Xích Diễm tự nhiên nằm lên đùi của cô rồi hỏi:
" Em đang nghĩ gì thế? Thường ngày nếu như nghe thấy tin này thì sẽ làm ầm lên, sao bây giờ lại... Chẳng lẽ em nghĩ thông rồi, muốn gả cho ta?".
Tiểu Hắc nhíu mày cố gắng gỡ cái đầu heo đang nằm ở trên người mình nhưng hắn xoay người dùng cánh tay nam tính ôm trọn lấy eo thon của cô, gương mặt điển trai trời ban đúng là phí phạm khi là của hắn, Xích Diễm dụi dụi đầu vào bụng của cô, Tiểu Hắc sợ nhột liền né tránh lui về sau nhưng càng như thế thì hắn càng siết chặt, hít lấy hít để.
"Khốn... khốn kiếp, bỏ ra...".
Cô nhột lắm nhưng vẫn phải cố nén lại không thể cười trước mặt hắn được, Xích Diễm úp cả gương mặt vào bụng của cô cho nên không nhìn thấy được gương mặt thiếu nữ lúc này đang đỏ ửng, hắn thở ra một hơi đầy thoả mãn rồi nói:
" Hay là chúng ta kết hôn vào ngày mai đi~".
Tiểu Hắc luồng tay vào tóc hắn rồi túm lấy một mảng to lạnh lùng giật mạnh:
" Bỏ ra, nếu không thì đừng có trách".
" Ấy ấy ấy, em đúng là ác độc mà".
Xích Diễm chẳng biết là vì sợ bị trọc đầu hay là vì không muốn trêu cô nữa mà nhanh chóng buông tay rồi lồm cồm ngồi dậy, chu môi hờn dỗi:
" Chưa gì đã muốn bạo hành rồi, sau này kết hôn chắc chắn ta nằm kèo dưới~".
Tiểu Hắc ném cho hắn cái gối rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, cô cắn răng nghiến lợi:
" Không biết xấu hổ".
Người đàn ông che đi gương mặt, thân hình to lớn run rẩy uỷ khuất đáp lời:
" Hu, ta thực sự đang buồn lắm, em đừng có mắng nữa mò~".
Tiểu Hắc xoay người rời đi, tối đó như thường lệ cô cài chốt cẩn thận rồi mới ngủ, nhưng đâu có ngờ được rằng đạo cao một thước ma cao một trượng.
Người đàn ông này nhân lúc cô đến biệt phủ của công tước vào những buổi sáng đã âm thầm sai người thiết kế một lối đi bí mật.
Cô gái đang ngủ say, không hề hay biết chiếc tủ sách dần dần được đẩy ra, người nào đó từ bên kia phòng đi vào rồi nhẹ nhàng đóng lại, hắn trèo lên giường rồi ôm cô vào lòng hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thở ra một hơi đầy thoả mãn rồi tiến vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau cô gái tỉnh lại thì nhìn thấy phía bên cạnh lõm xuống, nhưng lại chẳng phát hiện điều gì bất thường, như thường lệ rửa mặt rồi dùng bữa.
Xích Diễm nhìn thấy cô gái nhỏ ăn rất ngon ra hiệu cho Lương Tri đem thêm thức ăn lên, cô vui vẻ tâm trạng của hắn cũng tốt lên, dịu dàng nhìn cô rồi hỏi:
" Ngon không?".
Tiểu Hắc lười biếng đáp một tiếng:
" Ừm".
" Hôm nay công tước cùng vợ đi dạo, ta đã đặc biệt gợi ý vài nơi có phong cảnh đẹp đẽ để giúp cho họ tăng thêm tình cảm, em có muốn đến đó không?".
Tiểu Hắc muốn nói chuyện với công tước phu nhân nhiều hơn, nhưng mà chị ấy đang cùng với ngài công tước đi chơi, cô đi theo làm kỳ đà làm gì?
Công tước cuồng vợ cô cũng không phải không biết, thôi đi.
" Vợ chồng công tước đi dạo tôi đi theo làm gì?" - Cô liếc hắn một cái rồi hỏi.
Xích Diễm xua xua tay, cười cười rồi đáp:
" Người ta đi chơi là việc của người ta, em đi với ta nè~".
" Vậy thì thôi, tôi ở nhà còn hơn".
" Sao dọ, đi với ta vui lắm nha. Hôm nay sẽ đến bãi săn, chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa~".
" Không".
" Dù công tước phu nhân đã bảo ta chuyển lời cho em thì cũng không đi à?".
Cái tên này việc quan trọng sao lại không nói sớm? Rõ ràng hắn cố ý làm khó cô.
Xích Diễm đưa đến một chén yến hạt sen rồi nói:
" Lúc nãy em còn ngủ thì người hầu ở biệt phủ có đến nói với ta chuyển lời, công tước phu nhân muốn trưa nay nói chuyện với em. Hiện tại vợ chồng công tước đang ở bãi săn, nghe nói muốn dạy cho con gái cưỡi ngựa, nếu như em không muốn đi thì...".
" Đi" - Tiểu Hắc nhanh chóng ăn hết chén yến rồi đứng lên, miệng nhỏ phồng ra hệt như chuột lang.
Người đàn ông hào hứng khi mọi việc diễn ra vô cùng đúng, đứng lên rồi nhếch nhẹ một bên mày rậm. hắn vươn tay chạm vào môi cô rồi đưa lên miệng liếm nhẹ:
" Xem em kìa, cứ như con nít vậy, thức ăn dính vào miệng cả rồi".
Cũng may khi đó Tiểu Hắc đã nuốt thức ăn xuống bụng, nếu không thì cô sẽ bị sặc mất, cô lui về sau lắp bắp:
" Làm làm làm... làm cái gì vậy?!".