Hắc ở trong phòng tắm, từng lớp y phục dần được cởi bỏ làm lộ ra cơ thể có phần mảnh khảnh và vô số vết bầm tím xuất hiện, vì cuộc thi này cô đã luyện tập ròng rã hơn ba tháng trời, sau khi kết thúc thương tích nhận được không hề ít.
Những lần đấu với đối thủ tuy có bị thương nhưng không hề đáng nhắc đến, chỉ là khi đấu với Hàn Cảnh Nghiên, tên này thực sự quá mạnh rồi, có cảm giác anh ta cố gắng nén lực để cô không tàn phế, cũng may đây là thi đấu, nếu như là đang trong một trận chiến sống còn thì cô chết chắc rồi.
Tiểu Hắc tắm xong liền trở về phòng, cô thực sự mệt mỏi, từng bước chân nặng nề như bị xích vào tảng đá to, tay chân rụng rời và tinh thần đều kiệt quệ, nằm lên giường liền nhắm mắt, cô thực sự chỉ muốn ngủ, chỉ có như thế thì ngày mai mới có thể dậy sớm mà đến thăm công tước phu nhân cùng với tiểu thư.
Cô gái nhỏ nằm sấp trên giường, khó chịu mà phát ra âm thanh rên rỉ nho nhỏ.
" Ưm.....".
Trong lúc đang lim dim thì có một thứ gì đó trượt vào trong rồi xốc quần áo của cô lên, Tiểu Hắc mệt mỏi cố gắng xoay đầu nhìn chỉ thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh ra sức cởi bỏ áo của cô.
" Đang làm gì" - Tiểu Hắc nhíu mày, cái tên chết tiệt này có biết đang làm cái gì không, cô trở thành cái bộ dạng hệt như ma thế này rồi mà hắn cũng dám chạm vào? Vì mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần cho nên cô càng thêm bực dọc, lúc định đẩy hắn ra thì người đàn ông đã ấn cô xuống, giọng nói trầm thấp vang lên:
" Yên nào, cử động sẽ đau đấy".
Ở bên ngoài, một nữ hầu đang muốn thông báo lại lời nói của vị công tước phu nhân Đế Quốc đến cho Tiểu Hắc thì khi nghe thấy những câu nói từ phía bên trong phòng phát ra liền đỏ mặt tía tai lặng lẽ lui xuống.
Trên giường, người đàn ông cực kỳ nghiêm túc lấy ra một lọ thuốc rồi xoa lên trên chiếc lưng thâm tím của cô, một mảng to tụ máu đập thẳng vào mắt hắn, Xích Diễm nhíu mày rồi hít vào một hơi, lẩm nhẩm:
" Cái tên khốn Hàn Cảnh Nghiên đó đúng là chán sống".
Tiểu Hắc bị ấn xuống giường, vô cùng không thoải mái:
" Người chán sống là anh đấy, còn không mau...".
Cho đến khi một thứ chất lỏng man mát dễ chịu được thoa lên trên vết thương thì cô mới biết hắn đang làm gì, thu lại lời đang muốn nói rồi thả lỏng.
Xích Diễm nhìn thấy mèo con xù lông đột nhiên ngoan ngoãn thì có chút buồn cười, hắng giọng rồi hỏi:
" Sao thế, không náo nữa à?".
Tiểu Hắc xoay đầu liếc hắn một cái, người đàn ông im lặng mà xoa thuốc.
Bình thường cô sẽ không ngồi yên nhận lòng tốt của hắn, nhưng lần này vết thương thực sự rất lớn, khiến cho cô lúc nãy đã ngủ rồi nhưng vẫn cảm thấy đau, hơn nữa việc cô là nữ ngoài bác sĩ Hải Quỳ hiện tại đang ở Đế Quốc thì chỉ có hắn biết được, nếu không phải trường hợp cấp bách thì còn lâu cô mới để cho hắn làm.
Đôi mắt lim dim sắp dán chặt vào nhau rồi, chẳng biết là do mệt mỏi hay là vì hắn quá dịu dàng mà cô nhanh chóng thiếp đi.
Người đàn ông thoa xong tấm lưng thì cô đã ngủ mất, hắn khẽ nhếch một bên chân mày rồi thì thầm một mình hệt như bị điên:
" Ta chỉ phụ trách xoa những chỗ em không làm được, còn đang định để em làm phần còn lại thì ngủ mất rồi, có muốn vết thương mau lành không hỏ~".
Hắn nhẹ nhàng để cô nằm ngửa, nhìn dáng vẻ ngủ mê man không phòng bị của người trước mặt không nhịn được mà ngắm ngía một lúc lâu, sau đó thở dài rồi khẽ nói:
" Đúng là muốn giết người mà".
Tam hoàng tử nhẹ nhàng vén áo của cô gái, đồi núi lấp ló đằng sau mảng băng gạc đã được nởi lỏng lẻo khiến cho yết hầu nam tính khẽ chuyển động, nhưng khi nhìn thấy vết thương khắp nơi thì ngọn lửa của hắn như bị dập tắt, ánh mắt thoáng loé lên một tia tàn độc.
Sau khi thoa thuốc xong, hắn cẩn thận đắp chăn rồi đi ra bên ngoài đóng cửa...
Đó là ai chứ không phải Xích Diễm, thực tế là thoa thuốc xong, hắn phóng lên giường nằm bên cạnh cô rồi đắp chăn tiến vào giấc ngủ.