Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Tiểu Hắc nhìn người đàn ông đang cố gắng lấy lòng mình, trong lòng cô độ nhiên lại dâng lên cảm giác hơi trẻ con, muốn gây khó dễ cho hắn.

" Cứ làm việc của ngài đi".

Xích Diễm cười cười rồi hắng giọng, đầu có chút lắc nhẹ rồi lấy ra một túi tiền khá to đưa cho cô và nói:

" Em thích gì thì cứ mua, đừng có để thua kém con nhóc Hương Hương kia".

Cô cũng đâu phải người tiêu xài hoang phí đâu chứ, nhưng nếu hắn đã đưa thì cô nhận vậy.

Tiểu Hắc cầm lấy túi tiền trong tay hắn, gương mặt có hơi giãn ra:

" Nể tình túi tiền này khá nặng, tôi sẽ mua gì đó cho anh".

" Ồ, ta rất mong chờ ó nho~".

Cô liếc hắn một cái, người đàn ông biết ý không nói nữa, xoa xoa đầu cô:

" Đi chơi đi".

Cô cũng không nán lại nữa, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, thập tam công chúa đang ở dưới đại sãnh háo hức chờ đợi, nhìn thấy cô đi xuống liền vui vẻ tiến đến nắm tay rồi cùng nhau đi hội.

Xích Diễm ngồi ở trên tầng nhìn xuống thấy cô gái nhỏ của mình vui vẻ cười thì bao nhiêu mệt mỏi dường như tan biến, hắn vươn vai một cái rồi điều chỉnh tư thế bắt đầu tiếp tục công việc. Phải cố gắng xử lí thật nhanh để còn tham dự lễ hội với cô nữa.

Trên con phố thường ngày đông đúc náo nhiệt, nay thêm không khí vui tươi của lễ hội lại càng rộn ràng, mọi người ai ai cũng cười nói, Tiểu Hắc trước đó còn cảm thấy bản thân đến nơi này thực sự thiệt thòi, nhưng lúc này cô lại không nghĩ như thế nữa.

Có vẻ như cô đã quá bi quan cho nên không nhìn thấy được những điểm hay điểm tốt, lúc đầu cô cảm thấy sợ hãi vì rời khỏi nơi mình sinh ra và lớn lên để đi đến một nơi xa lạ, cô căng thẳng đến mức tự bài xích và xem nơi này như một nhà lao lớn, là thứ khiến cho cô mất đi tự do, mặc dù Xích Diễm chưa từng hạn chế bất cứ hành động nào của cô.

Xích Hương Hương đưa đến một thanh kẹo trái cây, Tiểu Hắc nhận lấy rồi cắn một miếng, lớp đường bọc bên ngoài giòn ngọt, trái cây lại chua chua tạo nên hương vị vô cùng ngon miệng.

Thị trấn về đêm được treo những lá cờ đầy màu sắc, lại thêm những chiếc đèn sáng lấp lánh cùng với không khí vui tươi khiến cho tâm trạng cô tốt vô cùng.

Đông người mang lại cảm giác vui nhưng cũng chính vì quá đông người cho nên có hơi bức rức, chẳng biết từ khi nào cô cùng với Xích Hương Hương chen chúc nhau giữa dòng người rồi cũng từ đó lạc mất.

Tiểu Hắc phát hiện ra có một đám người đang cố gắng tách cô ra khỏi thập tam công chúa, đông người cho nên họ dễ dàng thực hiện được hành vi này.

Sau lưng có vật gì đó chĩa vào khiến cho Tiểu Hắc không khỏi nhíu mày, chỉ nghe thấy âm thanh khẽ vang bên tai của một trong số những kẻ đó:

" Nếu như không muốn người xung quanh phải gặp hoạ thì im lặng rồi ngoan ngoãn đi theo chúng ta".

Nhìn thấy phía Xích Hương Hương có vài tên đang tiến tới, Tiểu Hắc chỉ có thể thoả hiệp.

Chậc, bởi vì sợ đem theo hộ vệ thì quá lộ liễu khiến cho người khác nghi ngờ cho nên chỉ có thể để hộ vệ đi theo phía xa âm thầm bảo vệ, không ngờ đến đông người sẽ nảy sinh vấn đề này. Thứ bản thân nghĩ là tốt đến cuối cùng lại trở thành điều bất lợi.

" Ta đi theo các ngươi, đừng có động vào cô ấy".

Thập tam công chúa cầm chiếc đèn lồng hình con thỏ lên xem thử rồi xoay sang bên cạnh lên tiếng:

" Tiểu Hắc...".

Nụ cười của Xích Hương Hương cũng chợt tắt khi không nhìn thấy người đâu, lúc này đám đông cũng dần tản ra, thập tam công chúa liền cảm thấy có điều gì đó không đúng, lúc cô đang hoảng hốt lớn tiếng gọi thì các hộ vệ từ phía xa chạy đến, lúcng túng:

" Công... tiểu thư, đông người quá cho nên chúng tôi không thể bám sát theo người được...".

" Tiểu Hắc đâu rồi?!".

" Lúc nãy cô ấy đi bên cạnh người...".

" Không ổn rồi".

Xích Hương Hương có dự cảm không lành vệ chuyện này, bình thường dù có việc gấp đến cỡ nào thì Tiểu Hắc cũng sẽ nói với cô ấy một tiếng, chứ không im lặng rồi rời đi.

Một hộ vệ nhỏ tiếng thì thầm:

" Tiểu thư, phía dinh thự cho người báo tin tiểu thư thái sư đang ở đó đợi người về, nghe bảo có việc gấp".

Trên đời có chuyện trùng hợp thế sao, sớm không đến muộn không đến lại đúng lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui